Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 127: Thư tín



Dĩ nhiên là chàng nhớ rõ.

Đời này chàng sẽ không bao giờ quên lần nữa.

Người vừa tỉnh giấc sau một chuyến vào cõi chết bị suy nhược toàn bộ năm giác quan, há miệng mà chẳng nói được tiếng nào.

Ô Hành Tuyết nhìn người trước mắt, chàng nâng khẽ đôi tay đang buông thõng bên cạnh trường kỷ và đặt lên mu bàn tay Tiêu Phục Huyên, xong lại níu áo y kéo người xuống một chút.

Tiêu Phục Huyên cúi người sang, nghe thấy chất giọng khàn khàn của chàng vang lên thâm thấp, “Tiêu Phục Huyên, ta lại mơ thấy ngươi.”

“Mơ thấy ta thế nào.” Giọng Tiêu Phục Huyên cũng thâm thấp như thế.

“Mơ thấy ngươi nói… ta luôn thiếu ngươi một việc.”

“Việc gì?” Tiêu Phục Huyên thắc mắc với âm điệu ấm trầm.

Lời vừa dứt, người vừa tỉnh lại đã nghiêng đầu tiến tới và hôn nhẹ lên khoé môi y. “Việc này.”

“Việc này?”

“Ừm.”

“Thiếu lúc nào?” Tiêu Phục Huyên nhấp môi mỏng, giọng trầm thấp hỏi.

“Thương Lang Bắc Vực,” Ô Hành Tuyết nói.

Nếu không vì “giấc mộng Thước Đô” vắng bóng một người lần đó, chàng chắc chắn sẽ làm việc này ngay lúc vừa tỉnh giấc nhìn thấy Tiêu Phục Huyên.

Tiếc thay, chậm trễ tận lúc này mới bù đắp được.

Ô Hành Tuyết lùi mặt ra một chút và nói, “Vừa rồi là lần trước.”

Tiêu Phục Huyên rủ mắt nhìn chàng, tiếp lời, “Lần này đâu?”

“Lần này đây.” Ô Hành Tuyết nói rồi lại nghiêng đầu sang.

Nụ hôn ấy phiêu diêu như gió nhẹ, mang đến xúc cảm dịu êm ấm áp.

Cặp mắt và đôi tai hai tiểu đồng tử giống như bị nhồi bông, từ ban nãy chúng đã bắt đầu chẳng nghe thấy được gì. Hiện tại hai đứa rất bực bội, muốn ngoái đầu sang nhìn.

Kết quả là vừa muốn nhích người thì có hai tấm vải đen xuất hiện từ thinh không, trùm kín mắt hai đứa nhỏ.

Tiểu đồng tử: “?”

Ngay sau đó, một cơn gió quét tới, xúc ngay chân chúng như một chung rượu, vời hai đứa nhỏ sang phòng bên.

Tiểu đồng tử: “???”

Giọng đứa em vọng sang từ bên ngoài cửa sổ, nghe cực kỳ nghiêm túc, “Đại nhân ơi, có người đánh lén chúng ta.”

“…”

Tiêu Phục Huyên tạm ngừng động tác, cực kỳ cạn lời.

Ô Hành Tuyết hơi nhếch khoé môi lên một chút.

Một hồi sau, chàng không nhịn nổi nữa bèn né nhẹ người ra để nghiêng đầu bật cười giòn giã.

Khi chàng ngoảnh đầu, đôi mắt cong lên chan chứa ánh nắng rọi vào từ cửa sổ. Trông vào toả sáng rực rỡ, ấm áp như gió xuân phơi phới.

Và về sau trong dòng đời nhàn nhã dài lâu này, nắng ấm ấy sẽ không bao giờ vụt tắt nữa.

