Chuyện Ta Không Biết

Chương 31: - Không muốn Phó Uyên Di nhìn nàng giống như nhìn một kẻ đáng thương



Du Hân Niệm quả thực là mất hết hi vọng...... Nhìn thoáng qua Phó Uyên Di ung dung thản nhiên, phẫn hận nâng cốc rượu một hơi uống sạch. "Cạch" một tiếng nện cốc rượu xuống mặt bàn, một ngụm rượu này thế nhưng lại làm cho nàng cả người phát lạnh, hơi rượu bốc lên, phải kiềm nén dữ lắm mới không ho sặc sụa thành tiếng.
"Hiện tại có thể nói rồi chứ Phó tiểu thư......" Du Hân Niệm trên mặt nóng lên, vô cùng khó chịu.
Nếu đổi lại là trước đây, đừng nói một cốc rượu, cho dù là một chai đi nữa thì nàng cũng có thể còn thừa chút tỉnh táo. Vương Phương vậy mà lại vô dụng như vậy? Một cốc rượu cũng chịu không được?
Phó Uyên Di đem tập tài liệu bên cạnh mở ra, đưa tới trước.
"Đây là mối làm ăn mới nhất của văn phòng chúng ta, tôi dự tính giao cho cô đảm nhiệm."
Thấy Du Hân Niệm không đón nhận, Phó Uyên Di nói: "Mối làm ăn này trị giá tổng cộng 500 vạn, làm xong tôi trích cho cô 20%, cô lúc đó có thể từ ký túc xá khách sạn dọn ra ngoài."
"Cô như thế nào cái gì cũng......"
"Tôi quả thực là cái gì cũng biết." Phó Uyên Di cười tủm tỉm: "Biết rõ nhất là cô thiếu tiền."
"......"
Đúng vậy, sao lại để đồng tiền gây trở ngại được! Du Hân Niệm nghiến răng nhận lấy tập tài liệu, mở ra liền nhìn thấy:
Người ủy thác: Lưu Khả.
Du Hân Niệm kinh ngạc nhìn về phía Phó Uyên Di, Phó Uyên Di giúp nàng rót rượu, sau đó chậm rãi rót rượu cho bản thân:
"Vị Lưu tiểu thư này gần đây tinh thần không được tốt, nàng hoài nghi bản thân mình bị ác quỷ đeo bám, nhờ tôi đến hỗ trợ điều tra chuyện này." Phó Uyên Di chậm rãi nhấp một ngụm rượu, "Ừm, uống bia rượu thật sự là không tốt."
Lâm Trạch Bạch nhịn không được chen vào nói: "Người ủy thác lần này cũng quá keo kiệt đi, công ty nhà nàng làm ăn phát đạt rực rỡ như vậy, toàn thân đều là hàng hiệu, mức giá ta đề nghị cho nàng đã muốn là giá thấp nhất rồi, văn phòng chúng ta thực ra chính là bảng hiệu vàng, tiền thù lao không đến 7 chữ số thì ai mà bằng lòng xuất công a. Hiện tại đều không phải là tiền nào của nấy sao? Kết quả là kì kèo muốn tôi phải giảm cho nàng 50 vạn...... Coi như là đã giảm hết một nửa rồi còn gì? Mấy bà dì bà cô bán quần áo ở chợ sỉ hét giá còn không bằng được nàng!".
Du Hân Niệm đối với tính keo kiệt của vị thư ký họ Lâm này ấn tượng khắc sâu, nàng cũng có chút hứng thú liền hỏi: "Giảm tới 50 vạn? Sau đó như thế nào lại biến thành 500 vạn?".
Lâm Trạch Bạch vô cùng tự hào mà đưa mắt nhìn Phó Uyên Di: "Tôi trở về nói lại chuyện này với Phó lão bản của chúng ta, Phó lão bản của chúng ta đích thân ra tay liền xong chuyện."
