Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 47: Phó gia



Biệt thự Cẩn Chi Viên

Phó Cẩn vừa đi, hai mẹ con Sở Uyển liền lên lầu ngủ. Khi Sở Uyển đang mơ mơ màng màng ngủ liền nghe thấy tiếng mở cửa. Mày khẽ cau có, mắt cô chậm rãi mở ra. Phát hiện Sở Uyển tỉnh, Phó Cẩn đến bên cô giọng dịu dàng nói :

- Tôi làm ồn đến em à?

Cô gật đầu, rồi nghi hoặc hỏi anh :

- Sao anh đi nhanh thế?

- Sao muốn tôi về muộn?

Phó Cẩn cưng chiều xoa đầu cô, Sở Uyển nhỏ giọng phản bác :

- Không phải, tại em tưởng sẽ phải về rất muộn.

- Tôi nói vợ tôi rất hung dữ, nếu không về sớm sẽ cho ngủ dưới đất.

Phó Cẩn vừa cười vừa nói. Sở Uyển hờn dỗi đánh vào tay anh, tỏ vẻ giận dữ nói :

- Anh đã nói em thế thì giờ xuống đất ngủ đi.

- Đừng mà bảo bối, tôi đùa thôi.

- Hừ, bỏ ra. Em là kẻ hung dữ đó.

- Ngoan đừng giận mà.

Phó Cẩn vừa nói vừa cúi người xuống muốn hôn cô. Sở Uyển tránh né, nhỏ giọng nói :

- Anh đừng thế, Tiểu Xuyên dậy thì sao?

Nhìn con trai ngủ bên cạnh, Phó Cẩn khẽ nhíu mày. Anh đứng dậy đi đến bên kia định ôm Tiểu Xuyên, cô liền giơ tay ngăn cản anh :

- Anh định làm gì thế? Để yên cho con ngủ.

- Thằng bé ở đây, em không cho tôi thân thiết. Tôi liền ôm thằng bé sang phòng ngủ cũ.

Sở Uyển lườm anh, giọng trách cứ :

- Anh không được làm bậy, để yên cho con ngủ.



Phó Cẩn nhướn mày nhìn cô, giọng gian xảo nói :

- Vậy thì tôi được lợi gì chứ?

- Anh muốn gì?

Phó Cẩn đến nằm cạnh cô, đem cô ôm vào lòng. Giọng nói trầm khàn tràn sắc tình thủ thỉ bên tai cô :

- Không nếm được ngon ngọt thì em cũng phải giúp tôi đem nó mềm xuống chứ!

Vừa nói anh vừa kéo tay cô xuống nơi cự long đang ngẩng đầu dương oai. Vì con trai nhỏ, Sở Uyển đành kéo khoá quần xuống, loát cự long giúp anh. Cả đêm, Sở Uyển nắm cự long đến mỏi tay. Phó Cẩn vui vẻ bên cạnh, lúc thì hôn lúc thì sờ mó ăn đậu hũ của cô. Mãi đến khi anh bắn bốn lần, tay cô mới được nghỉ ngơi. Phó Cẩn thoả mãn xong liền giúp cô lau tay sạch rồi đi tắm rửa xong mới lên ôm cô đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Sở Uyển ở nhà bồi bổ, Tiểu Xuyên đi học còn Phó Cẩn đi làm. Đêm đến, để Tiểu Xuyên ngủ cùng thì Sở Uyển luôn phải dùng đủ mọi cách để giúp anh thoả mản. Khi thì dùng tay, dùng hai chân, dùng ngực,.. mọi chỗ của cô, Phó Cẩn đều dùng triệt để.

Sáng sớm ra, Tiểu Xuyên ngồi dậy khuôn mặt ấm ức, nhìn Phó Cẩn ôm Sở Uyển nằm bên cạnh. Cậu bé lớn giọng đáng thương nói :

- Ba, sao lần nào ba cũng bế con ra cạnh giường vậy?