***

Có lẽ sự thực quả như lời Tiêu Phục Huyên nói, Ô Hành Tuyết đã phải trải qua thời gian dài mỏi mệt, thậm chí trong giấc mộng từ chuông kia, chàng cũng chưa bao giờ được yên giấc, vì vậy chàng mãi vẫn không tỉnh lại từ cơn hôn mê, và sau khi tỉnh lại rồi cũng chưa khôi phục như xưa được trong thời gian ngắn.

Tiêu Phục Huyên chơi đùa với đá trận vừa mới chọn rồi cẩn trọng lập một trận pháp mới. Ô Hành Tuyết bèn ngồi xếp bằng bên trong trận và chầm chậm điều dưỡng bản thân.

Còn chưa điều dưỡng lành lặn di chứng cả người mình, mà vị đại nhân này đã bắt đầu đi lo cho người khác.

Đầu tiên, chàng cứ níu lấy Tiêu Phục Huyên, nằng nặc phải dùng khí kình để kiểm tra cả một buổi cho bằng đặng bằng được. Sau đó, chàng dùng lực từ xa kéo hai tiểu đồng tử vào trong phòng, toan tra hỏi một lần từ đầu tới đuôi, song lại bị một tràng gõ cửa gián đoạn mất.

Ô Hành Tuyết ngẩn người, thốt lên bất ngờ, “Có khách sao, ngươi có đặt kết giới không?”

“Có đặt.”

Tiêu Phục Huyên cũng khá ngạc nhiên.

Trên lý thuyết, nếu đã có kết giới thì cho dù các bá tánh bình thường bên ngoài hẻm có nảy lòng tò mò đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ đi qua đi lại trước nhà mấy bận, nhìn ngó mấy phen thôi, chứ sẽ không gõ cửa thăm hỏi như vậy.

Để cẩn trọng, Tiêu Phục Huyên tiện tay với lấy kiếm đi ra mở cửa.

Kết quả cửa vừa mở ra, cảnh tượng tương tự lại xuất hiện, mai nở lần hai…

Thoạt đầu y nhìn không thấy khách ở đâu, song từ bên góc mắt, y trông thấy có gì trăng trắng, thấp cũn chưa cao tới hông, đang lấp ló ở ven tường.

Tiêu Phục Huyên dời mắt nhìn sang, lập tức trông thấy một hàng tiểu đồng tử vận tiên bào đang co cụm dưới chân tường. Cả đám đồng thời ngước mặt lên, nhìn y với đôi mắt đầy tủi thân.

Tiêu Phục Huyên: “……”

Dù số tiểu đồng rất đông nhưng y không cần đếm cũng biết tổng cộng là mười hai đứa. Còn ai vào đây ngoài lũ trẻ trước kia Ô Hành Tuyết từng sửa tính sửa nết rồi đẩy vào trong Nam Song Hạ chứ.

Tiêu Phục Huyên hơi hé miệng tính nói chuyện. Thế là đám tiểu đồng tử đó tung tuyệt chiêu đúng hệt năm xưa…

Chỉ trong chớp mắt, chúng nó bao vây quanh người Tiêu Phục Huyên, ngước mặt há mỏ lên mà khóc.

Đám tiểu đồng tử này đích thị là truyền thừa của họ nhà xướng ca, khóc mà chả cần chuẩn bị gì, nước mắt nói trào là trào, đứa nào đứa nấy gào như cắt ruột cắt gan, miệng kêu quang quác rồi còn nức nở sụt sùi gì đó không rõ tiếng.

Tiêu Phục Huyên cố lắng nghe chút mới loáng thoáng nghe được chúng nó nói “Đại nhân đừng đuổi bọn ta đi”, “Mai mốt bọn ta sẽ nghe lời” các kiểu các kiểu.

Tiêu Phục Huyên: “…”

Y bị làm ồn tới nhức cả đầu, đành mấp máy môi mỏng nhả một câu, “Không ai đuổi mấy đứa hết.”

Trong chớp mắt, đám tiểu đồng tử nín khe, cả đám lau nước mắt nhìn y, giống như là vừa muốn nhảy cẫng lên nhưng còn sờ sợ chưa tin hẳn.

