Chuyện Ta Không Biết

Chương 42: - Không phải công việc thì đều miễn phí



Du Hân Niệm tuy là đói bụng, nhưng ký ức của Lưu Khả quan trọng hơn, nàng nhẫn nại ngồi xem hết tỉ mỉ từng chi tiết vụn vặt xảy ra sau đó, phần lớn đều chẳng giúp ích gì được, tất cả đều là mấy chuyện tồi tệ dơ bẩn của chính nàng ta. Du Hân Niệm cảm thấy kỳ quái, ngày đó Lô Mạn tìm đến nàng ta, trong lời nói giữa hai người rõ ràng là có chút ít "hiểu ngầm", mà đúng là Lô Mạn cũng biết Lưu Khả đem chuyện phóng hỏa giá họa cho Du Hân Niệm, nhưng trong trí nhớ của Lưu Khả thì Lô Mạn lại chiếm phân lượng cực kỳ thấp.
Lô Mạn là hung thủ thật sự? Hoặc là đồng phạm? Cho dù nàng đúng là vô tội, vậy nàng từ lúc nào đã biết được chuyện này?
Trong trí nhớ của Lưu Khả, Lô Mạn chỉ xuất hiện loáng thoáng vài lần, ký ức không thể hiện rõ thời gian, đằng sau những ký ức sâu sắc nhất có rất nhiều chuyện đều là những đoạn hồi tưởng ngắn vụn biến đổi đan xen nhau.
Du Hân Niệm xem đến hoa cả mắt, khuôn mặt của Lô Mạn thoáng hiện qua vài lần, biểu cảm giống hệt như ngày ấy ở trong nhà của Lưu Khả: gian xảo, lòng đầy mưu toan, khiến cho người ta không thoải mái. Thậm chí diện mạo vốn hàm chứa chính khí của Lô Mạn trong ấn tượng của Lưu Khả cũng trở nên có chút tà quái.
Lô Mạn đơn độc gặp mặt Lưu Khả chỉ có hai lần, lần đầu tiên hiện lên trên huyết mạc chính là tình cảnh mấy ngày trước Du Hân Niệm đã thấy. Lưu Khả tựa hồ đối với những lời Lô Mạn đã nói cũng không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ câu "Năm xưa cô cấu kết với Khương Cầm đổi khẩu cung đem tội danh đổ lên đầu nàng, lá gan lúc đó của cô đâu rồi?".
Một màn còn lại tựa hồ đã cách đây rất lâu rồi, Lô Mạn từ trong một chiếc xe bước xuống, tiến lên trực tiếp giáng cho Lưu Khả một bạt tai, sau đó nói gì đó Lưu Khả ấn tượng không sâu, chỉ nhìn thấy Lô Mạn hé miệng ra rồi lại khép vào, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Chuyện này đã qua hơn 5 năm, rất nhiều mảng ký ức đều đã trở nên mơ hồ, quả thật là một trở ngại lớn. Bất luận là ký ức của Lưu Khả hay là ký ức của bất kỳ người nào khác mà Du Hân Niệm cần điều tra, đều có thể xảy ra tình huống này.
Du Hân Niệm ngồi sụp bên trong ghế sofa, cau mày nhìn huyết mạc không chớp mắt, trên huyết mạc hiện giờ là những chuyện tệ hại bê bối của Lưu Khả cùng phần đông bạn bè chí cốt và oán hận giữa nàng với mẹ nàng, Du Hân Niệm cảm thấy có một số chuyện rất kỳ lạ.
Ngày ấy Lô Mạn cùng Lưu Khả gặp lại, bầu không khí giống như là những kẻ đốn mạt từng cấu kết với nhau làm việc xấu sau đó nhiều năm lại phát hiện ra sơ hở của đối phương, nên cố ý đến châm chọc cũng như cảnh cáo. Lưu Khả không dám nói một câu cứng rắn nào đối với Lô Mạn, đặc biệt sợ nàng. Trên thực tế Lô Mạn đối với Lưu Khả quả là rất quyết liệt, một cái tát kia làm cho Lưu Khả nhớ mãi như một phần ký ức còn mới mẻ.
