Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 17: (¯`v´¯) Thi đấu đôi





Ngày thi đấu đầu tiên đã kết thúc như vậy, Hạ Trúc Lịch lên sân khấu, tương tác rất đơn giản với host một chút, phát biểu một ít cảm nghĩ khi đoạt giải. Tuy rằng anh bưng cúp, nhưng suốt cả quá trình mặt anh trông chẳng vui vẻ là bao, như thể anh đã quá quen với chuyện này rồi.

Lục Nghiên Kiều ở phía dưới nghĩ thầm không hổ là Pu Thần, lên nhận giải thưởng mà còn không một gợn sóng như thế.

“Đúng vậy, nếu đổi thành Lý Tư Niên, chỉ sợ thằng bé đã nhảy dựng lên trên sân khấu rồi.” Trần An Như lắc đầu dưới sân khấu, “Cũng có kém nhau bao nhiêu tuổi đâu mà tính cách khác nhau thế nhỉ.”

Sau khi tan cuộc, Lục Nghiên Kiều và bọn Trần An Như vào hậu trường. Vốn dĩ việc có người đạt quán quân trong đội là một chuyện rất vui vẻ, nhưng bởi vì ngày mai cũng phải thi đấu, cho nên mọi người cũng không dám chơi quá muộn. Họ tìm bừa một nhà hàng gần đấy, giải quyết bữa tối tạm bợ cho xong.

Lúc ăn cơm, Lý Tư Niên kích động đập bàn bôm bốp, nói: “Cái thằng Phó Thành Chu chó chết kia, nó trốn trong đụn cỏ khô bắn lén tao, lúc tao thấy đứa giết tao là nó tao chỉ muốn lật cái bàn ném vào mặt nó!”

Hạ Trúc Lịch không mặn không nhạt nói một câu: “Có phải chú chưa từng bị nó giết đâu.”

Lý Tư Niên nói: “Nhưng thôi không sao, cũng may Pu Thần đã báo thù giúp tao rồi, tụi bay không để ý chớ lúc ra khỏi phòng cái mặt Phó Thành Chu quạu cực, tao nhìn mà cười đau cả bụng.”

“Mặt chú mày lúc ra khỏi phòng cũng quạu mà.” Hạ Trúc Lịch nói.

Lý Tư Niên nghe vậy bền khóc ròng: “Pu Thần, hôm nay anh làm sao đấy, sao anh cứ nhằm vào em mãi thế, em còn thơ dại mà……”

Hạ Trúc Lịch nói: “Ngày mai thi đấu đôi, chú có hiểu ý anh không?”

Lý Tư Niên: “Khụ khụ khụ khụ.”


Lịch thi đấu của cuộc thi này tổng cộng có ba ngày, ngày đầu tiên thi đấu solo, ngày hôm sau là thi đấu đôi, ngày thứ ba là thi đội. Dựa theo bố trí bên trong của FCD, ngày mai Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên một đội, Đồng Chu Vũ và Giang Chúc một đội. Nói cách khác, sự phát huy của Lý Tư Niên cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của Hạ Trúc Lịch.

Lục Nghiên Kiều giơ cốc nước trái cây trong tay lên: “Chúc các anh ngày mai thi đấu thuận lợi.”

“Cảm ơn cảm ơn.” Lý Tư Niên cũng thuận theo câu nói đỡ của Lục Nghiên Kiều.

Cơm nước xong, mọi người chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Lúc này đang có tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, đậu trên bả vai và đỉnh đầu mọi người.

Tới cửa khách sạn, mọi người đang định đường ai nấy đi, Lục Nghiên Kiều bỗng nhiên lên tiếng: “Hạ Trúc Lịch!”

Hạ Trúc Lịch dừng bước chân, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

“Anh lại đây một chút.” Lục Nghiên Kiều nói.

Bọn Lý Tư Niên liếc nhau, đều rất ăn ý vẫy vẫy tay với Hạ Trúc Lịch, ý bảo bọn em đi trước. Trần An Như sợ lạnh, cũng về khách sạn trước với bạn trai cô nàng, vì thế trên con đường trống trải chỉ còn hai người họ.

Con ngươi đen láy của Hạ Trúc Lịch phản chiếu ánh đèn đường, tựa dải ngân hà đầy sao, trông cực kỳ đẹp đẽ. Hạ Trúc Lịch đứng trước mặt Lục Nghiên Kiều, khẽ cúi đầu hỏi: “Sao thế?”

Lục Nghiên Kiều đột nhiên nhón chân.

Hơi thở của Hạ Trúc Lịch cứng lại, anh thấy gương mặt Lục Nghiên Kiều trước mặt mình càng lúc càng lớn. Sau đó, Lục Nghiên Kiều vươn tay —— nhẹ nhàng đụng vào lông mi anh một cái.