Một lớn… mười hai nhỏ, đứng ngây ra trước cửa đối đầu nhau trong im lặng.

Đám tiểu đồng tử vẫn đứng im re, lẳng lặng nhìn y chăm chú một hồi, xác định là y không nói xạo lừa mình rồi mới nở vẻ mặt hớn hở, sau đó nhào tới chen qua đôi chân dỏng cao của Thiên Túc đặng phóng như bay vào trong sân.

***

Ô Hành Tuyết còn đang định hỏi Tiêu Phục Huyên “Khách nào đến vậy”.

Khổ nỗi đám nhóc đó khóc thê thiết quá, chàng vừa nghe đã biết ngay cơn cớ, lập tức nuốt ngược câu hỏi trở vào.

Đột nhiên, chàng tưởng như mấy đời đã trôi qua, khi chợt nhớ về lần đầu gặp Tiêu Phục Huyên năm xưa. Song chẳng mấy lâu chàng đã phải định thần lại, bởi thấy một dàn tiểu đồng tử kia xếp hàng bước vào, và đi phía sau hàng đồng tử là Thiên Túc đại nhân với một nét mặt…

Quá chi buồn cười.

Ô Hành Tuyết vừa mím miệng cười vừa nhìn Tiêu Phục Huyên đi vào cửa, không ngừng “Ừm ừm” đáp lời thăm hỏi “Thưa đại nhân” liên tục, sau đó mới mở miệng hỏi không thành tiếng, “Sao chúng nó tới được vậy?”

Tiêu Phục Huyên giơ tay lên, cho thấy giữa ngón tay y có kẹp một lá bùa. “Lúc trước ta dán phù dẫn linh trước cửa để tìm Ninh Hoài Sam và Phương Trữ…”

Quên gỡ.

Nhưng hai chữ “quên gỡ” đã được Thiên Túc đại nhân nuốt ngay vào trong, để tránh cho dàn đồng tử xuất thân xướng ca này cảm thấy đến đây phí công một chuyến xong lại bắt đầu bù lu bù loa quang quác lên.

Trên người đám tiểu đồng tử này còn vết tích bị Ô Hành Tuyết xử lý qua nên phù dẫn linh có tác dụng với Ninh Hoài Sam và Phương Trữ thì cũng có tác dụng tương tự với bọn chúng.

Khổ là Tiêu Phục Huyên không ngờ bọn chúng vẫn còn đây…

Ô Hành Tuyết cũng bất ngờ.

Nhưng đám nhóc này cực kỳ nhạy cảm, chàng không thể hỏi thẳng thừng mà phải nói vòng nói vo, “Sau khi Tiên Đô không còn, các ngươi đi đâu vậy?”

Cả đám tiểu đồng tử đồng loạt nhao nhao trả lời.

Một đứa tiểu đồng tử ăn đứt năm Phương Trữ, ba Ninh Hoài Sam, thì mười hai tiểu đồng tử… quả thực điên đảo đất trời.

Chẳng cần hỏi sâu xa, bọn chúng cũng kể hết tất cả từ đầu tới đuôi.

Qua lời kể của chúng, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên cũng biết thêm được không ít chuyện…

Tỉ như hiện thế bắt đầu tự hợp nhất từ thời điểm sau khi Vân Hãi chết và trở thành tà ma, tiếp đó Tiên Đô biến mất, tà ma tàn sát vô vạ trên thế gian cũng gần như biệt tăm biệt tích.

Khi Tiên Đô bị diệt trừ không gây ra hệ quả tai hoạ nào cho nhân gian, nhưng trên núi Thái Nhân nơi trước đây từng nối liền với chín tầng trời vẫn còn vết tích linh khí xô xát lẫn nhau.

Để rồi sau đó trăm năm, và thậm chí đến ngàn năm, vì những vết tích đó mà thi thoảng trên núi Thái Nhân lại nổi lửa… (1)

Nhưng đấy là chuyện của sau này.