Thực ra, trong trí nhớ của Du Hân Niệm, Lô Mạn không được xem là một người cường ngạnh, thậm chí không được xem như một người nóng tính. Từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đều đánh giá Lô Mạn là nho nhã lễ độ.
Nàng tóc dài ôn nhu dáng người gợi cảm, nhưng thực chất cũng là ra vẻ lịch sự mà thôi, đối với các cô gái đều rất chiếu cố, không muốn cùng ai kết thù. Đây cũng chính là nguyên nhân Du Hân Niệm cùng Tương Tranh Thanh không ai ưa ai nhiều năm như vậy, Lô Mạn còn đem cái lý do Tương Tranh Thanh là bạn bè ra để biện giải.
Du Hân Niệm tuy rằng tính tình thích đùa giỡn càn quấy, nhưng vẫn tự nhận thấy mình là một người bạn gái thông hiểu tâm ý. Chỉ cần không làm trò ghê tởm gì trước mặt nàng, nàng cũng không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Lô Mạn.
Lô Mạn không cường ngạnh không chỉ là đối với người yêu, mà kể cả đối với bạn bè cũng như người qua đường.
Cho nên thái độ này của nàng đối với Lưu Khả khiến cho Du Hân Niệm cảm thấy không thích ứng được, sự hòa nhã mà nàng mang theo ngày xưa đều có vẻ trở nên giả tạo.
Đó là một Lô Mạn vô cùng xa lạ. Du Hân Niệm cùng nàng ấy ở bên nhau mười năm trời nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của nàng ấy. Nét mặt đó giống như mang theo một cái xẻng, mạnh mẽ đào một cái hố ở trong lòng Du Hân Niệm, phóng thích ra một luồng tà niệm mà chính nàng cũng không biết đến.
Vừa nghĩ đến Lô Mạn, đầu của Du Hân Niệm lại bắt đầu đau nhức.
Mười năm dài đằng đẵng, cả đời có thể có được bao nhiêu cái mười năm? Huống chi là mười năm gửi trọn toàn bộ tình cảm vào đó.
Không cách nào có thể thong dong bình tĩnh mà đánh giá khách quan, Du Hân Niệm cần những người bên cạnh điềm tĩnh phân tích giúp nàng.
Phó Uyên Di ăn rất ít, xem ra nàng cũng là một người không nặng dục vọng ăn uống.
Lâm Cung một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian đều không nhìn thấy nàng, nàng đối với thức ăn ở nhân gian cũng không có gì lưu luyến.
Kết quả là một bàn đầy thức ăn Lâm Trạch Bạch cùng Ngọc Chi ăn đến đổ mồ hôi cũng chưa ăn hết.
Phó Uyên Di ăn xong thì rời khỏi bàn, đi xuống lầu đến hoa viên tản bộ.
Du Hân Niệm cũng đi theo.
Phó Uyên Di đi tản bộ cũng đeo kính râm, trong tay cầm dù, đôi giày cưỡi ngựa "cộp cộp cộp" vang lên.
Du Hân Niệm đi ở phía sau Phó Uyên Di, tâm sự chồng chất, không biết nên mở miệng như thế nào cho thích hợp.
Nhưng ngược lại chính Phó Uyên Di mở miệng nói trước.
"Cô có việc tìm tôi bàn bạc?"
Du Hân Niệm bĩu môi, cau mày, buồn rầu không nói.
"Nói đi." Phó Uyên Di nói, "Không phải công việc thì đều miễn phí."
Du Hân Niệm "Xì" một tiếng, lại thở dài: "Tôi cảm thấy đầu óc tôi bị xoay chuyển đến loạn rồi. Phó tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh như vậy, có thể xem được quá khứ có thể nhìn thấy tương lai, vừa xuất quỷ nhập thần lại vừa có dị thuật hiếm thấy, liệu có thể giúp tôi phân tích một chút hay không."
"Mỗi lần cô nhờ người tôi giúp đỡ đều miệng lưỡi ngọt như đường vậy sao? Cũng không sợ người ta tiểu đường mà chết à."
