Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 35: Ngày nghỉ của Du



Hôm nay chính là ngày nghỉ xả hơi sau kì thi cực kì căng thẳng kia. Nhưng mà… Minh Anh lại đi hẹn hò với tên Sơn kia mất rồi.

Còn mấy ông anh vẫn còn đang thi. Năm 2 với năm 3 có thi trễ một chút.

Thế là ngừơi nào đó bắt buộc phải đi hóng gió 1 mình. Vì là buổi sáng nên không khí còn khá trong lành và mát mẻ. Du tự thửơng cho mình 1 cây kem rồi vừa ăn vừa đi dạo. Xem như tập thể dục luôn đi. Dạo này cô lừơi biếng quá chừng.

Thế nhưng… Do ngó đông ngó tây nên cô va phải 1 ngừơi khác. May là cây kem vẫn còn nguyên a. Đó là điều đầu tiên cô nghĩ đến.

– A, là cô…_ Nhật Anh giọng điệu tràn đầy mừng rỡ.

Nghe giọng nói cô mới ngẩng mặt lên nhìn.

– À, không ngờ lại gặp anh ở đây đấy_ Du nói 1 câu xem như là xã giao. Giọng điệu không có nhiều thay đổi.

– Cô không thể tỏ ra vui mừng tí sao? Dù sao thì tôi cũng đã cứu cô 1 mạng đấy!_ Nhật Anh xìu mặt xuống.

– Tôi cứu anh, Anh cứu tôi. Thế là huề, không ai nợ ai_ Du liếm liếm cây kem, nhún vai nói.

– Lúc đó tôi đâu có bảo cô cứu tôi đâu chứ_ Nhật Anh cố cãi.

– Thì tôi cũng đâu nhờ anh cứu tôi đâu chứ!_ Du vẫn điềm nhiên như không, phán 1 câu xanh rờn.

-…._ Ai đó triệt để nghẹn họng.

– Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trứơc đây_ Du quay lưng định đi tiếp. Không thể để tên này phá hủy ngày nghỉ của cô đựơc.

– Khoan đã, cô… Đi chơi với tôi đi_ Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng rủ 1 đứa con gái đi chơi nên có hơi hồi hộp. Trứơc đây toàn là gái tự động tới rủ hắn đi thôi.

Du vuốt cằm suy nghĩ. Thật ra thì cô cũng đang chán nản vì không có ai đi chơi cùng đây.

– Ừm. Đựơc thôi

– Thật á!_ Nhật Anh hơi ngạc nhiên vì cô lập tức đồng ý. Dù sao thì 2 ngừơi gặp nhau còn chưa tới 3 lần kia mà (Đó là anh nghĩ vậy thôi =_=)

– Còn ngẩn ngơ gì nữa, đi thôi!_ Du ngoắc ngoắc Nhật Anh còn đang đứng suy nghĩ.

– À,Ờ…

…..

– Đây là nhà tôi, thế nào? Đẹp chứ?_ Nhật Anh nghênh mặt tự đắc.

– Trứơc tiên cho tôi biết lí do vì sao lại dẫn tôi đến đây. Nhà anh có trò hay gì à?_ không để ý đến lời đắc ý của hắn, Du hỏi.

– Hà? Đáng lẽ ra cô phải kinh ngạc thốt lên “Woa” “Nhà đẹp quá” hay “tôi chưa từng thấy nơi nào đẹp vậy!” hay đại loại như vậy chứ!_ Nhật Anh nhìn cô như ngừơi ngoài hành tinh. Trứơc đứa con gái nào đến nhà hắn đều có những biểu cảm như vậy mà.

– Không có gì đáng kinh ngạc cả, thế nào? Không định đi tiếp à?_ Du nhún vai, điềm nhiên đáp. Căn biệt thự này nếu so với cái cô đang ở thì đâu có chênh lệch bao nhiêu đâu chứ!

– ừm. Mà… Tôi quên mất, nhà cô cũng đâu có nhỏ nhỉ?_ Nhật Anh mở cửa dẫn Du vào.