Lâm Trạch Bạch biết Phó Uyên Di tâm tư ngoan độc, kim chủ nói giá 10 vạn, nàng nói 50 vạn; kim chủ nói 50 vạn, nàng nói 100 vạn — tăng gấp đôi đã là khách khí nhất rồi. Lâm Trạch Bạch trời sinh trong mắt chỉ có tiền, hễ gặp phải khách hàng keo kiệt bủn xỉn nàng liền mỉm cười rời đi, ngày hôm sau để cho Phó Uyên Di đi hù dọa đối phương, ngay tức khắc có thể nâng giá lên. Đây chính là lý do vì sao công việc ở văn phòng này hiểm ác đáng sợ như vậy, mà nàng một người phàm trần lại thích thú — lão bản quá mức tài giỏi, kiếm được đều là số tiền lớn.
Phó Uyên Di thường chỉ cần nói hai câu, câu đầu tiên: Chuyện này của cô rất đơn giản, chính là bị ác quỷ quấn thân. Bình thường nghe được hai chữ "ác quỷ" này khách hàng thông thường cũng đã sợ đến mức muốn tiểu ra quần, sắc mặt biến hóa như thể qua ba lần nhuộm màu. Nếu gặp phải người có lá gan lớn hoặc không tin tưởng, Phó Uyên Di liền ngay tại chỗ bắt lấy một con quỷ xấu số nào đó xung quanh đem đặt tới trước mặt hắn, nói ra câu thứ hai: Bất luận ác quỷ này là vì cái gì mà dây dưa bên cạnh ngài, tôi sẽ không hỏi nguyên do, chỉ trừ quỷ mà thôi. Tôi nghĩ ngài hẳn là không có lựa chọn nào khác, suy cho cùng ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể giải quyết được — đến giai đoạn này, giá cả cơ bản là mặc sức nàng đề nghị.
Lần này vẫn là như thế, Lâm Trạch Bạch mang kết quả 50 vạn trở về, Phó Uyên Di ngày hôm sau đi ra, trở về liền đem tập tài liệu ném cho nàng.
"Thế nào thế nào?" Lâm Trạch Bạch thấy nàng mỉm cười liền biết ngay là chuyện này đã thành công: "Tôi biết ngay cô là giỏi nhất!" Mở tài liệu ra nhìn thấy, bên trong viết rõ ràng: Năm trăm vạn.
Lâm Trạch Bạch há hốc mồm: "Năm...... Năm trăm vạn?".
"Ừ." Phó Uyên Di tựa như chẳng có gì lớn lao.
Từ sau khi nhìn xem Huyết Tâm của Lâm Trạch Bạch, Phó Uyên Di cảm thấy bản thân mình thật không xứng đáng với chức vị lão bản. Chẳng lẽ tiền lương trả cho nàng mỗi tháng còn ít sao? Không đến nỗi đó, hơn nữa nhờ trích phần trăm mà Lâm Trạch Bạch một năm có thể kiếm được 180 vạn cũng không khó. Nhưng mà nàng sao lại vẫn không có tiền đồ như vậy, chỉ là nhìn thấy con số "năm trăm vạn" này thôi mà đã có thể vui vẻ tựa như vừa gặp được người tình trong mộng thiếu điều máu mũi muốn bắn ra ngoài.
"Chuyện này có phân biệt tùy người." Phó Uyên Di giải thích: "Có một số người tôi ưa thích, miễn phí đều được. Có một số người tôi không chỉ muốn 7 chữ số, tôi còn phải hét giá lên đến 8 chữ số. Có điều, vị Lưu Khả tiểu thư này nói toàn bộ gia sản của nàng chỉ có bao nhiêu, còn đem toàn bộ sổ tiết kiệm số dư tài khoản ngân hàng đều lấy ra cho tôi xem, rất thành thật mà phô bày, tôi cũng không tiện đẩy giá lên cao hơn được nữa."
Du Hân Niệm tò mò: "Cô là làm thế nào khiến cho nàng cam tâm tình nguyện đào ra 500 vạn này?" Trong ấn tượng của Du Hân Niệm, Lưu Khả tuy rằng từ nhỏ cơm no áo ấm, nhưng vì sự kiện của Khương Cầm khẳng định đã làm tổn hao không ít nguyên khí của nàng ta, nếu phải chi ra 500 vạn thật đúng là không phải con số nhỏ.
"Không có gì." Phó Uyên Di nói: "Chẳng qua là rắc chút tro cốt ở trong nhà của nàng, để cho nàng nhìn thấy được vài người đã chết trên mảnh đất đó. Nàng không chỉ sảng khoái ký 500 vạn, mà còn chuẩn bị mua nhà mới."
