Ai Động Hũ Tro Cốt Của Ta

Chương 8



Phân tích dĩ nhiên là không phân tích ra được. Lòng của thư kí Khương như kim dưới đáy biển, dù triệu tập toàn bộ nhân viên trong công ty, họ cũng không phân tích ra rốt cuộc Khương Hi Sơ đang nghĩ gì.

Buổi tối, Khương Hi Sơ và Trần Mạn cùng nhau về nhà. Khương Hi Sơ ngựa không ngừng vó vào nhà bếp. Hôm qua nàng đã mua thức ăn muốn ăn trong ba ngày tới, món ăn trong các bữa cũng khác nhau, làm hai chay một mặn một canh nóng, cộng với trái cây sau bữa ăn, đơn giản lại dinh dưỡng.

Thực đơn của hôm nay là giá hẹ xào, thịt băm xào lá tỏi vàng, thịt viên chiên bơ, còn có một bát canh sườn hầm bí đao.

Khi nhào thịt muối và thịt xay, nàng còn phải bận bịu cắt rau, bằm địa liền*. Tốc độ của Khương Hi Sơ rất nhanh, chưa đầy ba phút đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, ngay sau đó, nàng bật bếp lửa, bắt đầu xào rau.

*Địa liền: Một cây thuộc họ gừng.

Vừa đổ rau quả còn dính nước vào trong chảo nóng, tiếng xèo xèo lập tức vang lên. Trần Mạn lén lút đi đến phía sau nàng, lấy mấy tép tỏi nàng đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận giúp nàng bóc vỏ tỏi.

Khương Hi Sơ nhìn cô một cái, không nói gì, tiếp tục đảo những thứ trong tay.

Khương Hi Sơ nấu ăn không thể so với đầu bếp, nhưng nấu rất ngon, đã đạt đến cảnh giới nấu ăn cao nhất ở gia đình.

Món chay của họ nhanh chóng ra lò, mở ngăn kéo, tìm được cái bao tay duy nhất, Khương Hi Sơ mang bao tay, bắt đầu nặn thịt viên.

Trần Mạn thấy, đôi mắt sáng lên, "Cái này để mình."

Thấy vẻ mặt mong đợi của Trần Mạn, biết Trần Mạn nghĩ dùng tay nặn thịt viên chơi rất vui. Khương Hi Sơ nhíu nhíu mày, nàng đưa bao tay, quay qua một bên, đổ nước vào nồi đất chuẩn bị hầm sườn.

Một bữa ăn từ lúc chuẩn bị đến lúc bưng lên bàn, tổng cộng mất một tiếng, Trần Mạn là trợ thủ, sau đó bày lên dĩa, lấy đũa, những việc này đều do Trần Mạn làm, đến khi ăn xong, Trần Mạn còn phải có trách nhiệm dọn tất cả chén dĩa vào máy rửa chén.

Bưng cả ba món ăn và một món canh đang tỏa mùi thơm lên bàn, Trần Mạn vừa tung tăng vừa vui vẻ ngồi xuống. Cô cầm đũa nếm một miếng, Khương Hi Sơ vỗ một cái bốp lên tay cô, "Rửa tay chưa?"

Trần Mạn cười ha ha, lập tức đứng dậy, "Quên quên, mình đi rửa liền."

Hơn sáu giờ tối, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng, cửa sổ mở ra, cơn gió ấm áp đi qua hành lang, thổi lên làn da của hai người, hai người không hẹn mà cùng cười rộ lên, dường như đang tận hưởng cuộc sống bình lặng như vậy.

Lúc ăn cơm cả hai đều không nói gì, chỉ vùi đầu ăn, đến khi gần ăn xong, Trần Mạn nhấp một miếng canh, sau đó mờ ám nâng mí mắt lên, nhìn về phía Khương Hi Sơ.

Khương Hi Sơ cũng không ngước mắt lên, thong thả nói: "Cậu đã nhìn mình như vậy một ngày, nói đi, muốn làm gì?"

