Cắn Ngón Tay Anh

Chương 39



Xong tự học buổi tối về ký túc xá, Sở Dụ tự giác theo sau, cọ ký túc xá của Lục Thời.

Hai ghế đặt song song trước bàn học, Sở Dụ ngồi xuống trên ghế, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Lục Thời, ch ờđại thần dẫn bay lên.

Thấy cậu ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, Lục Thời một tay nới lỏng hai nút áo sơ mi trắng, ngồi xuống, “Không lo đào hố cậu?”

“Không thể nào!”

Lòng tin của Sở Dụ nổ bùm — Lục Thời lại có thể một tay đem thành tích nát bét của cậu, từ đội sổ khối dẫn tới top 200.

Hai tiếng sau, Lục Thời cầm bút chì làm đề, Sở Dụ ở một bên ôm điện thoại yên tĩnh chơi game.

Tới lúc trên màn hình xuất hiện pháo hoa nổ tung tóe, Sở Dụ cũng vẫn có chút không dám tin, “**, tớ đây là thắng rồi?”

Đầu bút chì ở trên giấy viết xuống hai con số, Lục Thời giương mắt hỏi cậu, “Không vui?”

“Đương nhiên vui!”

Trong mắt Sở Dụ giống như có hổ phách lưu động, làm bộ cảm khái, “Ài, không làm được game thủ nhân dân tệ, nhưng tớ có người dẫn dắt mạnh nhất!”

Cậu còn cố ý hỏi, “Cậu biết vũ khí của tớ tên là gì không?”

Lục Thời rất phối hợp, “Gì thế?”

Sở Dụ cười cong mắt, “Tên là Lục Thời á!”

Thuận tay xoa xoa mái tóc mềm của Sở Dụ, Lục Thời nói, “Về ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”

Sở Dụ mặt đau khổ, nhưng nhớ tới hạng mục đại hội thể dục thể thao mà Lục Thời đăng ký là mình chọn thay anh, kế hoạch huấn luyện là mình lập ra, nhất định phải chịu trách nhiệm, không thể bỏ dở!

Vừa nghĩ như vậy, lại tràn đầy ý chí chiến đấu, “Vậy ngày mai cậu nhất định phải đến gọi tớ rời giường!”

“Ừ.”

Sáng sớm hôm sau, không có gì khác với một ngày trước, Sở Dụ giống như du hồn đi mở cửa, lại quấn chăn ngủ tiếp.

Lục Thời đứng ở bên giường, chuyên chú nhìn cậu.

Trong không khí là mùi hoa chanh nhàn nhạt.

Da Sở Dụ rất đẹp, lông mi dày, gối trên gối đầu mềm xốp, một bộ “Để tớ ngủ long trời lở đất cũng không cần đánh thức tớ”.

Lục Thời gọi cậu, “Sở Dụ, dậy thôi.”

Sở Dụ mang theo giọng mũi, “Ừ” một tiếng, lông mi cũng không rung một cái.

“Sở Dụ.”

Lúc này, ngay cả một tiếng ừ cũng lười ừ.

Lục Thời không nói nữa, mà duỗi tay, nắm mũi Sở Dụ.

“Á Lục Thời cậu buông tay —”

Sở Dụ mở mắt, tay khoát trên cổ tay Lục Thời, rầm rì kêu.

Lục Thời lúc này mới buông ngón tay ra, “Rời giường.”

Một giấc ngủ tới cả người mềm nhũn, Sở Dụ ở trong chăn cọ cọ, khàn giọng, “Kéo tớ một cái?”

Lục Thời theo lời đưa tay.

Sở Dụ chậm chạp từ trong chăn lấy tay ra, mượn lực của Lục Thời ngồi dậy, ngáp một cái.

Lông mi dày đặc bị nước mắt thấm ướt, giống như lông quạ bị mưa làm ướt.

Lắc lắc cái đầu mơ mơ màng màng, Sở Dụ thấy Lục Thời từ trong tủ quần áo lấy ra một cái sweater liền mũ, cậu tự giác cởi đồ ngủ xuống, giơ tay lên, phối hợp với Lục Thời mặc quần áo giúp cậu.

