Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 10: Đám đông náo nhiệt



Hôm nay, khí trời trong lành mát mẻ. Lớp cô đựơc học thể dục dứơi sân trừơng. Nhưng đến khi thầy cho lớp đựơc tự do luyện tập thì lại nghe tiếng la hét từ sân bóng truyền đến.

-Hú! Nhanh, có tiếng la hét có nghĩa là sẽ có trai đẹp, đi thôi_ Còn chưa để Du đáp 1 tiếng thì cô đã bị Minh Anh nắm áo lôi xềch xệch đến sân bóng nhiều chuyện cùng ngừơi ta.

- Á...

2 ngừơi khó khăn lắm mới chen vào đựơc thì lại bị tiếng la hét, cổ vũ ngập trời tấn công màng nhĩ.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho đám nữ sinh này mất bình tĩnh thế hả?_ Du nhăn mặt, bịt lỗ tai bảo vệ màng nhĩ đồng thời lên giọng than vãn.

- Oa, tao nói không sai mà. Đúng là có trai đẹp rồi này_ Minh Anh không trả lời Du mà 2 mắt toả sáng nhìn chằm chằm sân bóng.

Lúc này Du mới nhìn đến 1 màn trên sân. Cô trợn muốn rớt đôi mắt ra ngoài. Trời ạ! Sao lại xui xẻo đụng ngay tên ôn thần này chứ.

- Anh Kiệt, cố lên.

- Cố lên

- Á.... Hú....

Chỉ thấy giữa sân 1 thân ảnh nổi bật hẳn so với những ngừơi khác. Mái tóc nâu vì hoạt động nhiều mà dính lại 2 bên má càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Dứơi chân liên tục ghi bàn cho đội nhà.

Mọi ngừơi dừơng như đều đổ đồn sự chú ý đến mỗi bứơc chân của Kiệt. Từng bứơc đi đều mang 1 vẻ đẹp làm ngừơi ta mê muội. Nhất là cái nhếch môi đầy phong tình kia.

Ngay khi trở về hiện tại điều mà Du muốn làm nhất là thoát ra khỏi chỗ này nhưng mà... 5 phút sau cô vẫn chưa thể chen ra khỏi cái đám đông này. Căn bản là cô còn không thể chen nổi vào thì sao mà ra ngoài đựơc chứ.

Du ảo não thở dài, chẳng lẽ hết cách rồi sao. Cô cẫn còn tức giận hắn vì chiếm tiện nghi của cô. May là nụ hôn đầu vẫn là dành cho anh Khải rồi.

Lại nhìn khuôn mặt rạng rỡ trên sân bóng của Kiệt, Du có cảm xúc muốn giết ngừơi. Mẹ nó, tại sao cô phải trốn chui trốn nhũi khi gặp anh trai của mình hả.

Hết đừơng, Du đành đứng yên tại chỗ.

Lúc này trận đấu đã kết thúc và điều hiển nhiên là đội của Kiệt toàn thắng.

Sau khi kết thúc, nguyên bản 1 đám con gái còn vây quanh ở ngoài nay lại nhốn nhốn nháo nháo cả lên. Ngừơi thì đưa nứơc, ngừơi đi lấy khăn. Đúng là ngừơi nổi tiếng có khác a, đãi ngộ cũng thật quá con mẹ nó tốt rồi. Du bĩu môi thầm than "Đúng là không công bằng mà".

Du lại cảm thấy đựơc có 1 đôi mắt đang theo dõi mình nên theo bản năng quay lưng lại.

Chỉ thấy Sang đang ngồi trên cành cây cao, đầu dựa vào thân cây. Khuôn mặt cân đối, trắng nõn rạng rỡ dứơi ánh mặt trời. Thân hình thon dài thấp thoáng sau tán cây rậm rạp. Làm Du phải thầm mắng 1 tiếng "Yêu nghiệt".

Lấy tay lau lau khoé miệng. Thật may a, còn chưa có chảy nứơc miếng. Ai nha, nhìn ngắm 3 ông anh đẹp trai này riết. Định lực của cô càng ngày càng kém a.

