A Kiều Trùng Sinh

Chương 4



Edit: QS

Beta: Mày là bố tao

Bỗng cảm giác được một lực kéo xuống, đám mây phiêu tán như khói, tôi đột nhiên trượt chân từ không trung, cảm giác rơi xuống càng ngày càng mãnh liệt... Tôi bừng tỉnh trong phút chốc và không khỏi thở dốc. Khi hô hấp được ổn định, tôi thấy tiểu Lưu Triệt nhìn tôi không chớp mắt.

Hắn thấy tôi tỉnh lại thì cười: "A Kiều tỷ tỷ...".

Tôi ngồi dậy. Giấc mơ vừa rồi quá huyền ảo, trong giây lát, tôi gần như không nhớ nổi cái gì trong giấc mơ đó.

"Triệt nhi, tỷ tỷ... Ngủ thiếp đi, có đè đệ không?"

Hắn lắc đầu: "Đệ cũng mới thức dậy à, không bị tỷ tỷ tì đau đâu".

Tôi nhìn xuống thì thấy mình gần như nằm lên người hắn, tôi vội nghiêng sang một bên. Hắn vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích. Tôi trở mình xuống giường, nửa quỳ bên giường, đưa tay nắn bóp khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới: "Tê hết rồi hả?".

Đôi mắt hắn long lanh nhìn tôi chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Không sao".

"... Đứa nhỏ này."

Hắn cũng ngồi dậy, lẳng lặng nhìn xem tôi bóp chân.

"Về sau nếu khó chịu thì phải nói với tỷ..."

Khuôn mặt trắng nõn của hắn cách tôi rất gần, tôi nghe thấy hắn thì thầm:

"Ta là phu quân, ta không thể kêu đau trước mặt tỷ tỷ."

"Ngốc, đó là chuyện sau này."

Không biết khi đó tôi có còn ở đây không, vì vừa tới đây một tháng, tôi đã nhặt được một bản Tốn thư, nên chiếu theo tốc độ này thì nói không chừng rất nhanh sẽ có thể bày xong Cửu tinh Thần trận rồi, "bây giờ đệ là đệ đệ của tỷ, nên tỷ tỷ phải quan tâm đệ".

"A Kiều tỷ tỷ thay đổi rất nhiều so với trước đây..."

"Thật sao..."

"Ừm."

Tôi cười cười.

Mấy hôm nay tôi định lục tung thư viện, đoán chừng sẽ không rảnh tiếp đãi hắn như hôm nay, vì vậy tôi nói: "Triệt nhi, tỷ tỷ có chuyện này, không biết có nên nói hay không".

"A Kiều tỷ tỷ có điều gì không thể nói sao? Nói cho đệ biết đi."

Tôi cân nhắc giọng điệu, cố gắng hết sức ôn hòa và điềm đạm nói: "Triệt nhi, bây giờ đệ là Thái tử, ngày sau chính là Hoàng thượng Đại Hán. Thứ đệ phải học rất nhiều, mà mỗi ngày lên Thái Học xong thì luôn đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ sợ đệ kiệt sức... Đệ hiểu chuyện như thế, tỷ tỷ biết trong lòng đệ nhớ tỷ tỷ, nhưng cũng không cần phải đến mỗi ngày đâu".

Thấy hắn im lặng, có vẻ như không hiểu ý tôi nên tôi không thể làm gì khác hơn là phải nói thêm một câu nữa: "Tỷ tỷ thương đệ... Ngày mai nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng tới đây nữa".

Hắn sửng sốt, chớp mắt không nói gì, chỉ đứng ở đó không nhúc nhích nhìn tôi.

Chúng tôi cứ đứng im như vậy một lúc lâu, bị đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm khiến tôi rụt rè, tôi đành phải nói tiếp: "Triệt nhi, tỷ biết, tỷ và đệ có... Có... Hôn ước... Nhưng từ khi đệ sinh ra, đệ đã là đệ đệ của tỷ. Lúc trước tỷ còn nhỏ, không hiểu chuyện, luôn luôn ức hiếp đệ, nhưng sau này sẽ không vậy nữa... Thế này đi, bất cứ khi nào đệ đến, tỷ tỷ đều ở đây, nhưng điều kiện tiên quyết là đệ phải biết chăm sóc bản thân, vì đệ khoẻ mạnh, tỷ mới yên tâm, hiểu không?".

"A Kiều tỷ tỷ...". Hắn rốt cục kêu lên một cách nhẹ nhõm.

Tôi đưa tay, không khỏi bất đắc dĩ sờ mặt của hắn. Có lẽ là tình thương của mẹ lan tràn, trong lòng tôi dường như luôn có cảm giác thân thiết với hắn, dù rất rất nhạt nhưng nó cứ như ẩn như hiện lượn lờ ở trong tim.