Đến lúc Lục Thời chỉnh phẳng cái mũ giúp cậu, Sở Dụ mới mơ hồ ý thức được chút không đúng — Lục Thời mặc quần áo giúp cậu...... có phải không ổn lắm không?

Nhưng vẻ mặt động tác của Lục Thời đều quá bình thường, chút mất tự nhiên trong lòng Sở Dụ tuôn ra cũng bị đánh tan.

Đầu còn có chút mơ hồ, Sở Dụ chân không giẫm trên thảm, xông vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Không quá hai phút, Sở Dụ ngậm bàn chải đánh răng, “đùng đùng” đi ra ngoài, hàm hồ hô to, “Trời ạ, hôm nay thứ bảy!”

Lục Thời đang một tay đút túi áo, nhìn hoa thiên điểu sinh trưởng tươi tốt, nghe vậy gật đầu, “Ừ, thứ 7.”

“Còn tưởng hôm nay là thứ sáu! Sao lại dậy sớm? Không đúng, phải chạy bộ, được rồi......”

Một lần nữa quay lại phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, Sở Dụ giật mình, mình mỗi ngày, trải qua thật sự mơ hồ.

Mỗi ngày chính là nghịch điện thoại, ngủ, đọc manga, ngày hôm sau lặp lại chuyện ngày hôm trước, không có thay đổi gì.

Rất nhàm chán.

Nhổ bọt trắng trong miệng ra, Sở Dụ cầm khăn giấy, lau sạch nước trên mặt, con ngươi ảm đạm.

Ăn sáng xong, tâm tình Sở Dụ có chút xuống thấp, hỏi Lục Thời, “Cậu về nhà không? Đi cùng Chúc Tri Phi?”

“Phải về. Không đi cùng Chúc Tri Phi, nó tối qua về rồi.”

“À, được rồi.”

Sở Dụ suy nghĩ một chút, “Vậy tớ cũng về đây, trước quốc khánh toàn ở trường, tính toán, đã lâu không về nhà.”

Sở Dụ gọi điện thoại bảo tài xế đến đón, Lục Thời chờ người rời đi, mới ngồi xe bus về đường Thanh Xuyên.

Trạm bus đường Thanh Xuyên đã nhiều năm không tu sửa, trên biển bus ngoại trừ tờ quảng cáo, chính là graffiti nguệch ngoạc. Lán che nắng bị thủng, bên dưới đặt ghế nhựa, trong ba cái chỉ có 1 cái ngồi được, 2 cái còn lại, không biết là hỏng hay là bị vứt đi, chỉ còn cái kệ rỉ sét, bên trong tích nước, còn cắm mấy xiên BBQ.

Lục Thời đeo cặp sách màu đen một bên vai, từ dưới mạng dây diện um tùm, vắt lung tung đi qua, đi về phía nhà.

Trong tai anh nhét tai nghe, dây tai nghe màu đen tôn lên đường cong cổ, và làn da trắng lạnh, ngoằn ngà ngoằn ngoèo, cuối cùng biến mất trong túi áo.

Đi tới dưới tầng, đột nhiên vang lên tiếng kêu sắc bén.

Một con mèo hoang màu quýt đang nằm lim dim, bị tiếng còi thổi dọa, chạy thật nhanh.

Lục Thời dừng lại, xoay người, liền nhìn thấy một chiếc Maybach 62S treo biển vàng, sườn xe dài hơn xe con bình thường rất nhiều, chiếm hơn nửa đường.

(Maybach 62S giá 1.6 triệu $, giáở Việt Nam khoảng 20 tỷ)

Logo xe kim loại hình tam giác đầu xe dựng thẳng lên, sườn xe màu đen sáng lấp lánh, không phù hợp với cả con đường Thanh Xuyên.

Cửa xe vị trí lái mở ra, một tài xế đeo găng tay màu trắng xuống xe, cung kính mở cửa xe phía sau.

Lục Thiệu Chử mặc bộ âu phục màu lam đậm, ngoài mặt không lo mà nhìn Lục Thời đứng bất động tại chỗ.