"Cô cũng quá độc địa." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Du Hân Niệm quả thực là sung sướng hả hê không ít, đưa mắt nhìn Phó Uyên Di đang bày ra gương mặt âm trầm nhưng cũng có chút khí tức của ánh mặt trời, "Được, sự ủy thác này tôi tiếp nhận, đúng lúc tôi cũng cần thu thập Huyết Tâm của nàng."
Phó Uyên Di giật mình nói: "Nga? Lại có sự trùng hợp thế này?".
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn nàng: "Phó tiểu thư thật đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ, cô từ sớm hẳn đã biết Lưu Khả cùng cái chết của tôi có liên quan rồi. Nàng từng cùng tôi chung một đội đấu kiếm, một ngày trước khi tôi bị giết đã nhìn thấy chuyện nàng phóng hỏa, tôi quyết định tố giác nàng với cảnh sát, sau đó chúng tôi cãi nhau một trận vào đúng cái đêm tôi chết ......"
Cốc rượu vừa rồi dần dần đã có chút cảm giác, Du Hân Niệm cảm thấy trong phòng cực kỳ ngột ngạt, khuôn mặt càng lúc càng nóng lên, cảm giác như có người trút cả lu nước lớn vào trong đầu nàng, vừa choáng váng vừa tối sầm. Lu nước đó không chỉ đánh cho đầu nàng choáng váng não căng phồng, lại còn chảy vào đến tận dạ dày nàng, làm cho nàng buồn nôn từng cơn.
"Cái đêm tôi chết ......" Du Hân Niệm vừa lặp lại lần nữa vừa nghĩ ngợi tìm kiếm, mới nhớ được chính mình tiếp theo muốn nói cái gì, "Tôi cảm thấy nàng cùng cái chết của tôi có liên quan, nhưng cô có biết tôi như bây giờ đã chết, không tiền không thế không người bên cạnh, đừng nói là muốn điều tra chuyện này, muốn tiếp cận kẻ tình nghi cũng không dễ......"
Phó Uyên Di nghe thanh âm của nàng có chút mơ hồ, hơi dịu giọng nói: "Sao lại không người bên cạnh, không phải còn có tôi sao?".
Đích thực là có hơi say. Du Hân Niệm tửu lượng cũng không tính là quá tốt, nhưng chỉ một cốc rượu đã biến thành bộ dáng này...... Cũng quá kém chịu đựng đi a Phương Phương. Đợi chút, họ Phó vừa nãy nói cái gì ấy nhỉ?
Du Hân Niệm ngẩng đầu, cố căng mắt ra nhìn Phó Uyên Di, thật vất vả mới đem hai Phó Uyên Di hợp làm một, âm thầm quạt quạt hai gò má nóng hổi để ổn định lại cảm xúc của mình, không hề phát hiện Lâm Cung và Lâm Trạch Bạch biểu cảm cũng không quá thích hợp, cố gắng xuôi theo mạch suy nghĩ mà nói: "Phó tiểu thư, tôi cần cô hỗ trợ."
"Mời nói."
"Tôi muốn cô giúp tôi lấy được một hồ sơ bệnh án giả nào đó ở bệnh viện, có thể cho tôi xin nghỉ một tháng."
"Nga?" Phó Uyên Di trầm mặc chốc lát, sau đó lộ ra ý cười, "Du tiểu thư quả nhiên rất thông minh. Được, ngày mai tôi để Tiểu Bạch đi lấy đưa cho cô."
Lâm Trạch Bạch tiếp lời: "Được à, chiết khấu 5% thôi."
Những lời này Du Hân Niệm nhưng lại nghe rõ ràng, hiện tại nhắc tới tiền thì đặc biệt mẫn cảm. Vốn định cùng nàng kì kèo vài ba câu, nhưng cái cảm giác buồn nôn ghê tởm vẫn cứ cuộn trào liên tục, đang êm đẹp ngồi trên ghế mà lại cảm giác như đang lênh đênh trên biển.
Lâm Cung đặc biệt ghét bỏ: "Tiểu Bạch, có thể đừng tự làm xấu mặt được không?".
Lâm Trạch Bạch ấm ức: "Tôi tự làm xấu mặt chỗ nào hả? Làm việc nhận tiền là đạo lý hiển nhiên mà! Hứ! Cô là Minh phủ sao?".
