Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 18: Chu Vân



Chu Vân nhìn bóng dáng nam nữ cười cười nói chuyện đang bước đi, khuôn mặt liền vặn vẹo cau có. Từ khi nào, có phụ nữ bên cạnh Phùng Trọng mà cô ta lại không biết. Bước chân vội vã, Chu Vân cao giọng gọi:

- Phùng đại ca

Hai người đang nói chuyện nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước chân, quay đầu lại nhìn. Cô gái đang chạy đến mặc chiếc váy cách tân xanh nhạt dài, dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt thanh tú dễ nhìn. Phùng Trọng liền nhận ra người chạy đến là học muội Chu Vân. Chu Vân bước đến gần liền nhận ra người phụ nữ này vậy mà là Sở Uyển, cô ta sao lại ở đây. Sở Uyển nghi ngờ nhìn Chu Vân, có vẻ cô gái này không thích cô thì phải. Phùng Trọng nhìn Chu Vân ôn hoà hỏi:

- Chu Vân có chuyện gì sao?

Chu Vân cười ái ngại, giọng ngọt ngào nói:

- Em nhìn thấy bóng người giống anh liền gọi không ngờ là anh thật. Đây là ai vậy Phùng đại ca?

Cô ta giả bộ ngây thơ hỏi. Phùng Trọng cười nói:

- Đây là Sở Uyển bạn học cấp ba cùng anh, cô ấy đến đây mua chút dược liệu nên liền gặp. Còn đây là Chu Vân học muội của anh.

- Ồ hoá ra là chị Sở Uyển sao?

Sở Uyển nghe giọng điệu có vẻ quen biết của cô gái, cô chỉ mỉm cười đáp lại:

- Cô quen biết tôi sao?

- Biết chứ, em có bạn học học cùng đại học với chị, cậu ấy suốt ngày nói về chị thôi.

Chu Vân miệng mỉm cười nhưng trong lòng lạnh lẽo, sao cô ta có thể không biết Sở Uyển được. Người phụ nữ bội bạc ghê tởm này đã hại chết anh trai cô, cả đời cô ta cũng không quên. Phùng Trọng nghe Chu Vân quen biết Sở Uyển liền nói:

- Vậy thì tốt, nếu sau này Sở Uyển làm việc ở đây, lúc anh không có ở tiệm thì cũng có Chu Vân quen biết giúp đỡ.

Chu Vân nghe vậy lửa giận trong lòng lại càng bùng bùng phát ra. Hồ ly tinh còn muốn quyến rũ Phùng đại ca của cô, làm gì có chuyện dễ vậy, cố tỏ vẻ tự nhiên cười nói:

- Chị Sở Uyển cũng định làm ở đây sao?

- Ừ, giờ gia đình cô ấy có việc nên chưa đi làm ngay được.

Phùng Trọng ôn tồn giải thích, Chu Vân nghe xong chỉ cười khểnh trong lòng giọng nói tỏ vẻ quan tâm hết mức:

- Vậy sao? Em nghe bạn em nói chị bỏ dở đại học để đi lấy chồng khiến cho cậu ấy đau lòng không thôi! Cậu ấy là thích thầm chị rất lâu đấy.

- Lấy chồng? Chu Vân em nói linh tinh cái gì vậy?

Giọng Phùng Trọng tràn đầy trách cứ không còn ôn hoà như trước khiến Chu Vân tỏ vẻ tủi thân ấm ức nói:

- Em nói thật mà.

Sở Uyển đứng nghe hai người nói chuyện về mình, thấy tình thế găng co liền mỉm cười đáp:

- Em ấy nói đúng rồi, tôi lấy chồng được mấy năm rồi.

Vừa nghe cô khẳng định Phùng Trọng liền sững người. Anh ta nghĩ có lẽ hai người gặp lại là duyên phận nên muốn theo đuổi Sở Uyển không ngờ cô ấy đã lấy chồng rồi. Sở Uyển chỉ cười, còn Chu Vân nhìn vẻ mặt tràn đầy mất mát của Phùng Trọng liền khiến tâm tình cô ta càng xấu. Phùng đại ca thế mà để ý Sở Uyển, người phụ nữ lẳng lơ xấu xa. Ánh mắt Chu Vân ánh nên vẻ căm ghét, thù hận, Sở Uyển tỏ vẻ không thấy vẫn mỉm cười.

- Thôi thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây gặp lại hai người sau.

Nghe giọng cô nói, Phùng Trọng bừng tỉnh thu lại vẻ mất mát cười ôn nhu nói:

- Được, vậy em về đi.

Chỉ chờ vậy, Sở Uyển liền quay người bước đi. Nhìn bóng dáng thanh mảnh biến mất ở cửa chính, lòng Phùng Trọng rối như tơ vò. Chu Vân bên cạnh nhìn ánh mắt luyến tiếc của Phùng Trọng, đôi tay nắm chặt đầy phẫn nỗ nhưng vẻ mặt vẫn cười vui vẻ nói:

- Phùng đại ca, đi thôi chị Sở Uyển về rồi.

- Ừ, anh có việc đi trước, em cũng đi làm việc đi.

Phùng Trọng chỉ trả lời qua loa liền đi luôn để lại Chu Vân với vẻ mặt mất mát cùng căm tức. Tất cả là tại Sở Uyển, đã khiến cô mất đi anh trai giờ còn muốn cướp đi Phùng đại ca của cô.

Tiểu Hạ nhìn thấy Chu Vân lại gần mình giọng hóng hớt hỏi:

- Cô gái khi nãy là ai thế? Tôi thấy thiếu gia với cô nói chuyện với cô ấy rất lâu, cô quen à.

Sắc mặt Chu Vân rất khó coi nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào đáp lại:

- Ừ, người quen cũ thôi.

Tiểu Hạ định hỏi tiếp thì Chu Vân đã bước đi mất. Cô ấy tỏ vẻ khó hiểu rồi chăm chú làm việc tiếp.

Sở Uyển ra đến xe liền thấy Dạ Nam đang gật gù trên xe, mỉm cười nhẹ cô bước vào xe ngồi. Nghe tiếng động, Dạ Nam liền tỉnh táo lại cười hỏi cô:

- Thiếu phu bây giờ đi đâu nữa không?

- Xin lỗi để cậu chờ lâu, giờ chúng ta về nhà đi chắc Tiểu Xuyên cũng dậy rồi.

- Vâng

Nói xong chiếc xe liền chầm chậm lăn bánh rồi biến mất.