"......" Du Hân Niệm thật đúng là rất ít khi tâng bốc người khác, nàng cũng ghét nhất là nhận được những lời khen hư tình giả ý. Nhưng đối với Phó Uyên Di thật sự không cần hư tình giả ý, Du Hân Niệm quả thực cảm thấy nàng rất thông minh thậm chí rất đáng tin cậy, "Tôi cũng không phải là cố ý nịnh nọt, những lời tôi nói đều là thật lòng. Chỉ có điều Phó tiểu thư hẳn là đã nghe đến chán ngấy mấy lời kiểu này rồi."
Phó Uyên Di bị nàng làm cho cười: "Lời này vẫn là đang khen tôi, được, cho dù tôi bị lừa cũng được, nói đi."
Du Hân Niệm nhanh chóng bước lên sóng vai cùng nàng ấy, gần như đem hết mọi chuyện của nàng từ nhỏ đến lớn, từ tình thân, tình yêu cho đến lúc chết, từ tổng quan cho đến chi tiết, từ Minh phủ cho đến Huyết Tâm của Lưu Khả, toàn bộ đều nói ra với Phó Uyên Di. Hai người ở trong hoa viên nhỏ đi một vòng rồi lại một vòng, ngồi đến khi cái mông tê nhức lại đứng lên tiếp tục đi, lại mệt, lại ngồi, lại đi...... Mãi cho tới lúc Du Hân Niệm nói đến miệng khô lưỡi khô mới kể được tường tận toàn bộ mọi chuyện, còn đặc biệt nhấn mạnh một vài chi tiết. Tuy rằng Phó Uyên Di luôn tỏ ra thông hiểu tinh tường, nhưng Du Hân Niệm dù sao vẫn sợ có chút chi tiết nàng ấy không biết, sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán.
Phó Uyên Di cũng mệt mỏi quá chừng, đề nghị quay trở lại văn phòng chậm rãi uống miếng nước, cuộc tản bộ vốn để tiêu hóa thức ăn này giữa chừng lại bị người ta xen ngang, tiêu hóa thức ăn tiêu hơi quá trớn, trở về còn có thể trực tiếp ăn thêm hai chén cơm.
Khi hai nàng trở về thì Lâm Trạch Bạch cũng đã lên lầu đi ngủ, Ngọc Chi treo người trên khung cửa từ từ nhắm hai mắt, chẳng biết có đang ngủ hay không.
Phó Uyên Di dẫn nàng cùng đi đến phòng sách ở trên lầu. Phòng sách này Du Hân Niệm chưa từng tiến vào.
Trong phòng sách có một khung cửa sổ lớn, trên bệ cửa có đặt một chiếc kính viễn vọng. Bên cạnh kính viễn vọng là một giá sách âm tường được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tất cả những quyển sách trên đó đều dày hơn mức bình thường.
Phó Uyên Di từ trong tủ rượu lấy ra hai chai rượu mini, đưa cho nàng một chai: "Nếu như cô muốn nghe ý kiến của tôi, tôi cảm thấy chị họ của cô và Lưu Khả không phải là người cùng một phe."
Nghe được hai chữ "chị họ" này Du Hân Niệm có chút không được tự nhiên. Nàng và Lô Mạn vốn là đồng tính, lại có quan hệ huyết thống, chuyện này tất cả những người bên cạnh nàng đều có chút phản đối, em trai Du Nhiên Đông thậm chí đã từng rất thẳng thắn thể hiện sự khinh thường: "Các người như vậy có chút ghê tởm a." Cho nên Du Hân Niệm chưa bao giờ gọi Lô Mạn là chị họ, cũng không cùng người khác đề cập đến mối quan hệ thân thích giữa hai người, chỉ gọi nàng bằng tên.
Không biết Phó Uyên Di có phải là cố tình hay không, Du Hân Niệm nói: "Vì sao cô cảm thấy Lô Mạn và nàng ta không phải cùng một phe?".
