A Kiều Trùng Sinh

Chương 6



Biên tập: QS

Hiệu đính: Mày là bố tao

Xe ngựa lộc cộc đi trên đường, tôi và Sở Phục lại không nói chuyện, khiến bên trong loan xa yên lặng, mà bên ngoài xe ngựa là đường cái huyên náo của thành Trường An. Tôi cảm thấy buồn chán, không khỏi vén màn lên, nhìn xa xăm xem người đi đường vội vàng, đường phố lộn xộn. Ngay lúc ngẩn ngơ nhìn phong cảnh như thế... Chợt có một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi...

"... Dừng lại... Dừng xe lại!". Tôi hô lên... Cảm giác giọng nói hơi run... Tôi nuốt nước miếng một cái.

Đứng dậy, cả người tôi đều chuyển qua bên cửa sổ...

Ánh mắt đuổi theo bóng dáng kia, một khắc không rời.

Bóng dáng kia...

Làm sao tôi lại không nhận ra...

Mặc dù ăn mặc như thư sinh, trông cũng không phú quý, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên...

Ngay cả dáng đi cũng chưa từng thay đổi...

Người trong mắt tôi hiện tại, mặc dù mang phục sức như người xưa, nhưng mặt mày vẫn vậy...

Đó là gương mặt trước đó tóc ngắn gọn gàng, còn ở trước mặt tôi đưa ra lời thề son sắt và mở hộp nhẫn kim cương, cầu hôn tôi...

Nhìn xem bóng dáng băng qua đường phố, mắt tôi nhất thời không khỏi ướt lệ.

Chỉ thấy thư sinh kia bước nhanh trên đường, quay người rẽ sang một lối nhỏ, chui vào trong một cánh cửa gỗ được treo bảng hiệu thư trai. Tôi không khỏi che miệng lại... Vì sao... Thế giới này lại có người có dung mạo giống anh như đúc?

Buông rèm xuống, dựa vào trong xe, tôi nhắm mắt lại, giọng nói khàn đi: "Đi thôi".

Sở Phục cao giọng nói với người đánh xe: "Khởi giá".

Loan xa lần nữa di chuyển, Sở Phục yên lặng nhìn tôi, không nói gì.

Đêm hôm ấy, tôi không có tâm tư chép cuốn thứ ba là Đoái thư, chỉ nằm ở trên giường ngẩn người.

Sở Phục thì ngồi trên ghế nhỏ trong phòng, nhìn mặt đất không nói một lời.

Trong phòng đốt than ấm áp, cửa sổ kết sương... Gió bên ngoài lạnh thấu xương, trong phòng sáng rực...

Tôi nằm ở trên giường, đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Đột nhiên cảm giác màn trướng khắc hoa này, án kỷ gỗ đàn hương này, chiếc giường viền vàng này... Hết thảy đều chướng mắt...

Cuộc sống vốn dĩ rất tốt, tôi chung sống với tiến sĩ Lưu tại một căn hộ cho thuê nhỏ, thậm chí còn sắp kết hôn... Còn sắp kết hôn...

Mà hôm nay, bị vây khốn tại chỗ này, bên trong hộp sọ vàng này...

Nghĩ tới đây, tôi che hai mắt, khóc thành tiếng...

"Tiểu Công chúa, ngài sao vậy?"

"... Ta...". Nhận ra yết hầu không kìm được mà phát ra tiếng thút thít, tôi khó lòng chịu nổi, nói: "... Ta cảm thấy khó chịu, ngươi đi về nghỉ trước đi, đừng... Đừng để người khác chú ý...".

Sở Phục lo âu nhìn tôi, đành nói: "Thần tuân mệnh".

Tôi nằm ở trên giường không biết bao lâu, rốt cục tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh nến lung linh, không còn bóng dáng Sở Phục in lên cửa sổ vải... Hôm đó, tôi cứ mơ mơ màng màng, khóc lóc liên miên, ngủ lúc nào cũng không hay.

Hôm sau, rửa mặt xong, Sở Phục mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt tôi. Chờ thị nữ hầu hạ bưng chậu nước bằng bạc nối đuôi nhau ra xong, nàng mới cẩn thận đóng cửa lại, quỳ bịch xuống đất nói: "Tiểu Công chúa tha tội...".

"...Có chuyện gì vậy?"

Nàng giương mắt lên, có vẻ kích động nói: "Thần... Thần tra được...".

"... Tra được cái gì?"

"Thần tra được, hắn là nho sinh... Còn danh tính... Thì chưa biết... Nhưng mùng chín mỗi tháng đều sẽ đến thư trai mua mực..."

"Ngươi..."

"Tiểu Công chúa tha tội". Sở Phục dập đầu trên đất, "thần không muốn nhìn thấy tiểu Công chúa khó chịu".

"... Ngươi, đây là tội phải chém đầu, ngươi biết chứ?"

"Thần biết... Nhưng thần... Chỉ... Chỉ hi vọng tiểu Công chúa an ổn... Thần không muốn thấy ngài khó chịu..."

Tôi cười khổ. Đó không phải chuyện là khó chịu hay không khó chịu. Vì nếu người ấy thật sự là anh thì tôi cũng sẽ chắp cánh bay đến bên anh. Nhưng người ấy không phải là anh... Mà có lẽ là kiếp trước của anh... Hoặc có thể chỉ là một người giống anh... Hoặc là tôi hoa mắt... Hoặc...

Khoan...

Nếu tiến sĩ Lưu bỗng nhiên không thấy tôi, rồi đi đến phòng làm việc tìm tôi, cũng bước vào Cửu tinh Thần trận, sau đó cũng tới thời đại này thì sao?

Trời... Tôi trước kia sao lại không nghĩ tới khả năng này chứ?!...

Tôi nghiến răng, hạ quyết tâm, giương mắt lên và nói với Sở Phục: "... Ta sẽ viết một bức thư, mùng chín tháng sau, ngươi có thể giúp ta gửi cho hắn không? Tuyệt đối không được để người khác biết...".

"Thần nhất định sẽ không phụ lòng tin của tiểu Công chúa."

Tôi nghĩ ngợi, lại dặn dò: "Khi đi hãy đổi y phục, chớ để ai nhận ra ngươi là người của phủ Công chúa".

"Thần đã biết."

Tôi quay người, lấy ra một cái khăn gấm bình thường từ trong tủ, chấm mực, tôi viết thẳng sự ngưỡng mộ của mình nhưng không đề tên. Trong thư, tôi hẹn hắn gặp mặt ở một chiếc thuyền nhỏ trên hồ.

Gấp khăn gấm lại, tôi đưa nó vào trong tay Sở Phục...

Có phải là tiến sĩ Lưu không, tôi cần đích thân kiểm tra mới biết được.

Không lâu sau, Sở Phục truyền lại hồi âm cho tôi, nàng nói thư sinh kia vui mừng đồng ý với lời mời của tôi.