“Ha ha ha ha ha thật sự có bông tuyết nè!!” Lục Nghiên Kiều lớn tiếng bật cười, “Lần đầu tiên em thấy có người mi dày đến độ tuyết đậu lên được đó, Hạ Trúc Lịch anh là yêu tinh lông mi sao!”

Hạ Trúc Lịch: “……” đúng ra anh phải biết từ sớm.

Lục Nghiên Kiều cười khanh khách không ngừng, tựa như một đứa bé không tim không phổi. Miệng cô phồng lên, cô thổi bông tuyết bay lên không trung, rồi xoay người xua xua tay với Hạ Trúc Lịch, nói thêm một câu “Ngày mai thi đấu cố lên nha!” Sau đấy cô liền lẩm bẩm lạnh quá đi, chạy chậm về thẳng khách sạn.

Nếu lúc này Lục Nghiên Kiều quay đầu lại, cô nhất định sẽ phát hiện Hạ Trúc Lịch đứng trên nền tuyết im lặng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia quả thực như muốn lột da ăn sống cô.

Nhưng Lục Nghiên Kiều không quay đầu lại, cô về khách sạn thì rụt lại như chú cún con, vội đè trái tim đang nảy như điên trở về phòng.

Trần An Như vừa đi sang thăm phòng, kinh ngạc nói: “Vờ lờ, Lục Nghiên Kiều mày đã làm chuyện xấu gì mà mặt còn đỏ hơn đít khỉ thế?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Không…… Không có gì……”

“Sao lại không có gì? Mới nãy ở lại tới cuối với Pu Thần nói cái gì đấy?” Trần An Như hỏi rất là bà tám, “Mày thấy không bọn tao đều tự giác bỏ đi hết……”

“Không có gì mà, tao chỉ đùa giỡn anh ấy một chút thôi.” Lục Nghiên Kiều khụt khịt mũi, thành thật thẳng thắn, “Bây giờ tao rất hối hận, tao cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ giận tao.”

Trần An Như: “Vờ lờ, Pu Thần mà mày còn dám đùa giỡn, mày ngứa đòn rồi.” Tuy rằng nói vậy, cô nàng vẫn tò mò Lục Nghiên Kiều đã làm cái gì.


“Tao nói ảnh là yêu tinh lông mi.” Lục Nghiên Kiều nói, “Ai bảo lông mi anh ấy dài vậy chứ.” Cô lấy tay so với mi của mình, không phục lắm nói, “Còn dài hơn của tao.”

Trần An Như thở dài một tiếng: “Đã bảo hồi cấp 3 mày phải yêu sớm một lần cho sướng cái cuộc đời đi. Không luyện lv cơ, giờ thì hay rồi, gặp phải BOSS luôn. Để tao xem cái đứa toàn trang bị newbie như mày đánh quái kiểu gì.”

Lục Nghiên Kiều nói: “…… Kiểu so sánh của mày càng lúc càng dị ấy, đánh BOSS cái gì, tao có thích Hạ Trúc Lịch đâu.”

Trần An Như cũng không nói lời nào, nhìn cô như cười chế nhạo, trong lòng nghĩ thầm mày đừng đỏ bừng mặt lúc nói mấy câu này thì còn đáng tin hơn một tí đấy. Nhưng cô nàng cũng không định vạch trần. Dù gì chuyện yêu đương ấy à, cái lúc còn ngây thơ mông lung cũng rất hay mà.

“Ờ rồi, mau ngủ đi.” Trần An Như xoa xoa đầu Lục Nghiên Kiều, “Ngày mai còn phải xem thi đấu đấy.”

“Ừ……” Lục Nghiên Kiều nói, “Ngủ ngon.”

Trần An Như nói: “Ngủ ngon.”

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau Lục Nghiên Kiều rời giường đầy khí thế, vẫn đến sân thi đấu sớm như thế.

Hôm nay là thi đấu đôi, càng cần chú ý sự phối hợp hơn đấu đơn, cũng khó trách hôm qua Hạ Trúc Lịch cứ gõ Lý Tư Niên mãi, không để cậu chàng “bay” quá.

Hiển nhiên sự cảnh cáo của Hạ Trúc Lịch cũng không có tác dụng gì, bởi vì ván thi đấu đầu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn —— lúc Lý Tư Niên lái xe máy trong game chở Hạ Trúc Lịch, xe máy lật luôn. Hai người bị tung tít lên trời, rồi cùng ngã lộn cổ xuống chết cả em lẫn chàng.

(Xe máy chở 2 người, gắn thêm bánh bên thì chở được 3. Xe máy là một loại phương tiện tuyệt vời để làm những trò hay và những pha lộn ngược.)

Lúc ấy Lục Nghiên Kiều đang uống nước, thấy một màn đấy cô phun “Phì” hết nước ra ngoài. Rất may là phía trước cô không có ai, không thì chắc chắn họ sẽ bị phun đầy người.