Tầm mắt hai người đối diện, Lục Thời không có chút ý tứ mở miệng.

Cuối cùng là Lục Thiệu Chử mở lời trước.

Vân pháp lệnh (*) hai bên má ông rất sâu, cơ hàm khẽ động, trầm giọng nói, “Còn cần ba đích thân xuống xe mời anh?”

((*) Vân pháp lệnh: hai đường vân nằm dọc theo cánh mũi, người da càng nhão thì đường vân càng sâu)

Lục Thời lên xe.

Bên trong xe không gian rất lớn, trải thảm màu xám đậm, hệ thống điều khiển mùi hương không khí thông minh hoạt động, trong không khí có mùi thơm nồng đậm, Lục Thời cảm thấy khó chịu, thậm chí buồn nôn.

Mặt đồng hồ trên cổ tay Lục Thiệu Chử lộ ra một nửa, tay khoát lên đầu gối, phân phó tài xế tắt nhạc nhẹ, lúc này mới chuyển hướng Lục Thời, “Nhất định muốn tôi đến tìm anh?”

Lục Thời không đáp, mà chỉ nói, “Đổi chỗ nói.”

Trong lời nói của anh có ý sâu xa, “Ba không cảm thấy, ba và xe của ba ở đây, đột ngột lại không hợp thời sao?”

Lục Thiệu Chử bình tĩnh nhìn Lục Thời mấy giây, phân phó tài xế, “Đến khách sạn Thụy Mậu.”

Maybach chậm chạp chạy ra khỏi đường Thanh Xuyên, để lại cũ rách và huyên náo ở phía sau.

Lục Thiệu Chử xoa xoa ấn đường, hỏi, “Mới từ trường về?”

“Ừ.”

“Thời gian này, thi tháng đã qua rồi nhỉ, lại được hạng nhất?”

“Ừ.”

“Ba kiểm tra tài khoản của anh, tiền ba gửi vào thẻ của anh, không động đến một đồng, xảy ra chuyện gì?”

“Con tự có tiền.”

“Lục Thời,” Giọng Lục Thiệu Chử trầm xuống, ẩn chứa tức giận, “Anh có tiền? Ở đâu ra? Chút tiền thưởng đua xe ngầm kia? Lăn lộn với mấy đứa đủ hạng người kia kiếm được tiền?”

Thấy vẻ mặt Lục Thời lạnh nhạt, không lên tiếng, Lục Thiệu Chử lạnh lùng nói, “Lục Thời, anh là người thừa kế duy nhất của Lục gia ta, anh cho dù dậy thì phản nghịch, thích kích thích, cũng không được mang mạng mình ra đùa! Anh không biết nặng nhẹ?”

Nghe thấy câu này, Lục Thời chuyển mắt, đối diện mắt Lục Thiệu Chử.

Hai người là cha con ruột, sống mũi khóe miệng tương tự, ánh mắt lại không giống chút nào.

Trong mắt Lục Thời hiện ra trào phúng nhàn nhạt, giọng bằng phẳng, “Ba lần này trong lúc bận rộn dành thời gian đến đây, là sợ con xảy ra ngoài ý muốn, khiến Lục gia không có người kế tục, cho nên cố ý đến mắng con một trận? Thật là vất vả quá.”

Lục Thiệu Chử lại xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Hai ngày liền thức đêm họp, ba không có nhiều sức phí với anh.”

Tầm mắt Lục Thời chuyển hướng ngoài cửa xe, “Vậy thì đừng phí nữa, sống yên ổn không tốt?”

Xe dừng trước cửa khách sạn Thụy Mậu.

Quản lý âu phục màu đen đang dẫn người chờ.

Thấy Lục Thiệu Chử và Lục Thời xuống xe, quản lý vội vàng nghênh đón, nét mặt và thái độ đều co dãn rất thỏa đáng, “Lục tổng, Lục thiếu, đã dựa theo yêu cầu, chuẩn bị xong phòng bao rồi.”