Ngọc Chi vùi đầu mải miết ăn một trận cật lực, nghe thấy các nàng nói chuyện căn bản là không có miệng để chen vào. Thấy Lâm Trạch Bạch tự nhiên lại đem mũi nhọn chĩa vào mình, liền nuốt xuống đống thịt nướng trong miệng rồi mới mở miệng nói: "Cô có thấy được tôi không?".
Trước khi nhận công tác Lâm Trạch Bạch đã uống vài giọt sương quỷ quái gì đó mà Lâm Cung đưa cho nàng, dẫu cho nàng cũng không cam tâm tình nguyện đang vui vẻ đi trên đường lại bất ngờ bị các loại quỷ hù dọa, nhưng còn tốt hơn là bị đám cô hồn dã quỷ loạn xạ gì đó đánh lén: "Dĩ nhiên là thấy được cô, còn thấy được cô ngồi ở đó yên lặng ăn hết một mâm lại một mâm. Tôi nói cô làm quỷ mà còn có thể ăn nhiều đến như vậy, kiêng cữ sẽ đói chết sao?".
Ngọc Chi kinh ngạc: "Quỷ sao lại không thể ăn? Ăn uống chi dục Tứ giới bình đẳng, mặc dù đói không chết được nhưng có thể bị đói giày vò đến gần chết a."
"Nếu đói không chết được thì cứ để cho đói đi, bất tử thì còn ăn làm cái gì, quá lãng phí."
Ngọc Chi trợn mắt há hốc mồm: "Phí tiền của cô sao? Là Phó lão bản mời khách được chưa?".
"Tiêu tiền của ai cũng đều phí! Thân là quỷ mà còn tiêu tiền ăn cơm, cô nói cô sao lại tham ăn như vậy!"
Ngọc Chi trợn tròn mắt, một vạn câu xông lên tới cổ họng mới phát hiện đều là lời thô tục, còn chút đạo lý này cũng không muốn vi phạm, chỉ có thể miễn cưỡng mà nuốt trở vào......
"Được rồi, trở về thôi." Du Hân Niệm gắt gao đỡ lấy cạnh bàn đứng lên, cố gắng giữ thăng bằng, "Tôi đây ngày mai chờ tin tức của các người." Nếu còn không đi chắc thực sự sẽ nôn ra trước mặt Phó Uyên Di mất.
Du Hân Niệm không biết tại sao mình vốn không muốn tỏ ra yếu thế, lại đặc biệt không muốn ở trước mặt Phó Uyên Di tỏ ra yếu thế, mặc dù nàng đã từng hoàn toàn yếu thế một lần rồi. Nhưng lần đó đứng trong mưa nàng là cầu xin cho nàng cơ hội, còn uống rượu nôn mửa thì thật là vô cùng ngu ngốc và mất mặt, nàng không muốn Phó Uyên Di nhìn nàng giống như nhìn một kẻ đáng thương.
Phó Uyên Di ngược lại không hề kiêng dè, nhìn nàng mà nói thẳng: "Du tiểu thư có phải là uống hơi nhiều rồi không? Có chút choáng váng sao?".
"Không sao......"
"Tiểu Bạch, chúng ta đưa Du tiểu thư trở về."
Lâm Trạch Bạch không cam tâm tình nguyện mà hỏi: "Các cô ở chỗ nào? Có xa không?".
Lâm Cung: "Uyên Di, về sau chúng ta có thể đem họ Lâm này đóng cửa nhốt trong nhà không? Thật sự không chịu nổi nàng nữa."
Lâm Trạch Bạch: "Tôi thì làm sao chứ!".
Lâm Cung: "Có xa thì cũng không dùng tới tiền của cô."
Lâm Trạch Bạch lại một lần nữa cường điệu: "Ai xuất tiền đều không phải là tiền à!".
Du Hân Niệm bị các nàng làm cho hai tai có phần đau nhức: "Cảm ơn ý tốt của Phó tiểu thư, không cần đâu, tôi có thể đón xe trở về." Nói xong liền đi ra ngoài.
