Cầu Ma

Chương 19: Bắc Lăng



Sáng sớm, gió mang theo cảm giác mát lạnh, vào mùa đông thì tựa như lưỡi dao. Nhưng trong bộ lạc từng ngọn lửa bập bùng, có thể xua tan giá rét, để ấm áp tràn ngập bộ lạc.

Đối với Man Sĩ mà nói, vận chuyển khí huyết trong người là có thể kháng lạnh lẽo. Nhưng dù sao tộc nhân bình thường chiếm đa số, mỗi năm ngày đông, các tộc nhân đều ít đi ra ngoài.

Dù là ra cửa cũng thường mặc thật dày da thú để tránh rét. Cũng ở mùa này là lúc phàm y trong bộ lạc bận rộn nhất, muốn chế tác thật nhiều nước thuốc, cho tộc nhân dùng để đối kháng rét lạnh.

Thậm chí A Công cũng sẽ đích thân ra tay, ở thời gian lạnh lẽo nhất, không tiếc vận chuyển khí huyết trợ giúp toàn bộ lạc qua mùa đông lạnh.

Giẫm trên tuyết đọng mặt đất, nghe nó kêu xào xạo, Tô Minh mặc bộ da thú khóa kín người đi vào trong bộ lạc. Nhìn bộ lạc quen thuộc, nhìn từng khuôn mặt tộc nhân mỉm cười gật đầu với hắn, cảm giác ấm áp ấy có thể xua tan mùa đông giá buốt.

Gian nhà bộ lạc đều rất đơn giản. Bình thường thì còn được chứ tới mùa đông, rất khó chắn gió, cần thật nhiều da thú dán bên ngoài để cản gió lạnh lùa vào.

Chẳng qua da thú đôi khi dán không được lâu, cần phải lấy cái mới. Lửa sưởi ấm trong nhà thỉnh thoảng cũng cần bỏ vào nhánh cây. Cứ như vậy, mùa đông đối với đa số tộc nhân trong bộ lạc đều thật khó trải qua.

Điểm tốt ở chỗ sẽ không đông chết người, chỉ phiền phức chút thôi.

Tô Minh đang đi, đi tới ngoài hàng rào gian nhà luôn được tộc nhân canh giữ. Đây chính là nơi cất thảo dược của Ô Sơn bộ lạc. Bên ngoài gian nhà bọc da thú dày, có vài đoàn lửa thiêu đốt, khiến hắn vừa tới gần có luồng ấm áp lẫn vào gió lạnh thổi đến.

Đối với nơi này, Tô Minh rất quen thuộc. Vài năm trước hắn gần như mỗi lần hái thuốc về đều sẽ đưa tới đây. Cho nên đám thủ vệ sau khi thấy Tô Minh đều nở nụ cười, không ngăn cản.

Tô Minh cũng mỉm cười, chào hỏi với tộc nhân xong đi vào trong hàng rào. Hắn đang định đẩy cửa tiến vào, bỗng sau lưng truyền đến tiếng kêu vui mừng.

"Tô Minh, anh trở về khi nào vậy?"

Đó là giọng nữ, nghe rất êm tai, tựa như chuông ngân.

Tô Minh dừng bước, xoay người nhìn, ánh mắt dịu dàng. Đó là cô gái thân thể khá cao ráo, toàn thân bao trong da thú. Mái tóc dài bị sợi dây cỏ cột lại, bên tai có hai vòng xương trắng rất là tinh xảo. Làn da hơi thô ráp nhưng không che đậy được sự xinh đẹp.

Mắt cô rất to, tựa như hồ nước, trong vắt lộ ra tinh khiết. Giờ phút này trong mắt vui sướng, cô bước vội vài bước tới trước mặt Tô Minh.

"Vừa trở về ngày hôm qua." Tô Minh mỉm cười.

Cô gái này chính là lúc hắn không ở luôn tới dọn dẹp nhà hắn, Trần Hân. Đột nhiên, nụ cười đông lại trên mặt Tô Minh, mắt chợt lóe.

Cô không đi một mình, theo sau còn có một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi. Thanh niên hơi cường tráng, thậm chí còn hung mãnh hơn Lôi Thần vài phần. Mùa đông lại chỉ mặc bộ da thú mỏng, tóc tán loạn nhưng tuyệt không dơ bẩn, phối hợp khuôn mặt như đao khắc, cho người cảm giác lãnh liệt kiêu ngạo.

Đặc biệt là đôi mắt y, tựa như ánh sao, mơ hồ có đồ đằng kỳ dị lấp lóe trong mắt y, cho người cảm giác áp lực vô hình, luôn khiến người kiềm lòng không được đề phòng, tựa như nhìn thấy một mãnh thú.

Y đứng đó, lưng đeo bộ cung to, ánh mắt như mũi tên nhìn Tô Minh.