Lục Thiệu Chử không muốn ở trước mặt người ngoài lộ việc xấu trong nhà, sửa sang âu phục, “Vất vả rồi, cậu dẫn đường.” Nói xong, lại nhìn Lục Thời một cái, thấy Lục Thời đi theo, không quay đầu liền đi, trong lòng còn có chút an ủi — Dù gì cũng bằng lòng cho ông chút mặt mũi.

Cửa lớn chạm trổ của phòng bao đóng lại.

Ánh sáng rất tốt, trên tường treo tranh sơn dầu sinh động cỡ lớn, thảm êm dày thu toàn bộ tiếng bước chân.

Chờ Lục Thời để cặp sách xuống, ngồi vào đối diện mình, Lục Thiệu Chử sửa sang măng-sét, “Ba đã phân phó đầu bếp, làm mấy món anh thích ăn. Ở bên ngoài lâu như vậy, không ăn cơm ngon nhỉ? Gầy rồi.”

Lục Thời giương mắt nhìn ông, “Không cần đánh bài tình cảm, ba muốn nói gì.”

“Cạch” một tiếng, chén trà bị đặt xuống, Lục Thiệu Chử mở miệng, “Tiệc mừng thọ của ông nội anh, anh phải về. Cháu trai duy nhất không có ở đó, để người ngoài thấy, nói thế nào?”

Ông lại kéo dài âm thanh, “Ba biết, anh giận chúng ta lừa anh mười mấy năm. Nhưng anh sờ lương tâm nghĩ xem, ai không biết, mẹ anh —”

Thấy vẻ mặt Lục Thời lạnh xuống, Lục Thiệu Chử sửa lời, “Vy Vân từ nhỏ đã đối tốt với anh, chăm sóc anh tỉ mỉ, thật sự coi anh là con ruột mà nuôi. Cho dù không có huyết thống, nhưng mười mấy năm nay, nuôi anh lớn như vậy, dù thế nào cũng có tình cảm.”

Lục Thời chẳng ừ chẳng hữ, “Vậy sao.”

Lục Thiệu Chử từng tự hào khắp nơi, Lục Thời tuổi còn nhỏ đã ý chí kiên định, cực kỳ thông minh, là sự lựa chọn tuyệt hảo để làm người thừa kế.

Hiện tại, ông rốt cục cảm giác được con trai quá bướng là cảm nhận thế nào.

“Lục Thời, chúng ta nói đạo lý. Ba, làm ba anh, có thể hiểu được anh đột nhiên biết được, người mẹ gọi mười mấy năm không phải ruột thịt, do vậy chịu kích thích, cùng với tâm tình trong khoảng thời gian ngắn không cách nào bình tĩnh, ba đều cố gắng hiểu.

Cho nên anh nói anh muốn rời khỏi nhà, không gặp Vy Vân, thậm chí không gặp ba, một mình chạy đến đường Thanh Xuyên ở, ba cũng hiểu, đồng ý. Nhưng tất cả mọi chuyện, đều nên có mức độ phải không?”

Ông bày ra vẻ mặt khoan dung, “Phản nghịch xong rồi, tâm tình bình phục, cũng nên về nhà. Ông nội anh rất nhớ anh, ba ngày hai đầu nói về anh. Vy Vân cũng vậy, mấy hôm trước còn nhắc đi nhắc lại, nói hạ nhiệt độ rồi, không biết anh có bị cảm không. Một mình anh ở bên ngoài, chúng ta đều rất không yên tâm.”

Lục Thời không đáp, ngược lại nhìn về phía túi giấy Lục Thiệu Chử xách theo, “Bên trong là gì?”

“Mua quà cho mẹ anh — cho Vy Vân.”

Lục Thiệu Chử cười nói, “Có muốn xem chút không? Anh từ nhỏ đã biết sở thích của Vy Vân nhất, chưa từng nhầm. Anh giám định giúp ba, món quà này mua có đúng không?”

“Ừ.”

Nghe Lục Thời đáp ứng, Lục Thiệu Chử thầm nghĩ, quả nhiên, chỉ là không rẽ ngoặt được, tình mẹ con vẫn còn đó.

Ông đưa hộp quà tới.