Phó Uyên Di uống một ngụm rượu, gỡ mắt kính xuống để qua một bên, vừa cởi găng tay vừa nói: "Cô nghĩ đi, nếu các nàng là đồng bọn, vậy Lưu Khả nhất định sẽ rất ỷ lại vào Lô Mạn. Suy cho cùng loại chuyện phạm tội này không thể bộc bạch ra với người khác được, các nàng sẽ phải vừa kiềm hãm lẫn nhau lại vừa nương tựa vào nhau. Đêm đó Lưu Khả bị cô phát hiện phóng hỏa, Lô Mạn không phải cũng đã giúp cô cùng nhau cứu Khương Cầm sao?".
Du Hân Niệm gật gật đầu, đúng là không hợp lý. Hiện tại trong đầu Du Hân Niệm tựa như mọc lên một cây đại thụ cao ngất ngưỡng, vô số cành nhánh đều có thể vươn ra phía trước, tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra khiến cho nàng rối loạn.
Phó Uyên Di rất nhanh tiếp tục đưa ra vấn đề mấu chốt: "Với điều kiện của Lô Mạn, nếu các nàng là đồng bọn, Lưu Khả hoàn toàn có thể tìm đến nàng nhờ hỗ trợ giải quyết chuyện Khương Cầm, đêm đó cũng sẽ không tìm Trần Xu để lấy thêm can đảm. Quan trọng nhất là Lô Mạn ở trong trí nhớ của nàng ta chiếm phân lượng thật sự quá ít, không giống như là chiến hữu thân thiết."
"Nhưng nàng ta cùng Lô Mạn quả thực là có chút chuyện bí mật, mà thái độ của Lô Mạn đối với nàng ta cũng rất không bình thường."
Phó Uyên Di nói: "Thử tưởng tượng, nếu như lúc này ngược lại là Lô Mạn đã chết, mà sau khi nàng chết cô phát hiện có người đem một tội danh nào đó đổ lên đầu nàng, cô sẽ làm thế nào?".
Du Hân Niệm suy tư một lát, nói: "Tôi nhất định sẽ vì nàng đòi lại công đạo."
"Bingo." Phó Uyên Di cười, "Cho nên Lô Mạn đi tìm Lưu Khả cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Nói đến thái độ, đổi lại là cô tính tình nóng nảy thế này còn không trực tiếp một đao đâm chết Lưu Khả? Lô Mạn còn có thể ở trong cùng một căn phòng với nàng ta, nếu muốn nói là kỳ quái thì phải là điềm tĩnh đến kỳ quái."
"Nhưng Lưu Khả không vì vậy mà ngồi tù, tội danh phóng hỏa vẫn còn nằm ở trên đầu tôi."
"Nếu như Lô Mạn chưa kịp lật lại bản án cho cô thì sao? Bởi vì một vài nguyên nhân nào khác gây ra chậm trễ, ví dụ như...... bởi vì người bạn gái mình yêu thương nhất qua đời mà chịu đả kích, bệnh nặng một thời gian?"
Huyệt thái dương của Du Hân Niệm đang bắt đầu căng siết.
Phó Uyên Di nói rất có lý, những đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, Du Hân Niệm như thế nào lại không nghĩ ra được? Nàng vẫn luôn chuyên tâm chui vào trong một ngõ cụt mà hoài nghi tất cả những người thân thiết bên cạnh mình, nhưng vẫn còn có một khả năng khác, hung thủ chỉ có một, mà những người thân của mình là vô tội.
Cuộc đối thoại kia giữa Lô Mạn và Lưu Khả nhìn qua có vẻ như có chút gì đó "hiểu ngầm", nhưng loại "hiểu ngầm" đó trái lại cũng có thể là một loại khiêu khích "tôi biết rõ cô đã làm cái gì". Vậy là...... Lô Mạn kỳ thực vẫn không bỏ qua việc điều tra người đã giết chết nàng? Vẫn một mực dây dưa với Lưu Khả, vì vậy Lưu Khả mới có thể vừa phiền lại vừa sợ Lô Mạn như thế?