(1) Núi Thái Nhân lần đầu được nhắc đến trong ngoại truyện của Phán Quan, đây là nơi Trần Bất Đáo thu nhận Chung Tư về chăm sóc sau khi cậu bé bốn tuổi bị lưu lạc vì trận hoả hoạn lớn kéo dài 13 ngày trên núi Thái Nhân.

Còn phần linh khí mà nhân gian không tiếp nhận nổi đều đã tràn về phía nam. Đấy vốn là địa điểm của Chiếu Dạ thành, nhưng dưới tác động của sự hợp nhất, thế gian đã không còn tồn tại Chiếu Dạ thành nữa, địa phương đó giờ đây một nửa là đồng hoang, một nửa là biển hồ.

Phần linh khí tiên khí đổ hết vào biển hồ đó.

Người dân xưa giờ đều yêu thích truyền thuyết truyện cổ, cả một câu chuyện có thể được thêu dệt nên chỉ từ chút vết tích, trong đó sẽ có tiên có quỷ, có thiện có ác, có gặp gỡ biệt ly, có yêu hận vĩnh viễn không đổi dời.

Thực ra, người ta cũng ăn may đoán đúng trong một số trường hợp, có điều dù đúng thì bá tánh cũng chẳng biết. Ví như… một trong những lời đồn đãi kể rằng không rõ từ đâu mà vùng biển ở phía nam có linh khí cực thịnh, nói không chừng có thể thức tỉnh một số sinh vật ngủ sâu dưới lòng biển. (2)

Nhưng đấy cũng là chuyện của sau này.

(2) Đoạn này khả năng là nhắc đến Tiết Nhàn trong Đồng Tiền Kham Thế có bản thể là rồng.

Ô Hành Tuyết hỏi mấy tiểu đồng tử kia, “Người trên Tiên Đô có còn không?”

Tiểu đồng tử tranh nhau trả lời, “Tiên Đô tan biến xong không thấy nữa rồi.”

Ô Hành Tuyết hỏi, “Không thấy nữa là ý gì?”

Tiểu đồng tử không trả lời được.

Song, Tiêu Phục Huyên đã bổ sung thêm, “Linh đài Tiên Đô không còn, hẳn là tiên nguyên cũng quy về hư vô.”

Ô Hành Tuyết gật gù. “Chắc đại loại vậy.”

Có lẽ họ đều trở về làm những người tu hành.

Nói là “không thấy” cũng chưa hẳn là tiêu vong, mà có khả năng họ chỉ trở về đâu đó dưới nhân gian, hoàn thành những điều họ mong muốn vào thuở ban sơ khi mới bắt đầu tu tập, bảo vệ những người họ từng mong muốn chở che.

***

Những chuyện đã từng phát sinh, đã từng tồn tại cũng không biến mất hoàn toàn chẳng lưu dấu tích. Có đôi khi vẫn thoáng nghe được chút gì đó trong dăm ba lời kể ở nhân gian. Trong đó có những chuyện từ trước khi thế gian tự hợp nhất, và cả những chuyện xảy đến sau khi hợp nhất.

Về sau, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đã được nghe kể qua.

Sau khi họ tạm trú trong con hẻm này được nửa tháng, có một lần họ đi ngang qua cây cầu vòm cách đó không xa. Ô Hành Tuyết tình cờ trông thấy một chữ được khắc bên hông cầu vòm.

Chàng chợt dừng bước, thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Tiêu Phục Huyên nghe vậy nhìn sang phía đó thì thấy trên cây cầu ấy viết ba chữ “Cầu Lưu Tiên”.

Ô Hành Tuyết chỉ tay vào đấy và nói, “Nhìn chữ “Lưu” ở đấy xem, nét khắc trên đá có dấu vết mới bị sửa, một bên còn chưa bị mài mòn, giống như là được đổi lại sau ấy.”

