Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 71: Thần Nông Giá đoạt mệnh (10)



Editor: Linqq

Hiểu Hạ ngồi ở bàn làm việc, là người đứng đầu trong xử lý những văn bản còn tồn động, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn cảm ứng bằng năng lượng mặt trời lần lượt sáng lên, quay đầu nhìn thời gian trên máy tính, vừa qua tám giờ, cô duỗi người một cái, tiếp tục công việc.

Hạng mục thử vận hành của công ty có một vài vấn đề, bây giờ phải tăng ca, Đàm Kỳ đứng trên lan can tầng hai, anh ta đã đứng ở chỗ này hơn một giờ, Hiểu Hạ một lần cũng không ngẩng đầu.

Sau khi trở về Thần Nông Giá, ngày hôm sau cô vẫn đi làm bình thường, rất bình tĩnh, giống như chưa có gì xảy ra. Ngoại trừ trò chuyện công việc, còn lại một chữ cũng không nói, anh ta cố ý gợi chuyện, cô lại giả vờ như không nghe thấy.

Địch Dã chết rồi, cô vẫn luôn ở quán cà phê, quản lý mọi chuyện ở đó, cô cũng không quên Địch Dã như mong ước của anh ta, nghĩ đến việc cô từng đau khổ, anh ta liền tự trách, đã hơn ba tháng trôi qua, cô có từng bớt đau khổ không?

Hiểu Hạ cúi đầu bận rộn, cô có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của Đàm Kỳ, từ sau bữa tối kỳ quái kia, Tiêu Nam liền biến mất, Đàm Kỳ làm tổng giám đốc, anh ta đã từng muốn thăng chức cho cô làm quản lý, nhưng cô từ chối, lý do chính là còn cần Ngô Hồng chỉ bảo.

Đối với chuyện của Địch Dã, Ngô Hồng mơ hồ biết một số chuyện, cô ấy cũng không hỏi nhiều, đi làm sẽ mang theo chút hoa quả, thường sẽ vứt Trương Hải qua một bên, cùng ăn cơm dạo phố xem phim với Hiểu Hạ.

Đêm hôm ấy, mười một giờ tan tầm, ra khỏi văn phòng, Đại Mao không tới, cậu ấy đang bận rộn ở cửa hàng, đa số thời gian, Đại Mao sẽ chờ cô ở dưới lầu.

Địch Dã để lại một bức thư cho cô, lúc Đại Mao đưa cho cô, Hiểu Hạ bình tĩnh nhận lấy, lá thư này vẫn luôn nằm trong ngăn kéo bàn trang điểm, chưa từng mở ra.

Đại Mao nói với Tiểu Nhung: “Tất cả đều do bố sắp đặt, em chỉ phối hợp, bố đã đến bước đường cùng rồi, để ngài ấy sống mà đi ăn thịt người hay là hút yêu linh, với ngài ấy mà nói, so với chết còn khó chịu hơn.

Mặt Tiểu Nhung không biểu cảm, đến bây giờ cũng không nói với cậu ấy một câu.

Đàm Kỳ đuổi theo từ phía sau: “Tôi đưa cô về.”

“Không cần.” Hiểu Hạ cúi đầu.

“Đã trễ thế này, tôi đưa cô về.” Giọng điệu Đàm Kỳ không cho phép từ chối.

Hiểu Hạ không nói gì thêm, quán cà phê vừa tiễn người khách cuối cùng, Tiểu Nhung đi ra cất bảng thông báo, liếc nhìn thấy hai người đi tới.

Tiểu Nhung hướng về phía cô reo lên: “Mới hết ba tháng, đã lấy lốp xe dự phòng ra rồi?”

Hiểu Hạ không nói gì, Đàm Kỳ nghe không vào, lạnh lùng hỏi Tiểu Nhung: “Nói gì vậy?”