Ở trước mặt Phó Uyên Di không những Du Hân Niệm tỏ ra không yếu thế, mà còn đặc biệt muốn cậy mạnh, trong lòng không ngừng cảnh cáo bản thân mình phải đi thật vững vàng! Tới! Đi thẳng tắp một hàng! Nàng tập trung ánh mắt nhìn chăm chăm đường nối giữa mấy miếng gạch dưới sàn nhà: Cứ dọc theo cái đường kẻ này mà đi, nhất định có thể thuận lợi ra khỏi phòng!
Ngọc Chi thấy Du Hân Niệm hầm hầm nhìn phía trước bước đi xiêu vẹo hướng ra cửa, đem toàn bộ thức ăn trên bàn quét sạch, liền vội vã đuổi theo sau: "Này! Cẩn thận một chút! Đâm vào cửa!".
Du Hân Niệm vừa nhấc đầu, "Đông" một tiếng suýt chút nữa là đụng vỡ mặt tiền quán ăn của người ta.
"Sshh–" Du Hân Niệm ôm gáy lui về phía sau mấy bước, nếu không phải Phó Uyên Di thân thủ nhanh nhẹn đỡ được nàng thì quả thật có thể đập mông xuống đất rồi.
Cho dù Phó Uyên Di trụ khá vững, nhưng đỡ lấy một thân hình khổng lồ 85kg vẫn là đánh giá quá cao bản thân, thiếu chút nữa hai người cùng nhau ngã sấp mặt.
"Ôi, đủ rắn chắc a." Phó Uyên Di che chở sau lưng Du Hân Niệm, định vòng qua bám giữ cánh tay nàng lại phát hiện cánh tay của chính mình so với thân hình kia ngắn một khúc, liền đổi lại dùng cả hai tay đỡ, "Lão bản, làm phiền giúp tôi mở rộng cánh cửa."
Chủ quán cấp tốc chạy tới hỗ trợ mở cửa lớn ra, Lâm Trạch Bạch bước nhanh tới giữ vững quả núi lớn này: "Cô cẩn thận một chút đừng để bị đè bẹp dí a. Tôi kéo lên trước!".
Du Hân Niệm hai tay buông thõng bên người, cả người ngửa về phía sau, trong đầu một mảnh hỗn độn, chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Thật thoải mái a, cứ như vậy nằm xuống ngủ thôi!
Phó Uyên Di và Lâm Trạch Bạch hai cánh tay phát run, Lâm Cung và Ngọc Chi bay lơ lửng hai bên không giúp được gì chỉ có thể lo lắng suông. Cuối cùng vẫn là chủ quán tốt bụng, đi trước dẫn đường hỗ trợ lôi kéo, mấy người hợp lực mới đem được Du Hân Niệm đang co quắp như bùn nhão kéo đến băng ghế sau xe.
"Tôi...... Mùa đông lạnh như vậy mà lại làm cho tôi nóng chảy mồ hôi." Lâm Trạch Bạch lau mồ hôi trên trán, "Nàng không uống được rượu a...... Chỉ có thể uống được một cốc? Vậy mà đã gục? Cô nhìn đi, đáng lẽ không nên để nàng uống! Bây giờ còn không phải tự rước họa vào thân sao!".
Phó Uyên Di cũng không ngờ lại có người thiên phú dị bẩm như vậy, oan ức nói: "Tôi cũng đầu đầy mồ hôi đây, ai biết được tiểu mập mạp này lại không thể trêu đùa như vậy."
Lâm Cung hướng đến khuôn mặt Du Hân Niệm thổi vài đợt gió lạnh nàng cũng không phản ứng, Phó Uyên Di hỏi:
"Ngủ rồi?"
Lâm Cung: "Hình như là vậy."
Ngọc Chi cơm nước xong xuôi mới mắng chửi đầu bếp: "Ai nha Phương Phương cô mau tỉnh lại! Bà già độc ác muốn đem cô đi bán kìa!".
Lâm Trạch Bạch hai tay chống hông hỏi Phó Uyên Di: "Vậy phải làm sao bây giờ?".
"Dĩ nhiên là đưa trở về."
"Cô đem xe trực tiếp xông thẳng vào trong phòng người ta hay sao a? Còn phải khiêng lên lầu. Đừng nói hai người chúng ta, đến hai gã đực rựa cũng chưa chắc có thể đẩy nàng nhúc nhích được."
"Đi thôi." Phó Uyên Di ngồi vào ghế phó lái, nhướng mày nói: "Tôi có cách."