Bị bắt quả tang, Trần Mạn cũng không thấy xấu hổ, cô đặt chén canh xuống, tò mò nhìn nàng, "Có phải gần đây cậu có chuyện gì vui không?"

Khương Hi Sơ khó hiểu nhìn cô, "Không có."

Biểu cảm của Trần Mạn càng khó hiểu hơn, "Vậy sao mà tự nhiên cậu tốt với mình vậy, cũng không mắng mình."

Khương Hi Sơ: "... Cậu muốn mình mắng?"

Nàng bật cười, "Không có gì, mình có thể đáp ứng nhu cầu của cậu."

Trần Mạn: "..."

Trần Mạn cười gượng, liên tục xua tay, "Không không không cần, mình chỉ thấy lạ, tính của cậu hình như hơi khác trước đây... Tính cách con người đột nhiên thay đổi, sẽ luôn có lý do."

Khương Hi Sơ dừng một lúc, gật đầu, "Đúng là có lý do, mình biết mình bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng mà, mình nghĩ sự thay đổi này rất tốt, cậu cũng từ từ thích nghi đi."

Nàng muốn thử một lần với Trần Mạn, lần thử này chỉ có một kết quả, đó là hai người sống tốt qua cả cuộc đời. Trần Mạn thích nàng như vậy, và nàng... Nàng không thể nói điều đó ngay bây giờ, nàng không hiểu cảm giác của mình là gì, nàng chỉ biết là nàng không thể sống mà không có Trần Mạn, cho nên nếu các nàng bắt đầu, thì các nàng không thể tách rời, nhất định phải luôn bước tiếp.

Thân phận của người bên gối khác với bạn bè cấp dưới, nàng cũng không thể khắc khẩu với Trần Mạn cả đời. Cho nên, Khương Hi Sơ muốn thay đổi bản thân, nàng muốn cho Trần Mạn có một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Những khổ tâm của Khương Hi Sơ, Trần Mạn không biết, cô vẫn tò mò hỏi: "Cuối cùng là lý do gì, nói cho mình biết chút chút đi."

Khương Hi Sơ nhìn cô cả buổi. Sau một lúc lâu, nàng khẽ cười: "Được, nói cho cậu biết cũng không có gì."

Trần Mạn cũng cười rộ lên, cô ngồi nhích về phía trước một chút, đợi những lời tiếp theo của Khương Hi Sơ.

Khương Hi Sơ chậm rì rì mở miệng: "Là... Không phải lúc trước mình đã nói với cậu, mình muốn thử với một người sao. Các cậu đều bảo tính tình mình không tốt, mình nghĩ, cũng không thể đợi mình làm bạn gái của người khác rồi, tính tình mình vẫn còn không tốt, nếu đã ở bên nhau, vậy phải nỗ lực dắt tay nhau cả đời, vì vậy mình phải thay đổi tính tình của mình, điều này là vì tốt cho cô ấy, cũng vì tốt cho mình."

Trần Mạn ngồi sững sờ, không nói được một lời nào trong một lúc lâu.

Tự Trần Mạn không thấy, nhưng Khương Hi Sơ lại thu tất cả những thay đổi cảm xúc của cô vào đôi mắt. Có lẽ chính bản thân Trần Mạn cũng không biết, biểu cảm của mình bây giờ thảm thương biết bao.

Cô luống cuống, mờ mịt, sững sờ nhìn Khương Hi Sơ, đôi mắt hơi đỏ, nước mắt lượn quanh trong đôi mắt. Chỉ cần cô chớp mắt, nước mắt có thể rơi xuống ngay lập tức. Ngay từ đầu Khương Hi Sơ còn đang thưởng thức trạng thái khốn cùng của Trần Mạn, sau đó thấy khác lạ, nàng cũng luống cuống, nàng nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Trần Mạn, "Ôi không phải thế, mình..."

Trần Mạn đột nhiên cảm thấy mình có phần thất thố, cô mỉm cười cứng nhắc, "Canh này có hơi, có hơi nóng ấy, nóng làm lưỡi mình đau, đau lắm, mình vào phòng tắm xử lý, cậu ngồi đi, chén bát để lại hết đi, lát nữa mình ra dọn sau."