Khán giả trong cả trường quay cũng cười vang, host dở khóc dở cười: “Lại là một tuyển thủ bị tịch thu và hủy bằng lái, đội tuyển FCD tổn thất nghiêm trọng rồi!”

“Khụ khụ khụ khụ.” Lục Nghiên Kiều bị sặc đến mức mặt đỏ tai hồng, “Vờ lờ, Lý Tư Niên sợ là sắp ngoẻo rồi!!”

Trần An Như tỏ vẻ tán đồng với cái nhìn của Lục Nghiên Kiều.

Lúc này Lý Tư Niên dường như cũng biết ngày chết của mình đã điểm, cậu chàng gỡ tai nghe xuống xong thì lấy hai tay che đầu chôn mặt trên bàn. Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch vẫn chẳng thay đổi gì, chỉ là ngón tay bắt đầu chậm rãi gõ lên mặt bàn —— người nào thân quen với anh đều biết, tư thế tay này của anh có nghĩa là tâm trạng của anh đang rất không ổn.

“Tao cười chết thôi.” Trần An Như nói, “Cười chảy cả nước mắt đây này.”

Các tuyển thủ chết vì kĩ thuật lái xe trong lúc thi đấu cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, mỗi năm các gamer bị tịch thu và hủy bằng lái xe chắc phải vòng được ba vòng trái đất.

Nhưng đây là lần đầu tổ hợp của Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên chết trên xe máy.

Hạ Trúc Lịch đã chết, cũng may nhóm của Đồng Chu Vũ và Giang Chúc phát huy cũng không tệ lắm, giết bảy người, giành được vị trí thứ ba.

Lục Nghiên Kiều nhìn bảng xếp hạng hết ván mà thổn thức: “Cũng may thành tích của nhóm Phó Thành Chu cũng bình thường, không thì Lý Tư Niên chắc chẳng còn cái xương nào.”


“Ha ha ha ha.” Trần An Như cười to rất không có lương tâm.

Lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn giữa ván, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hậu trường, dù sao sau khi ván thứ hai bắt đầu, Lý Tư Niên không còn chạm qua xe nữa, toàn bộ hành trình đều ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi ngồi ở ghế sau.

Thực lực của tổ hợp hai người này vốn rất mạnh mẽ, hơn nữa phối hợp ăn ý, cho dù vận may không tốt họ vẫn nằm trong top 10. Mà trong ván thứ hai, Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên cuối cùng cũng phát huy được trình độ mà họ nên có.

Cả quãng đường họ đều thần cản giết thần, phật cản giết phật, bất kể là chiến thuật hay cách dùng súng đều đứng đầu. Vả lại trình độ chỉ huy của Hạ Trúc Lịch tuyệt đối là số một số hai trong ngành công nghiệp này, đột kích thế nào, rút lui ra sao, tìm kiếm địa hình có lợi kiểu gì, anh đã nhớ kĩ bản đồ trong lòng từ lâu, thậm chí đến chỗ nào có đá, nơi nao có cây anh đều nhớ rõ như lòng bàn tay.

Xem cao thủ so chiêu, thật sự khiến người ta vui tai vui mắt.

Lục Nghiên Kiều xem mà thấy mê mẩn, xem hết cả ván chẳng hề chớp mắt. Thậm chí sau khi màn hình chiếu hết cảnh của Hạ Trúc Lịch, cô cũng chẳng nỡ chớp mắt.

Lý Tư Niên – tay đột kích chuyên dụng của Hạ Trúc Lịch, cũng chưa bao giờ khiến người ta thất vọng —— ngoại trừ kỹ thuật lái xe của cậu chàng.

Ván thứ hai, họ đoạt được hạng đầu không chút trở ngại, hơn nữa tổng cộng họ giết chết 11 người, được 574 điểm, vượt qua tuyển thủ Hàn Quốc xếp thứ hai, nhảy lên đứng đầu bảng.

Khán giả xem thi đấu đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất đã kéo lại được tình thế bất lợi trong trận đầu, không gây ảnh hưởng quá lớn. Trong đó người vui vẻ nhất vẫn là Lý Tư Niên, Lục Nghiên Kiều tận mắt nhìn thấy cậu chàng vỗ ngực mình đầy vẻ may mắn đi vào phòng nghỉ.

Lục Nghiên Kiều nhìn mà buồn cười: “Lý Tư Niên rốt cuộc bị răn đe thế nào mà sợ Hạ Trúc Lịch một nước vậy nhỉ?”

Trần An Như nói: “Đừng nói nó, lúc mới gặp Hạ Trúc Lịch mày không sợ anh ấy à?”

Lục Nghiên Kiều ngẫm ngợi, thản nhiên nói: “Không sợ á.”

Trần An Như: “…… Mày giỏi.”

“Có cái gì mà phải sợ?” Lục Nghiên Kiều bưng mặt nói, “Anh ấy có ăn tao được đâu.”

Trần An Như nghe vậy, cười cười nhưng không nói gì.