– Mà cô không sợ tôi bắt cô đem đi bán sao?_ Nhật Anh làm mặt nghiêm túc nói.

– Anh sẽ không!_ Du trả lời 1 cách chắc chắn.



– Hể? Cô tin tửơng tôi như vậy sao?_ Hắn vừa đi vừa bông đùa.

– Ai bảo là tôi tin anh chứ?

– Chứ còn sao nữa! Thừa nhận đi cô đã đổ vì sắc đẹp này của tôi rồi chứ gì_ Nhật Anh phổng mũi lên, tự tin nói.

– Bớt tự kỉ đi! Tôi chỉ tin vào trực giác của mình mà thôi_ Du phán 1 câu làm hắn rớt xuống từ chín tầng mây.

– Hừm. Cô thật là… Chẵng biết đùa giỡn gì cả!

Du vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Con đừơng ở đây đựơc lát đá ngọc bích, nhìn cũng đủ biết độ xa xỉ nơi đây. Gần đó còn có vòi phun nứơc 3 tầng. Xung quanh đựơc trồng rất nhiều hoa hồng và cây cảnh, đỏ rực cả 1 góc vừơn.

Nhật Anh vừa đi vừa lâu lâu quay lại nhìn Du. Cô không giống bất cứ ngừơi con gái nào mà hắn từng gặp. Và hắn cảm thấy đây chưa thực sự là con ngừơi cô.

Hôm hắn cứu cô, thật ra thì hắn đã ở gần đó từ trứơc nhưng không xuất hiện. Tuy là cô đang kếu cứu nhưng ánh mắt cô không có gì gọi là sợ hãi cả. Mà là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

Lúc đầu hắn còn tửơng cô có chút võ vẽ gì đó. Nhưng mãi đến khi bọn chúng tiến sát đến gần Du vẫn không có chút phản ứng. Thế là hắn lại không nhịn đựơc mà nhảy bổ ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc tay của tên cầm đầu gần như đụng vào tay Du thì hắn lại ngửi thấy 1 mùi. Phải, chính là mùi sát khí. Cái mùi rất giống với cô ta_ Huyết Ảnh. Kẻ thù không đội trời chung của Nhật Anh hắn.

Lúc này Nhật Anh quay sang thì thấy Du đang đứng 1 bên bứt bông bẻ lá. Chán nản vỗ đầu, có lẽ là hắn suy luận sai rồi. Làm sao mà hắn có lại có thể liên hệ 2 ngừơi đó lại với nhau đựơc chứ, thật nực cừơi mà.

– Uây, đừng có phá hoại thiên nhiên tươi đẹp trong sân nhà tôi nữ, vào nhà tôi_ Khi ngừơi giúp việc vừa ra mở cửa, Nhật Anh nói lớn.

Vào nhà…

– Cô uống nứơc gì?_ Sau khi Du vừa đặt mông xuống ghế, Hắn hỏi.

– À, nhà anh có nứơc gì?_ Suy nghĩ 1 lát rồi hỏi.

– Nứơc gì cũng có. Cứ bảo họ làm là đựơc_ Nhật Anh chỉ chỉ mấy ngừơi giúp việc.

– ừm. Vậy cho làm tôi ly cam vắt nhé!

.

– Chẳng lẽ anh chỉ dẫn tôi đến đây để ngắm nhà anh thôi à_ Sau khi uống nứơc, Du lên tiếng hỏi.

– Đương nhiên là không rồi. Giờ thì đi theo tôi_ Nhật Anh ra vẻ thần thần bí bí dẫn đừơng.

Du tò mò đi theo sau.

– Woaaaa…. Đẹp quá_ Du không nhịn đựơc mà thốt lên khi nhìn thấy cảnh tựơng ở sân sau.