“Nói gì? Nói lời có ích. Tôi không rõ lắm, tâm tư của anh ta đối với cô ai cũng có thể nhìn ra được, sao cô lại không nhìn thấy? Vì sao còn muốn làm cùng một công ty với anh ta? La Hổ đã nói rõ, hôm bố xảy ra chuyện, anh ta ở trên mái nhà của chúng ta, còn có Mặc Hiên, trước khi đến Ba Đông vẫn luôn ở trong nhà anh ta, bên ngoài nói là em họ của anh ta ở Mỹ.” Tiểu Nhung hung dữ nhìn Đàm Kỳ, nhưng lời nói lại là nói cho Hiểu Hạ.

Đàm Kỳ giật mình, Hiểu Hạ biết những chuyện này? Sao cô vẫn bình tĩnh như vậy.

Hiểu Hạ vẫn bình thản: “Tiểu Nhung, tôi mệt rồi, có gì chúng ta về nhà nói chuyện.”

Tiểu Nhung cản trước mặt cô: “Nói cho tôi biết trước, khi nào thì cô đổi việc?”

Hiểu Hạ bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu tôi đều là Địch Dã, tôi muốn tìm việc cho bản thân làm, bây giờ không còn tinh thần đi tìm việc nữa, làm ở công ty đã quen rồi, trước hết cứ làm ở đó đã.”

Trong lời nói của cô tràn đầy mệt mỏi, đầu Đàm Kỳ co rụt lại, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, phất phất tay quay người đi.

Tiểu Nhung cúi đầu xuống: “Tôi xin lỗi.”

Hiểu Hạ vỗ lên tay cô ấy: “Không sao đâu, muốn nói thì cứ nói thôi, về đi. La Hổ trở về rồi sao?”

Tiểu Nhung gật gật đầu: “Trở về rồi. Thực ra tôi đã sớm nói cho anh ấy biết, để anh ấy hết hy vọng, thậm chí để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ tôi ngủ buổi đêm, anh ấy vẫn ở phòng chứa đồ không đi.”

Hiểu Hạ cười cười: “La Hổ vô cùng thuần túy.”

Tiểu Nhung để Hiểu Hạ và La Hổ nhìn cô ấy ngủ.

La Hổ đứng ở bên giường nhìn thật lâu, đi ra cười nói với Hiểu Hạ: “Dưới gầm trời này, không có mấy người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ khi còn bé của vợ mình, coi như tôi rất may mắn. Đáng yêu, so với lúc tỉnh còn đáng yêu hơn, tương lai chúng tôi sẽ phải có con gái, cũng có dáng vẻ như vậy.”

Hiểu Hạ thấp giọng nói: “Tôi đã hỏi Địch Dã, dựa theo kinh nghiệm của anh ấy, thời gian Tiểu Nhung hoàn toàn lớn lên còn cần mấy chục năm nữa.”

“Cái rắm.” Nói đến Địch Dã, La Hổ oán giận, “Anh ta có khó xử cũng không nói với anh em, để anh em trơ mắt nhìn mình bị hỏa thiêu đến chết, bạn bè gì chứ, tôi cũng không tin anh ta nói, anh ta mấy trăm năm mới lớn lên, đó là do anh ta đần. Tiểu Nhung có tôi rồi, chẳng mấy chốc sẽ lớn thôi. Kỹ thuật hôn tốt như vậy, không còn là đứa trẻ nữa rồi.”

Hiểu Hạ giải thích vì Địch Dã: “Không phải anh ấy không tin anh, mà là sợ anh không tin anh ấy, anh ấy nói mình là yêu quái, anh sẽ tin sao? Hơn nữa Mặc Hiên rất lợi hại, trước đó có rất nhiều chuyện là nó gây ra, Địch Dã chưa từng đụng phải đối thủ mạnh như vậy, anh ấy lựa chọn cùng chết với Mặc Hiên, là muốn ngăn cản nó hại người, cũng là để bảo vệ những tiểu yêu khác. Anh ấy vẫn luôn như vậy, anh ấy ở nơi nào, sẽ là thần hộ mệnh tại nơi đó.”

La Hổ vỗ vỗ vai cô: “Tôi biết, tôi biết, thế nhưng Hiểu Hạ, về sau cô… Được rồi, trước hết tôi cứ như vậy, mặc kệ con mẹ nó về sau, chờ đến đúng thời điểm liền nói.”