Chàng có dung mạo ưa nhìn, khi mở lời nét mặt càng toả sáng, thần thái đầy khí khái. Chất giọng chàng ấm áp như sương lam triền núi, quả tình rất dễ bề thu hút sự chú ý của người đi ngang trên đường, khiến họ phải ngoái đầu nhìn xem.

Vừa khéo có một bà lão đang quải giỏ tre bước qua, tình cờ nghe chàng thắc mắc bèn giải đáp, “Cây cầu này từng đổi tên.”

Ô Hành Tuyết nhướng mày với Tiêu Phục Huyên, nhỏ giọng mà rằng, “Xem xem trực giác ta nói có linh không.”

Đoạn, chàng quay sang gật đầu hành lễ với bà lão, mỉm cười niềm nở thưa, “Vâng bà ơi.”

“…”

Tiêu Phục Huyên im lặng quay mặt sang chỗ khác.

Với số năm người này sống trên đời thì cái tiếng “bà ơi” nghe vào ê cả răng.

Vậy mà Ô Hành Tuyết hoàn toàn không để tâm mà gọi cực kỳ trơn tru, “Cây cầu này vì sao phải đổi tên vậy ạ?”

Bà lão tặc lưỡi rồi đáp, “Thợ xây cầu đổi vì bảo là gặp một giấc mơ.”

Ô Hành Tuyết: “Vậy à?”

“Đúng vậy, lúc sửa cầu có nhiều người đến xem lắm,” bà lão nói. “Người đó nói mơ thấy một tiên nữ gì gì đó vì không đành lòng nhìn bá tánh phải chịu khổ nên đã hát một khúc ca rồi nhảy xuống lòng sông. Người thợ xây cầu nói anh ta thấy rất bứt rứt sau khi tỉnh lại, cảm thấy khó chịu trong lòng nên đã đi kể với mọi người.”

“Trong vùng này có một một thầy số bị mù, người này xem số nói cần phải đổi tên cây cầu. Dựa vào giấc mơ đó, tên Lưu Tiên phù hợp hơn tên Nghênh Tiên, thành thử sau này đổi lại tên.”

Thoạt đầu Ô Hành Tuyết nghe rất hào hứng, khi nghe đến đoạn “tiên nữ hát một khúc ca rồi nhảy xuống lòng sông” thì sự hào hứng lúc đầu đã phai đi nhanh chóng.

Cảm xúc khi ấy rất chi diệu lạ…

Những chuyện xa xưa làm người ta khổ đau đã không còn nữa, hết thảy đều đổi thay. Với các bá tánh thì đấy chỉ là truyện dân gian, là cảnh trong mơ. Thế nhưng khi Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên nghe vào lại cứ như tình cờ nhận được thư tín từ bạn cũ.

Chàng hơi bần thần, mà bà lão lại ngỡ rằng cậu trai trẻ tuổi không tin vào truyền thuyết, cũng không tin những dấu vết thần tiên để lại, bà bèn túm lấy chàng mà nói, “Mấy chuyện này có những lúc không muốn tin cũng phải tin. Đâu chỉ có tay thợ xây cầu đó mà bà cũng từng gặp đây, không phải mơ mộng gì đâu, bà chứng kiến thực sự đấy.”

“Chứng kiến?”

“Đúng thế!” Không biết trước đây đã từng kể với bao nhiêu người rồi mà khi vừa nhắc đến thì bà lão đã phấn chấn lên. Bà nói, “Có một dịp Thanh minh bà lên núi đốt vàng mã, lúc đó xuống núi hơi trễ, bà nhìn thấy có một bóng hình nhoáng hiện lên rồi biến mất trên một con đường núi xa tít mù. Dù không nhìn rõ nhưng bà thấy phía sau lưng người đó còn có một con hươu trắng tràn đầy linh khí.”

“Hươu?”

Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên trao đổi ánh mắt, cả hai đồng thời nghĩ về một người.