Nói xong Trần Mạn đứng lên đi ngay, Khương Hi Sơ không chút suy nghĩ, lập tức đi theo. Nhưng Trần Mạn đi quá nhanh, nàng không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Mạn chạy vào phòng tắm như một cơn gió.

Đứng ngoài cửa, Khương Hi Sơ há miệng, có hơi hối hận.

Hình như đùa quá trớn.

Đồng thời nàng hơi tức giận, đã nói đến mức này, nếu nó thực sự giống như Trần Mạn nghĩ, vậy chẳng phải nàng sẽ sớm chui vào vòng tay của người khác sao? Đã như vậy rồi, tại sao Trần Mạn vẫn không nói một lời, cơ bản không có ý định cướp nàng về.

Khương Hi Sơ im lặng quay lại nhà bếp, nàng muốn nói chuyện với Trần Mạn, nhưng Trần Mạn không cho nàng cơ hội này. Chỉ cần nàng nhắc đến đề tài ban nãy, Trần Mạn sẽ nhanh chóng lái qua, sau đó dọn dẹp bàn ăn rồi trở về phòng mình, cả đêm chưa từng ra ngoài.

Khương Hi Sơ chần chừ ngoài cửa phòng cô một lúc, cuối cùng thở dài và trở về phòng của mình.

Một giờ sáng, Khương Hi Sơ nằm lặng lẽ trên giường, đôi mắt quay cuồng với tốc độ cao, đột nhiên, nàng cau mày, thở gấp gáp, hình như đang gặp ác mộng. Sau khoảng hai phút, nàng chợt mở mắt ra, sự sợ hãi và ánh mắt tuyệt vọng không có tiêu cự, nàng sửng sốt một lúc mới thoát ra khỏi cảm xúc của cơn ác mộng.

Vươn tay ra, mò lấy điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình. Khương Hi Sơ thấy quái dị nhưng không ngạc nhiên, ngồi dậy xoa xoa thái dương hơi tê dại.

Từ khi trọng sinh đến nay, mỗi đêm nàng luôn gặp ác mộng. Ngay cả khi ở đối diện với Trần Mạn, cũng không thể giảm bớt ám ảnh và áp lực trong lòng nàng. Nàng biết tình trạng hiện giờ của mình không ổn, bề ngoài trông rất bình thường, thực tế cực kì lo âu. Cực độ thiếu cảm giác an toàn, nàng luôn ở trong tình trạng cáu kỉnh và bờ vực của sự sụp đổ, nhưng nàng vẫn không thể biểu hiện điều đó, tuyệt đối không thể biểu hiện điều đó.

Tâm tư của Trần Mạn rất tinh tế, chỉ cần nàng biểu hiện ra, Trần Mạn sẽ lo lắng, hơn nữa Trần Mạn cũng là một người không chia sẻ cảm xúc. Trần Mạn lo lắng nhưng sẽ không nói ra, chỉ âm thầm lo lắng, điều Khương Hi Sơ không muốn thấy nhất bây giờ là Trần Mạn không vui.

Ngồi trên giường phục hồi một lúc, Khương Hi Sơ quay người xuống giường, mang dép. Nàng bình tĩnh mở cửa, đi tới cửa phòng Trần Mạn, như vài đêm trước, lặng lẽ bước vào.

Mấy ngày nay nàng đều đến như thế, sau khi bị cơn ác mộng làm giật mình thức giấc, nàng sẽ đến phòng Trần Mạn, đứng bên giường, nhìn Trần Mạn ngủ, khoảng nửa tiếng đến một tiếng sau, Khương Hi Sơ cảm thấy những cảm giác bất an trong lòng không còn mãnh liệt nữa, nàng mới có thể về phòng để tiếp tục ngủ.

Đương nhiên Trần Mạn không biết tất cả điều này, hành động của Khương Hi Sơ rất khẽ, nàng không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Mạn, miễn là có thể thấy lồng ngực của Trần Mạn hơi phập phồng, Khương Hi Sơ sẽ không sợ nữa.