"Tô Minh!"

"Bắc… Bắc Lăng đại ca." Tô Minh nhìn thanh niên, mắt xẹt qua tia phức tạp, cung kính mở miệng.

Thanh niên trước mặt, là mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi Ô Sơn bộ lạc. Có Man thể, ngay cả A Công đều cảm thấy không bằng, mãi đến khi Lôi Thần bị phát hiện có Man thể, mới gần như so được với y.

Bắc Lăng là người mạnh nhất trong lứa thanh niên bộ lạc, tu vi tiến triển cực nhanh. Tô Minh thậm chí có lần nghe A Công vô tình nói, trong bộ lạc người này rất có thể đột phá Ngưng Huyết cảnh, trở thành người Khai Trần cảnh trong truyền thuyết!

Tên người này, ở xung quanh các bộ lạc khác cũng rất nổi tiếng. Thậm chí là bên Phong Quyến bộ lạc cũng có nghe thấy, sai người mang đi người này, ở Phong Quyến bộ lạc học tập. Tô Minh không nghĩ tới, hôm nay lại có thể thấy đối phương.

Ánh mắt hắn có chút phức tạp. Lúc hắn còn nhỏ, Bắc Lăng rất quan tâm chăm sóc hắn, tựa như anh trai ruột. Ngay cả tài bắn cung của hắn, cũng là lúc đó Bắc Lăng dạy cho. Dù sao Bắc Lăng trẻ tuổi đã làm tới Tiễn Thủ trong bộ lạc, tài bắn cung có chỗ không tầm thường.

Chỉ là tất cả ở năm Trần Hân mười một tuổi thì biến đổi. Có lẽ là Trần Hân và Tô Minh quá thân, dần dần ánh mắt Bắc Lăng nhìn Tô Minh có chút kỳ dị và chần chờ. Sau thì chậm rãi lạnh lùng, cuối cùng hoàn toàn xa cách, thậm chí gặp lại thì bị bỏ qua.

Sau đến Tô Minh mới biết, đó là bởi vì tộc trưởng và cha Bắc Lăng, đã định ra hôn sự. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tô Minh có lòng muốn giải thích, nhưng tất cả ngôn từ đổi lấy như cũ là ánh mắt lạnh lùng. Chậm rãi, hắn chỉ có thầm than, tiếp xúc với Trần Hân, cũng là cố ý vô tình xa cách.

Hắn biết thân phận của mình, biết mình chỉ là một tộc nhân bình thường, càng biết nếu mình không có A Công, chỉ sợ năm đó hắn sẽ không được bộ lạc thừa nhận.

Tất cả, đều bởi vì hắn, Tô Minh…là A Công ở mười một năm trước ra ngoài du lịch, nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ. Mặc dù theo hắn lớn lên, người trong bộ lạc đối hắn rất thân thiện, nhưng không thay đổi được giữa hắn và bộ lạc, sự khác biệt rõ ràng.

"Anh trở về sao không nói tôi biết. Lúc trước tôi đi tìm anh mấy lần, nhưng lần nào cũng không thấy." Trần Hân nhăn cái mũi, giận dỗi nói.

Tô Minh sờ mũi, tránh ánh mắt Trần Hân. Hắn đối với Trần Hân chỉ có cảm giác thân nhân, không có cảm xúc khác. Càng không muốn Bắc Lăng đại ca từ nhỏ đã đối tốt với mình sẽ hiểu lầm thêm.

"Bắc Lăng đại ca, anh trở về lúc nào vậy?" Tô Minh nhìn Bắc Lăng tư thế hiên ngang.

Đứng gần như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từ người y truyền đến khí huyết mênh mông. Cường đại đến mức trông mấy người Tô Minh thấy ở bộ lạc, trừ A Công và nhóm tộc trưởng ra, y chính là người mạnh nhất hắn thấy.

Chỉ là, trên người đối phương cảm giác lãnh liệt kiêu ngạo lại mạnh bằng với khí huyết, khiến Tô Minh đứng trước mặt, có cảm giác nghẹt thở.

"Hôm qua." Bắc Lăng sắc mặt như thường, trước sau như một lạnh lùng, từ ngữ ngắn gọn, qua loa cho xong, quay đầu nhìn Trần Hân đứng bên cạnh.

"Hân nhi, không phải em muốn lấy thảo dược cho mẹ sao, chúng ta vào đi thôi." Bắc Lăng nói, kéo tay Trần Hân, từ bên người Tô Minh lướt qua, đẩy cánh cửa gian nhà chứa thảo dược, đi vào.

Trần Hân muốn nói cái gì, nhưng chần chờ một chút, không mở miệng, gật đầu với Tô Minh, đi theo Bắc Lăng vào trong gian nhà.

Tô Minh đứng đó lặng im nửa ngày, khẽ thở dài, cũng đi vào.