(Giờ chị mới nhớ ra họ là anh trai của chị hả? ] =_=)

Lúc này, đột nhiên có 1 nữ sinh nào đó đụng phải cô làm cô mất trọng tâm mà ngã xuống. Vì ngã về phía trứơc nên cô khụya cả 2 đầu gối xuống, 2 tay chống ở phía trứơc.

Khi Du định đứng lên thì thấy 1 bàn tay chìa ra trứơc mặt mình.



- Không sao chứ?_ Kiệt cừơi rạng rỡ, có ý tốt xoè tay ra. Cô biết đây là bộ mặt giả tạo của hắn. Bộ dạng chỉ có thể lừa đám nữ sinh ngây thơ thôi, không thể đánh lừa đựơc cô đâu.

Nhưng Du lại cảm thấy đựơc hàng loạt ánh mắt hình viên đạn như muốn xuyên thủng cô của bọn nữ sinh.

Cuối cùng cô quyết định cắn răng chịu đựng cơn đau. Du gạt bàn tay của Kiệt ra rồi tự mình đứng lên. Tuy có hơi khó khăn nhưng cô cắn môi, không hề rên lên 1 tiếng. Du dứt khoát đi ra ngoài. Đám đông cũng rất ngoan ngoãn để cô bứơc qua.

Đám đông nữ sinh rộn ràng vây quanh Kiệt trở lại mà chẳng ai để ý thấy khuôn mặt hắn tối sầm lại, dừơng như đang rất khó chịu.

- Ây, Du mày đi đâu nãy giờ vậy hả? Làm tao tìm gần chết_ Lúc nãy Minh Anh bị đám đông đẩy ra vòng phía ngoài nên không thấy đựơc 1 màn khi đó.

- Không có gì đâu_ Du cừơi yếu ớt tỏ vẻ không sao . Nhưng bứơc chân khập khiễng đã bán đứng cô.

- Này, mày bị làm sao vậy? Mới xa tao 1 chút mà đã thương tích đầy mình rồi hả?_ Minh Anh lo lắng ngồi xỗm xuống sắn quần lên xem vết thương của Du.

- Mày làm cái gì thế hả? Tao đã bảo là không.... Á_ Đang nói bỗng nhiên Du đau đớn trợn mắt hét toáng lên.

- Chảy máu nhiều thế này mà bảo là không sao hả?_ Minh Anh, tay không thương tiếc nhấn vào vết thương.

Du không đáp mà chỉ cừơi trừ, cô cũng không ngờ lại nặng đến vậy. Quần thể dục cũng chỉ bị rách có 1 chút thôi mà. Cuối cùng, Minh Anh vừa đỡ Du vào phòng y tế vừa mắng cô về cái tật đi đứng không cẩn thận.

Nguyên lai là Du không giải thích gì cả mà chỉ bảo rằng do bản thân không cẩn thận mà thôi. Chứ nếu Minh Anh mà biết cô bị ngừơi khác đẩy trúng thì với cái tính tình nóng nảy của mình, chắc cô sẽ xới tung cái đám ngừơi kia lên để tìm ra thủ phạm mất.

.......

Chỉ là... Du vừa nằm nghỉ ngơi trong phòng y tế 1 lát thì có ngừơi mở cửa bứơc vào.

- Du? Sao em lại nằm trong này? Bị thương sao?_ 1 giọng nói lo lắng mà cực kì quen thuộc vang lên.

- à, không sao. Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi_ sắc mặt Du có hơi tái nhợt, chắc lúc nãy chảy khá nhiều máu.

- Tại sao lại để bị thương vậy hả? Thật không cẩn thận tí nào_ Khải vẫn hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vết thương đã đựơc băng bó kĩ càng.

- là chuyện ngoài ý muốn thôi_ Du trả lời qua loa. Không dám nhìn thẳng mặt anh. Khoảng cách giữa 2 ngừơi hiện tại có hơi gần làm cô thấy bối rối, tim cũng đập thật nhanh.

- Em đấy, hậu đậu hết sức. Lần sau đi đứng cho cẩn thận vào_ Khải cưng chiều gõ trán cô, ra dáng anh cả nhắc nhở.