Nghe được Hiểu Hạ trở về, Đại Mao bưng đồ ăn khuya tới, vẫn là thanh niên đẹp trai, chỉ là rất ít cười, nói với Hiểu Hạ: “Hôm nay trong quán hơi bận, không đi đón cô được.”

Hiểu Hạ nói tôi biết, Tiểu Nhung chỉ vào toilet: “Rửa tay đi.”

Hiểu Hạ ngoan ngoãn rửa tay để ăn uống, La Hổ chạy từ trên lầu xuống, vừa tắm rửa qua, trên người còn mùi thơm của chanh, trên tóc vẫn có nước chảy xuống, ngồi đối diện Hiểu Hạ, vẫy tay với Đại Mao và Tiểu Nhung: “Tới đây đi, có chuyện quan trọng muốn nói.”

Ba người sáu con mắt đồng loạt theo dõi anh ta, La Hổ nói: “Là thế này, lần trước chuyện rượu nho, trước đó Tiêu Nam nói là chồng cầm nhầm, vợ chồng Tiêu Nam hay dùng thứ đó để chơi đùa, bình mà đưa cho cô là thuốc kích dục đó. Tiêu Nam đi đâu mọi người có biết không? Công ty Hiểu Hạ có một hạng mục ở Cổ Thành, cô ta đến Cổ Thành quản lý hạng mục đó rồi.”

“Cổ Thành?” Hiểu Hạ nhìn về phía La Hổ, La Hổ gật đầu: “Chính là chỗ nhà cô đấy. Hôm nay tôi vừa về, đột nhiên chồng Tiêu Nam đến tìm tôi, anh ta đưa tôi một quyển sổ, là của người bố đã mất của anh ta, bố anh ta là đạo trưởng Bạch Vân Quan, họ Lâu.”

“Lâu Minh Sơn?” Hiểu Ha hỏi.

La Hổ hưng phấn kêu lên: “Quả nhiên, cô biết ông ta, trong quyển sổ của Lâu Minh Sơn có tên cô.”

Hiểu Hạ gật đầu: “Địch Dã cũng biết ông ấy, ông ấy đã từng là bạn tốt của Địch Dã.”

La Hổ đưa cho Hiểu Hạ một quyển sổ, là một sổ ghi chép bằng giấy da trâu, các trang giấy đã ngả vàng, Hiểu Hạ cầm lấy, La Hổ nói: “Bên trong có cô và Địch Dã, từ từ xem đi.”

Trang đầu tiên có vài đoạn lời nói, người viết là Lâu Triêu Dương, là con trai của Lâu Minh Sơn, chồng của Tiêu Nam, tên tiếng anh là Nick.

Bởi vì nhân lúc hỏi thăm chuyện rượu nho, anh ta nghe được tên Triệu Hiểu Hạ thì có chút giật mình, chẳng qua lúc ấy anh ta cũng không nhiều lời, kiên định nói bình rượu đó là anh ta đưa cho Tiêu Nam, chỉ là cầm nhầm, Nhưng anh ta lại nổi lên nghi ngờ với Tiêu Nam, vẫn luôn bí mật điều tra, anh ta đi theo cô ta đến Cổ Thành, sau đó thấy tiệm mỳ Xuân Thu, lại gặp được Vương Oánh. Chẳng qua anh ta chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ liền quay người rời đi, anh ta không muốn quấy rầy hạnh phúc của bà.

Hiểu Hạ đọc bức thư, nhớ tới ảnh chụp tại văn phòng Tiêu Nam, trong tấm ảnh là một người đàn ông đẹp trai, Hiểu Hạ cười: “Mẹ thật tuyệt, có người đàn ông đẹp trai như vậy thầm mến, bố thì càng đáng khen, người đàn ông đẹp trai như vậy cũng không cướp được mẹ.”