Lục Thời mở ra, thấy bên trong là một bộ trang sức phỉ thúy thế nước vô cùng tốt.

“Hình dạng dây chuyền không đúng, còn lại bà ấy sẽ rất thích.”

“Anh trước giờ hiểu sở thích của bà ấy nhất, cái này ba yên tâm.”

Lục Thiệu Chử cố ý hòa hoãn quan hệ của hai người, đề cập, “Dây chuyền hột xoàn anh trước đây tặng Vy Vân, bà ấy thường xuyên đeo. Lúc tham dự mấy tiệc trà, salon, gặp người liền nói, đây là quà anh tặng cho bà ấy, không biết bao nhiêu người hâm mộ hiểu chuyện hiếu thuận của anh.”

Lục Thời rũ lông mi mắt, khiến người ta không phân rõ cảm xúc trong mắt anh, “Ừ, đeo là tốt rồi.”

Không khí bị đè nén, Lục Thời đứng dậy, “Con ra ngoài hóng mát một chút, về nhanh thôi.”

Đến lúc rời khỏi tầm mắt Lục Thiệu Chử, vẻ mặt Lục Thời mới không khống chế được, triệt để lạnh xuống. Con ngươi anh thâm trầm, giống như băng nguyên bao phủ đêm tối.

Cỗ nóng nảy đè kỹ trong lòng không ngừng vọt lên, giống như hắc hỏa thiêu cháy lý trí.

Lục Thời nắm chặt nắm đấm, cho đến lúc móng tay khảm vào trong thịt, mang theo một trận đau nhói, mới hơi khiến anh bình tĩnh chút.

Khách sạn Thụy Mậu là khách sạn dây chuyền chất lượng cao đẳng cấp 5 sao, dưới cờ của Lục thị. Tòa nhà ở thành phố S, có xây một hành lang gấp khúc giữa trời, có thể quan sát thành phố.

Lục Thời đi qua.

Hành lang gấp khúc giữa trời rất lớn, trông cây hoa đủ màu, đầu hành lang ngoằn ngoèo, có hiệu quả dời bước đổi cảnh.

Gió từ xoáy cao ốc thổi qua, bốn phía yên tĩnh.

Lục Thời đứng một lát, đến lúc gió lạnh thổi lạnh thấu toàn thân anh, xác định vẻ mặt và trạng thái sẽ không sai lầm, anh mới xoay người, định về phòng bao.

Có âm thanh từ phía sau bụi thực vật bên cạnh truyền tới.

Giọng có mấy phần quen tai.

“Thuốc tìm được chưa?...... Loại hiệu quả tốt nhất ấy, tiền bạc không thành vấn đề, đồ phải không thể xảy ra sai lầm...... Xác định đi, ném trong chén sẽ không bị nếm được mùi vị, 10 phút nổi công hiệu, trong 3-4 tiếng đó, sẽ không có bất kỳ ý thức nào đúng không?”

Người nói chuyện cười hai tiếng, “Thời gian không cần dài như vậy, 3 tiếng đủ nếm thử vị rồi, thời gian dài hơn, sẽ khiến người ta nghi ngờ......”

Không biết người trong điện thoại nói gì, âm thanh này cũng cười nói, “Tiểu thiếu gia thân cành vàng lá ngọc, tuổi lại nhỏ, mùi vị khẳng định ngon, nhưng phiền phức cũng nhiều, thử 1 lần, hiểu nguyện vọng của tôi, thần không biết quỷ không hay, cũng không thể tham lam xoáy mình vào...... Được, không nói nữa, tôi nửa đường đi ra ngoài, không thể kéo dài quá lâu, còn phải về xã giao.”

Lục Thời nhìn chằm chằm gai nhọn trên dây leo.

Hạ Trí Viễn bên kia cũng không biết bên cạnh có người.

Hắn từ danh bạ điện thoại tìm một dãy số, gọi qua.

“A Hạo, đang bận?”

“...... Anh muốn tìm cậu giúp một việc, cậu xem hai hôm nay, có thể hẹn Sở Dụ ra ngoài không?...... Anh biết cậu ấy không gặp anh, có thể là vẫn có hiểu lầm về anh......”