Nghe giọng nói của Tiểu Xuyên, hai người lớn liền tỉnh dậy. Cô trừng mắt nhìn anh. Phó Cẩn không những không hối lỗi mà đem cô ôm chặt vào người, giọng từ tốn trả lời con trai :

- Bởi ba muốn ôm vợ mình.

Sở Uyển bẹo mạnh vào eo anh. Phó Cẩn nhăn mày nhưng không kêu lên chút nào. Tiểu Xuyên ấm ức nhìn ba phản đối :

- Nhưng vợ ba cũng là mẹ con mà.

- Thì kệ con.

Mỗi sáng, hai người này đều sẽ ồn ào như vậy. Sợ Tiểu Xuyên giận, Sở Uyển giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Phó Cẩn, đến bên dỗ cậu bé.

Phó Cẩn lười biếng dựa người vào thành giường nhìn hai mẹ con, trong lòng ấm áp lạ thường.

- Hai mẹ con chuẩn bị đi, lát chúng ta sẽ về bên nhà chính.

- Nhà chính?

Hai mẹ con ngu ngơ nhìn Phó Cẩn. Anh nhẹ giọng giải thích :

- Là nhà bố mẹ tôi. Em cũng về đã lâu lên đi gặp bố mẹ.

- Vâng.

Sở Uyển liền đáp lại. Tiểu Xuyên bên cạnh liền nắm chặt tay Sở Uyển, giọng có chút không vui nói :



- Con không muốn đi.

- Sao vậy bảo bối?

- Lý do.

Cả hai người lớn đồng thanh hỏi. Tiểu Xuyên rối rắm cúi đầu một lát mới nhỏ giọng nói :

- Bà nội cùng vú Trương luôn nói xấu mẹ. Con không thích.

Cả hai người đều ngẩn người. Sở Uyển ái ngại đưa mắt nhìn anh, mặt Phó Cẩn cũng tối lại. Anh lạnh giọng hỏi con trai :

- Chuyện là khi nào?

- Mỗi lần, ba không ở nhà thím Trương đều nói xấu mẹ. Mỗi lần, ba đưa con sang nhà ông bà nội, bà nội cũng kể xấu mẹ.

Mặt anh liền lạnh đi. Sở Uyển thấy tình huống gay go, bèn nhẹ giọng dỗ Tiểu Xuyên :

- Bảo bối, có lẽ lúc mẹ bị bệnh có hành vi khác thường lên bà nội mới nói thế. Thật ra bà nội không hề có ý xấu.

- Vậy mẹ đã khỏi bệnh chưa? Mẹ có rời khỏi con nữa không?

- Mẹ đã chữa khỏi bệnh. Mẹ sao nỡ rời xa bảo bối chứ. Ngoan, giờ con đi đánh răng rồi ăn sáng còn về nhà ông bà nội nữa chứ.

- Vâng.

Cậu bé liền hoạt bát đi luôn. Mắt nhìn mặt anh cau có, Sở Uyển đến bên nhỏ giọng nói :

- Có lẽ mẹ anh chỉ phàn nàn với Tiểu Xuyên một chút nhưng con lại hiểu lầm thôi.

Phó Cẩn đem cô ôm vào lòng, giọng có chút buồn rầu nói :

- Có lẽ do mấy lời đó, khiến bệnh tình thằng bé luôn không tốt lên được.

- Không phải giờ Tiểu Xuyên đã khỏi rồi sao. Không phải lỗi của anh, anh đừng cau có nữa.

- Để tôi ôm em một lát.

Nghe giọng buồn buồn của anh, cô cũng ôm anh vỗ về. Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Sở Uyển vội đẩy anh, Phó Cẩn cũng buông tay ra. Cô liền đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Cả nhà ba người xuống lầu ăn sáng xong liền lên xe xuất phát về Phó gia.