- Hư! Em biết rồi mà_ Du chu môi, không đựơc tự nhiên lắm đáp. Tất nhiên là phải hồi hộp rồi, mối tình đầu của cô ở ngay trứơc mặt mà.

- Mà, anh vào đây có chuyện gì sao?_ Du tò mò hỏi.

- Anh trốn tiết đấy mà_ Khải nhún vai, ngồi vào chiếc giừơng còn lại, đáp.

- Hở? Trốn tiết?_ Du không thể tin đựơc trợn mắt ếch.

Cũng phải thôi, trong trí nhớ của cô thì Khải 1 ngừơi ngừơi cực kì để ý đến việc học tập. Cả năm trời, dù nắng hay mưa cũng đều không vắng 1 buổi nào, sao hôm nay lại đòi cúp tiết. Lại nói ra với thái độ bàng quang như vậy.

-aiii. Khó tin lắm sao?_ Khải thở dài bâng quơ hỏi.



- À. Vâng. Em cảm thấy thích anh giống 1 tên mọt sách hơn là 1 tên vô kỉ luật_ Du nghĩ gì nói đó. Cô cảm thấy dừơng như có điều gì đó làm anh thay đổi, trở nên xa cách hơn. Và cô không thích điều này tí nào.

- Vậy à!_ Khải nhìn chằm chằm Du hồi lâu, đến khi mặt cô hiện lên 1 tầng đỏ ửng mới nhẹ nhàng thốt lên 2 tiếng rồi im bặt.

......

Trưa hôm nay, đến khi Du định gọi taxi về thì lại thấy chú tài xế quen thuộc đến đón mình.

- Cậu chủ đã dặn dò tôi đến đón cô chủ về.

- Là ai? Anh Khải sao?_ Du háo hức suy đoán, tửơng tựơng. Thật chu đáo a.

- Không, là cậu hai_ Nhưng khi vừa nhận đựơc câu trả lời thì cô muốn đứng hình.

Cái gì? Cái tên không tim không phổi chết tiệt đó mà cũng biết quan tâm tới cô sao? Chính hắn là kẻ đã gián tiếp gây ra vết thương này cho cô đó.

Mặc dù trong lòng hậm hực nhưng Du vẫn bứơc lên xe.

....

Nhưng chẳng hiểu sao, vừa về tới nhà lại bị ông anh mặt lạnh không nói 1 lời mà ẵm Du đến ghế sa lông.

- Này, này. Anh làm gì vậy hả?_ Du giãy giụa hét lớn, chân vẫy lung tung.

Nhưng... Hiển nhiên là Sang không hề đáp lời. Đến khi Du yên vị trên ghế dài thì Sang mới quay lưng đi lấy bông băng.

Sang tự nhiên đi đến vén ống quần của Du lên.

- Nè, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?_ Du đang muốn di chuyển thì lại bị Sang giữ lại trên ghế.

- Thay băng_ Lạng mặt đáp 1 câu rồi tiếp tục vùi công việc của mình.

Lúc này Du mới bớt giãy giụa. Nằm yên để Sang bôi thuốc. Trong lòng thầm rủa "nói nhiều thêm 1 chữ thì chết à". Từ ngày hôm qua thì Du cũng không còn ghét Sang như lúc đầu nữa.

Nhưng mà... Để 1 ngừơi con trai đi bôi thuốc cho mình cô cũng cảm thấy thật xấu hổ a!

- 2 ngừơi đang làm cái gì,?_ lúc này, 1 giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến. Kiệt hơi nhíu mi khi nhìn thấy màn này. Trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Du thì bĩu môi khinh thừơng, không thèm trả lời. Sang thì vẫn ít nói như thừơng lệ.

- Để anh_ Kiệt giành lấy hộp thuốc từ trong tay Sang ra.

Sang lạnh lùng nhìn hắn. Kiệt cũng giận giữ trừng mắt lại. Đựơc 1 lúc, cuối cùng Sang cũng thu hồi tầm mắt rồi bứơc thẳng lên lầu.

Để lại Du cùng với tên sói biến thái. Không khí nhất thời rơi vào im lặng.

--------