Hôm nay nàng tới phòng Trần Mạn như thường lệ. Trong phòng không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ, ngay cả chăn trên giường cũng sạch sẽ và gọn gàng.

Không có ai.

Không có Trần Mạn.

Trần Mạn... không có ở đây.

Đôi mắt của Khương Hi Sơ co lại dữ dội, nàng lùi về phía sau trong nỗi kinh hoàng. Hơi thở ngay lập tức trở nên khó khăn và vội vã, nàng lùi quá nhanh, bất ngờ chạm phải tay nắm cửa, cơn đau truyền đến từ sau lưng. Khương Hi Sơ không quan tâm, đầu óc nàng bây giờ trống rỗng, đôi mắt hoảng hốt ngỡ ngàng nhìn về chiếc giường trống.

Trần Mạn không có ở đây... Không có ở đây...

Nước mắt rơi xuống mà không có dấu hiệu báo trước. Đôi chân của Khương Hi Sơ như nhũn ra, nàng không thể chống đỡ được ngồi phịch xuống đất. Nàng không biết mình nên làm gì, đi tìm sao? Đi đâu tìm, bây giờ Trần Mạn ở đâu, đây là nhà của Trần Mạn, nàng có phải là người không? Hay là ma, bây giờ là khi nào, là hai tháng trước, hay là... một năm sau?

Trước mắt biến thành màu đen, bây giờ Khương Hi Sơ thực sự không thở được, khuôn mặt nàng tái nhợt, thở từng ngụm từng ngụm như một con cá sắp chết. Nàng có thể hít vào, lại không thở ra nổi, cảm giác thiếu oxy vô cùng khó chịu. Không biết khi nào, cánh cửa sau lưng được mở ra. Trần Mạn quay trở về từ cửa sổ phòng khách khi nghe được tiếng động, thấy Khương Hi Sơ ngồi ở cửa, cô sững sờ.

"Khương Hi Sơ, cậu làm gì vậy, mộng du?"

Nói rồi, cô đi vòng qua trước mặt Khương Hi Sơ, ngồi xổm xuống, thấy rõ dáng vẻ của Khương Hi Sơ nhờ ánh trăng, nét mặt cô lập tức thay đổi.

Có khoảng hai phút như vậy, Khương Hi Sơ đã mất ý thức, đến khi nàng phản ứng, xung quanh đã trở nên sáng choang, một mảnh màu trắng mềm mại lọt vào tầm mắt. Nàng giật giật ngón tay, phát hiện mình đang ở trong vòng tay của một người, tay nàng ôm đối phương thật chặt, mà tay của đối phương đang vuốt ve lưng nàng, từng chút từng chút, kiên nhẫn và dịu dàng.

Trần Mạn ôm Khương Hi Sơ, cơ thể cô không mềm mại một chút nào, toàn là xương, rất cộm người. Nhưng cái ôm của Trần Mạn quá ấm áp, ấm áp đến mức có thể làm Khương Hi Sơ khóc ngay lập tức. Nàng vốn muốn đứng dậy, nhưng giờ khắc này lại không thể đứng dậy, nàng vùi đầu vào vòng tay của Trần Mạn, cái trán tựa lên ngực cô. Lúc nàng nhúc nhích Trần Mạn biết nàng đã ổn, nhưng cô vẫn không buông nàng ra, hai người cứ ngồi lặng lẽ dưới đất.

Rất lâu sau đó, giọng nói của Trần Mạn mới vang lên, "Khương Hi Sơ."

Người trong vòng tay ngẩng đầu lên, Trần Mạn hơi cúi mắt, đối diện với đôi mắt nàng.

Trần Mạn bây giờ quá bình tĩnh, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khương Hi Sơ, nói với vẻ không được xen vào, "Nói cho mình biết, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

***

Tác giả: Cho thằng Mạn nhà ta danh phận!

Mạn là công thật! Cho dù nhát, cũng là công! [nắm đấm]