Hạng mục của Tiêu Nam đang tiếp xúc với công ty của bố Hiểu Hạ, gần đây cô ta gặp bố Triệu khá nhiều, thường cùng nhau ăn cơm, Lâu Triêu Dương nói sẽ quan sát Tiêu Nam, cũng nhắc nhở Hiểu Hạ bảo bố đề phòng.

Hiểu Hạ gọi điện cho mẹ, mẹ cười trong điện thoại: “Bố con lần đầu gặp Tiêu Nam, liền kể với mẹ, cô ta có âm mưu gì đều không quan trọng, bố con thích náo nhiệt, từ trước đến giờ không thích một mình, chỉ cần liên quan đến công việc, đều mang theo một đoàn đội, sau khi làm việc xong, đều dẫn theo mẹ.”

Hiểu Hạ vâng một câu, cúp điện thoại, nhìn thật lâu sổ của đạo trưởng Lâu, xem một lúc liền rơi lệ, hóa ra là vì cô.

La Hổ vội vàng xua tay: “Đừng khóc vội, đằng sau có lời nói trước khi tọa hóa dành cho Địch Dã đó.”

Hiểu Hạ vội vàng lật mặt sau, nhìn qua đôi mắt đẫm lệ.

Đột nhiên liền nghĩ tới, năm bảy tuổi đó, nửa đêm gặp ác mộng liền bừng tỉnh, ôm gối ngồi dậy, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ treo trên không trung, có một nam một nữ chạy trên lầu đối diện, một người đàn ông đuổi phía sau, mắt thấy sắp đuổi kịp, người phụ nữ kia a lên một tiếng, hung dữ quay đầu, đúng lúc Hiểu Hạ nhìn thấy, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt trắng bệch, bờ môi đen sì, dọa cô nhắm mắt lại, liền nghe thấy người phụ nữ đó nói với người đàn ông bên cạnh, đối diện đó có một đứa trẻ, đi tới đó ăn nó đi, ăn xong là có sức lực rồi, gốc cây kia lợi hại, ăn đứa bé kia, chúng ta sẽ đối phó với anh ta dễ dàng hơn. Hai người cùng nhau quay người, nhào về phía cô, nhanh chóng lướt vào cửa sổ, vóc người của người đàn ông kia còn đáng sợ hơn người phụ nữ, hướng về phía Hiểu Hạ, mở cái miệng lớn như chậu máu, một mùi hôi tanh đập vào mặt, Hiểu Hạ hoảng sợ hét lên, lại không phát ra được âm thanh nào…

Sau khi tỉnh lại, cô nói với bố mẹ, bố mẹ cười nói chỉ là một giấc mơ, từ đó về sau cô liền bị bệnh, đến bệnh viện cũng không tra ra được nguyên nhân.

Đạo trưởng Lâu nói với Địch Dã, anh cố chấp như vậy, mang mọi yêu pháp bẩm sinh gieo lên hoa lau, muốn làm người bình yên, lại không thể chịu đựng những yêu quái độc ác kia, lần đó mặc dù anh kịp thời ra tay, nhưng vẫn hại cô nhóc bị hút đi một phần linh hồn.

Anh là kẻ đầu têu, chưa bao giờ có người quỳ xuống cầu xin tôi, xin tôi giúp đỡ con gái đang tuyệt vọng, tôi chỉ có thể ra tay với hoa lau, tôi biết anh sẽ sống, nếu như anh hận tôi, thì cứ hận đi, bởi vì nếu hận mà nhập ma, tôi biết anh sẽ tự kết liễu.

Là tôi bội bạc với bạn già, tôi không yêu cầu xa vời, cuối cùng, tôi tặng bạn già một câu: Lửa thổi hết cỏ dại, gió xuân đến lại mọc.

Mắt Hiểu Hạ bỗng nhiên sáng lên, ném quyển sổ cho Đại Mao và Tiểu Nhung, đứng dậy đi lên lầu, kéo bàn trang điểm, lấy lá thư mà Địch Dã để lại cho cô, xé phong thư ra, là một tờ báo cũ, cô đã từng đọc báo cho Địch Dã, phía trên có năm chữ to được viết bằng máu: “Anh sẽ trở lại.”