Ngày hôm sau, khi tôi đang chăm chú lục soát giá sách đầu tiên thì nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu to: "Cung nghinh Thái tử giá...".

Tôi thở dài trong lòng, quay đầu sang, thấy hắn mặc tiểu bào chỉnh tề, mang đai lưng nhỏ thêu rồng vàng, đi giày đen, thong thả từng bước đi vào. Thấy tôi nhìn hắn, hắn bước nhanh hơn... Tôi vừa mới định nói thì đã thấy hắn không nói một lời mà đi tới chỗ nhuyễn tháp chúng tôi ngủ hôm qua, lặng lẽ leo lên. Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, như một ông cụ non, hắn nói: "A Kiều tỷ tỷ cứ đọc sách, đệ nghỉ trưa một hồi sẽ đi".

Tôi gật đầu, tiếp tục tìm từng quyển sách. Khi xoay người thì thấy hắn nằm trên giường lẳng lặng nhìn tôi, cũng không nói chuyện. Tôi mỉm cười với hắn, hắn cũng đáp trả lại nụ cười tương tự, rồi mới chịu xoay người ngủ.

Thằng nhóc ranh mãnh này đang thử tôi. Nhưng tôi cũng không để ý lắm, mà đi tới, khẽ gọi người hầu lấy áo choàng đến, đắp lên cho hắn.

Nhiệm vụ tìm sách hôm nay đã hoàn thành theo kế hoạch, chỉ tiếc là không có thu hoạch gì. Tiểu Lưu Triệt cũng tỉnh ngủ rồi, hắn nhìn tôi, biết rõ còn hỏi: "Là A Kiều tỷ tỷ đắp áo choàng cho đệ sao?".

Thấy hắn có vẻ không giấu được vẻ đắc ý, tôi cảm thấy buồn cười, cuối cùng hắn cũng có một chút tính khí của một cậu nhóc ở tuổi này, tôi cố ý đùa hắn nói: "Ai thích đắp cho đệ thì đắp, tỷ không làm...".

"Hừ, đệ không tin."

Tôi đi qua, nhẹ nhàng ôm hắn và thì thầm vào tai hắn: "Tin hay không thì tuỳ, nhưng nếu đệ bị bệnh, tỷ sẽ đau lòng".

Hắn nghe vậy hơi sững sờ, nụ cười trên mặt biến mất, mà vẻ mặt non nớt lại có vẻ mất tự nhiên một cách kỳ lạ.

Tôi không khỏi nhíu mày, có lẽ hắn trước đây chưa từng nghe qua lời nói như vậy? Hoặc là hắn lúc trước cũng chỉ luôn cố gắng lấy lòng A Kiều, chưa bao giờ được lấy lòng giống như thế?

Tôi cũng không biết... Nhưng trong lịch sử, thành kiến và thù hận của hắn với A Kiều rất lớn, tới mức vừa nghe đến lời vu khống đã ngay lập tức phế hậu và giam cầm, sự căm hận này nói thế nào cũng không thể hình thành trong ngày một ngày hai.

Sự quan tâm của tôi bây giờ, không biết hắn có nhận ra hay không. Tôi chỉ là muốn để hắn hiểu được rằng không phải tất cả mọi người đều là sài lang hổ báo, ngươi chết ta sống. Và người tỷ tỷ này cũng không phải hạng ác phụ đề cao quyền lực, lấy chân giẫm đạp lên mặt hắn, tranh quyền đoạt lợi không cho người ta đường sống mà hắn đã nhận định.

Mặc dù hiện tại hắn vẫn giả tạo với tôi. Nhưng một người trưởng thành như tôi lại tính toán với hắn làm gì, chỉ mong trái tim sắt đá đó có thể được sưởi ấm một chút. Dẫu sao, nếu một ngày nào đó tôi có thể trở về thời hiện đại thì thân xác này nói không chừng phải trả lại cho Trần A Kiều trước đây. Tôi mong những gì tôi làm bây giờ có thể khiến hắn sau này khi xuống tay đừng tàn nhẫn như vậy.

Mùa hè năm đó, ve sầu kêu mỗi ngày, tiểu Lưu Triệt sẽ tới đây ngủ trưa. Ban đầu thì tôi chỉ đắp áo choàng cho hắn, về sau thì biến thành hắn gối lên chân tôi ngủ... Mỗi lần nhìn khuôn mặt lúc ngủ hắn, tôi đều không khỏi nghĩ, một đứa bé, làm sao lòng dạ lại thâm sâu như vậy?

Tôi ngẩng đầu nhìn ngoài điện, một màu xanh sum suê, ve sầu kêu khẽ... Có vẻ như qua mùa hè này, nếu tính tuổi mụ thì hắn coi như đủ chín tuổi rồi.