“Anh ít có việc nhờ cậu, cậu giúp anh thêm lần này, hẹn ra ngoài, anh cố gắng nói rõ với cậu ấy, nếu có thể để Sở Dụ đổi cái nhìn với anh, còn không phải chuyện tốt?”

“...... Ừ, địa điểm anh đặt, thời gian —”

Đúng lúc này, bả vai đột nhiên đau nhức, cảm giác đau tê dại theo thần kinh truyền tới đầu ngón tay, giống như điện giật, năm ngón tay Hạ Trí Viễn thoát lực, buông lỏng, điện thoại “bộp” một tiếng nện vào mặt đất.

Ngay sau đó, cổ tay mắt cá chân bị người ta lưu loát tháo khớp, đầu gối bị giẫm mạnh, đau đớn kịch liệt, khiến hắn xuýt xoa ra tiếng, trước mắt biến thành màu đen.

Hạ Trí Viễn vẫn chưa bình thường lại, đã đột nhiên bị người túm cổ, gần như kéo lôi về phía trước.

Đại não nhanh chóng thiếu oxi, trước mắt bắt đầu mơ hồ, mạch máu huyệt Thái Dương phồng lên, giống như sắp nổ tung!

Chờ lúc hắn rốt cục kịp phản ứng, đã bị người chống ở mép hành lang gấp khúc lửng.

Phía sau là lan can và thủy tinh công nghiệp cao hơn nửa người, cùng với lơ lửng cao mười mấy tầng.

Gió rất to, Hạ Trí Viễn nhanh chóng ra mồ hôi lạnh dinh dính đầy người, run lẩy bẩy.

“Mày là—”

Khó khăn lên tiếng, tầm mắt từ từ tập trung, thấy rõ người trước mặt, Hạ Trí Viễn đột nhiên ngậm miệng.

Người bóp cổ hắn, hắn từng gặp.

Hắn từ trong miệng Hạ Trí Hạo nghe qua tên người này, Lục Thời.

Ngón tay Lục Thời giữ chặt cổ Hạ Trí Viễn, thấy sắc mặt hắn đỏ lên, tím bầm, khó thở, lực trên ngón tay lại không có chút nới lỏng.

Thậm chí còn đẩy Hạ Trí Viễn, khiến hơn nửa người hắn lơ lửng. Một tay khác, lỏng lẻo kéo vạt áo hắn.

Giữa hai mắt anh, tràn đầy ngoan độc dữ dội.

Giờ khắc này, Hạ Trí Viễn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm — Lục Thời muốn giết hắn, hoặc là, muốn buông tay, quẳng hắn từ nơi này xuống.

Gió tầng cao lộng hành, giống như ống bễ bị vỡ, từ chân trời tuôn xuống.

Tròng mắt Hạ Trí Viễn lồi ra, sắc mặt đỏ tía, mồ hôi hột từng giọt dọc theo huyệt Thái Dương phồng lên chảy xuống, rất nhanh bị gió mạnh thổi bay.

Cả người hắn run rẩy không ngăn được, thậm chí nước mắt nước mũi đều chảy ra, dính nửa mặt. Bởi vì sợ hãi, con ngươi co rút cỡ như đầu kim, cổ họng hô hấp khó khăn.

Vẻ mặt Lục Thời lạnh lùng, ngay cả hô hấp cũng chưa từng rối loạn.

Đốt ngón tay dùng sức đến mất đi huyết sắc.

Lúc này, điện thoại trong túi áo anh vang lên liên tục mấy âm báo tin nhắn.

Bạn bè Lục Thời không nhiều lắm, trong list phần mềm chat, người càng ít. Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi, đều quen gọi điện cho anh.

Sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho anh, chỉ có Sở Dụ.

Chống cứng đờ Hạ Trí Viễn trên cột kim loại thủy tinh công nghiệp, Lục Thời mở miệng nói ra câu đầu tiên.

Giọng anh rất nhẹ, hòa với tiếng gió hun hút, lại khiến trong lòng người ta sinh ra sợ hãi vô hạn.

“Mày dám động vào cậu ấy, thử xem?”