Đã từng, giữa Tiên Đô thênh thang, chỉ duy nhất một người dẫn theo hươu tiên bên mình. Dẫu cho sau trước bọn họ vẫn không thể gọi nhau hai tiếng “tiên hữu”, song mối quan hệ lại dây dưa muôn vàn qua những chuyện xưa giờ đây không một ai biết đến.

Ấy chính là Tiên thủ Linh đài một thuở, Minh Vô Hoa Tín.

***

Trên thực tế, bà lão kia không hề nhìn nhầm, mà bọn họ cũng chẳng đoán sai. Bóng người thoắt qua đường núi kia quả thực chính là Minh Vô.

Chỉ là, sau khi Tiên Đô tiêu vong, trên thế gian cũng chẳng còn Tiên thủ, mà chỉ có nhà tu hành Hoa Tín.

Trong tuổi đời dài dẵng của mình, hắn luôn phiêu lãng khắp nơi hòng tìm tung tích chuyển thế của một người.

Năm xưa, Vân Hãi đã chết mà hắn còn chưa kịp ghi dấu trên linh phách của đối phương, đâm ra việc tìm người về sau chẳng khác gì mò kim giữa biển người.

Qua hơn hai trăm năm, hắn mới tìm được người đã chuyển thế hai lần tại toà thành trên một ngọn núi nọ. Ngày mà bà lão trông thấy hắn cũng chính là ngày hắn hối hả chạy đến toà thành trên núi đó.

Khi ấy là một chiều chạng vạng cuối thu.

Hoa Tín theo dấu linh phù, vội vàng cất bước đến dưới chân toà thành trên núi, hắn đảo qua hai gốc cây quế giữa khói lam chiều để rồi nhìn thấy một gian nhà rất mộc mạc với khoảnh sân nhỏ được rào bởi khung cửa gỗ thâm thấp. Trong sân đóng cọc gỗ mà người tu hành thường dùng, trên mặt cọc có dấu chém binh khí. Trên một cọc gỗ còn có treo bầu rượu bằng sứ trắng, dây đỏ buộc sơ sài nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Khắp nơi đều có lưu dấu chân, chỉ tiếc một nỗi là cửa nhà đang đóng kín, bên trong chẳng thổi ánh đèn, chủ nhân căn nhà này không có ở nhà. Thoạt nhìn qua đoán chừng đã mấy ngày chưa về rồi, và cũng chẳng biết còn phiêu bạt bên ngoài bao lâu nữa.

Ấy thế mà Hoa Tín chẳng hề có thay đổi sắc mặt.

Mục đích hắn chọn đến vào lúc này là để nhìn một gian nhà trống.

Cũng khó mà nêu rõ được đây là dạng tâm lý gì, có lẽ có đôi chút sợ hãi khi đích đến nằm ngay trước mắt.

Chỉ là một gian nhà trống không người vẫn khiến hắn ngắm nghía thật lâu. Lâu đến mức bụi đất xốc lên từ đường núi sau lưng vì có người đang thúc ngựa chạy đến mà hắn chẳng hề hay biết.

Đến lúc nghe được tiếng vó ngựa kề bên, thì có muốn tránh đi cũng đã không còn kịp nữa.

Hắn xoay phắt người như hoảng sợ, và nhìn thấy một người dáng cao đang phóng tới.

Người nọ vốn đang đà băng quá chỗ hắn rồi, song đột ngột kéo cương từ cách đó mấy bước. Vó ngựa giật lên cao, người thiếu niên chỉ trạc mười bảy mười tám tuổi ngoái đầu nhìn hắn, ánh mắt người kia thoạt thấy hươu tiên thì thốt nhiên bật hỏi, “Người là… thần tiên sao?”

❄︎

Lời tác giả:

Đợi lâu ~ giao diện phía sau bề bộn quá, không biết ở mặt trước đã hiện chương lên chưa nữa.

Đây là chương kế cuối.