"Đối với chuyện chính mình giết người ai cũng sẽ nhớ cả đời, mặt khác, toàn bộ những chuyện khác không có quan hệ trực tiếp đến án mạng đều có khả năng bị lùa vào trong một góc của ký ức." Phó Uyên Di nói, "Huống chi là chính mình sau khi giết người thành công gặp phải chút ít phiền toái cũng không đáng kể. Hơn nữa chuyện Khương Cầm vẫn luôn treo lơ lửng trong đầu Lưu Khả, lại có một đống chuyện tồi tệ quấn quít lấy nàng, chị h...... Lô Mạn đối với Lưu Khả thái độ đúng là có chút quỷ dị, nhưng Huyết Tâm của Lưu Khả đã chứng minh Lưu Khả không có giết ngươi, Lô Mạn cùng lắm là tìm cơ hội bỏ đá xuống giếng, cũng không thật sự muốn lấy mạng nàng. Khương Cầm mới đúng là thật sự uy hiếp đến tính mạng của Lưu Khả, cho nên so với những rắc rối mà Khương Cầm mang đến, lực uy hiếp của Lô Mạn lại càng nhỏ, vì vậy trong Huyết Tâm của Lưu Khả thì Lô Mạn chỉ là một vai phụ nhỏ bé."
Phó Uyên Di nói ra mỗi một câu Du Hân Niệm liền khẽ gật đầu một cái. Không biết Phó Uyên Di là biết được chút gì đó chân tướng sự việc nên mới nói một cách tự tin đến vậy, hay là phong cách nói chuyện của nàng trước giờ vẫn luôn như thế, bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, lời nói gọn gàng dứt khoát của Phó Uyên Di nghe giống như là đang giải mã chân tướng, đặc biệt có sức thuyết phục.
Nghe xong những lời của nàng Du Hân Niệm ít nhiều cũng có chút an ủi.
Phó Uyên Di tựa như có thuật đọc tâm, ý nghĩ trong lòng Du Hân Niệm vừa mới nảy ra, nàng liền nói: "Được rồi, an ủi xong rồi cô cũng nên thả lỏng một ít đi, đi ăn khuya một chút chứ?".
"......Thì ra cô thật sự là đang an ủi tôi nên mới nói như vậy?"
Phó Uyên Di cường điệu: "Tôi là thật sự nghiêm túc nha."
Ngữ khí nghiêm túc, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, Du Hân Niệm trề môi: "Thực nhìn không ra."
"Du tiểu thư mở mắt ra xem thì có thể nhìn ra rồi."
"......Khi dễ Phương Phương của chúng ta mắt nhỏ có phải không!" Du Hân Niệm cố sức trừng mắt thật lớn để chứng minh Vương Phương hai mắt tuy rằng bị thịt chèn ép, nhưng vẫn là có mắt.
Sau khi cùng Phó Uyên Di hàn huyên tâm tình thoải mái không ít, thế nhưng hành vi kỳ lạ của Lô Mạn vẫn khiến cho Du Hân Niệm bất an trong lòng.
Chỉ cần lấy được Huyết Tâm của Lô Mạn, tất cả không phải đều sẽ được giải quyết dễ dàng sao?
Tuy rằng tiếp cận Lô Mạn quả thực có chút khó khăn, kích động để nàng ấy cảm xúc dâng trào lại càng khó. Đừng nói hiện tại với thân phận Vương Phương, cho dù là trước đây lúc còn gắn bó keo sơn Du Hân Niệm cũng chưa từng nhìn thấy Lô Mạn kích động hoặc tức giận.
Nhưng...... Có lẽ còn có loại phương pháp thực hèn hạ có thể chọc giận được Lô Mạn — ở trước mặt Lô Mạn mắng chửi người yêu đã chết của nàng.
Lúc nghĩ ra phương pháp này chính bản thân Du Hân Niệm cũng cảm thấy hổ thẹn, có điều phương pháp này quả thực có thể thử một lần, chưa nói đến việc Lô Mạn có thể bị kích động hay không, nếu nàng ấy không hề phản ứng, như vậy chứng minh rằng tình cảm mười năm chỉ là một trò dối lừa, chứng minh rằng Lô Mạn vẫn là kẻ tình nghi lớn nhất.