Trứơc mắt cô giờ đây chính là 1 vừơn hoa hứơng dương vàng rực. Xung quanh có rất nhiều bứơm với đủ loạu màu sắc đang bay lựơn. Đứng ở đây có thể nghe rất rõ tiếng chim hót xa xa.

– Uây, cô… Đang khóc đấy hả?_ Nhật Anh hốt hoảng khi nhìn thấy dòng nứơc mắt lăn trên má cô.

– Ơ?_ ngay cả cô cũng ngạc nhiên, không ngờ mình lại dễ rơi nứơc mắt đến vậy.

Có lẽ… Bởi vì nơi này làm cô nhớ đến nơi đó. Cái Võ đừơng mà cô đã gắn bó rất lâu. Sư phụ cô, bà ấy cũng có trồng 1 vừơn hứơng dương như vậy. Tuy không lớn bằng nhưng chúng thực sự… Rất đẹp.



Cô cố gắng lau đi dòng nứơc mắt Nhưng chúng cứ chảy mãi chảy mãi không dứt. Cô… Lại yếu đuối nữa rồi

– Cô làm sao vậy? Đẹp quá nên khóc à_ Nhật Anh đùa giỡn.Nhưng điều đó không làm tâm trạng của cô tốt hơn.

Sau 1 hồi ngập ngừng suy nghĩ Nhật Anh quyết định đến an ủi cô.

Hắn cô cô vào lòng. Mặc cho dòng nứơc mắt dần làm ứơt vạt áo hắn. Cả khoảng thời gian sau đó hắn đã không thể thốt ra 1 lời.

…..

– Khăn giấy đây, lau cái mặt mèo của cô đi_ Nhật Anh lại kiếm chuyện đùa giỡn để tâm trạng cô thấy tốt hơn 1 chút.

– Cảm ơn!_ Nhưng Du chỉ nhận lấy chiếc khăn giấy rồi yếu ớt đáp lại.

– Tôi nghĩ mình nên về nhà, tôi đi cũng khá lâu rồi_ Du nhìn trời 1 lúc rồi nói.

– Ờ. Để tôi… Tiễn cô_ Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động ra đề nghị như vậy.

Đúng lúc này thì điện thoại Du lại vang lên.

– Alô.

_ Là giọng nói của Kiệt.

– Anh còn bảo tôi la lối om sòm sao? Đó không phải là lỗi của anh hả?_ Du bỗng dưng gắt gỏng. Vừa nghe thấy giọng hắn là cô lại muốn nổi điên lên.

_ Kiệt lại bông đùa.

– Nói nhiều! Gọi tôi làm gì vậy hả?_ Du đặt ra câu hỏi. Thừơng thì rất hiếm khi Kiệt gọi cho cô mà. Chắc là chuyện khá quan trọng.



– Đựơc rồi. Tôi sẽ về liền_ Du đáp xong liền cúp máy. Không kịp để Kiệt trăng trối gì cả.

Nhật Anh đứng 1 bên nãy giờ vẫn nhìn biểu hiện của cô. Vừa nói vài câu đã làm cô ấy vui vẻ như vậy. Rốt cuộc ngừơi đó là ai?

Tuy đã gần trưa nhưng trời chỉ nắng nhẹ nên cô lại muốn đi dạo. Vì sợ mấy lúc giao mùa dễ bị bệnh nên cô đã mang theo cây dù.

Tất nhiên Nhật Anh vẫn lẽo đẽo đi theo. Tuy Du có đuổi vài lần nhưng hắn không chịu đi.

Bỗng dưng cô ngừng lại đột ngột làm Nhật Anh xém ngã nhào vào ngừơi cô.

– Nè, có chuyện gì vậy?_ Hắn hơi lo lắng hỏi thăm.

– Nè….

Nhưng mãi mà Du không hề đáp lời mà chỉ nhìn về 1 hứơng. Cô ấy đã nhìn thấy cái gì sao?

Từ duy nhất mà cô phát ra từ.miệng đó chính là”

– MẸ….

……dạo này nghiện Conan quá nên có hơi bỏ bê