Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 65



Nghe thấy có người nói chuyện, Triệu Lỵ Lỵ từ từ ngẩng đầu lên, thấy Lê Mặc Dương khoanh tay, khóa kéo ở áo đồng phục không kéo lên, cà lơ phất phơ đứng bên cạnh cô.

Lúc này nam sinh trẻ trung, tươi sáng, đầy nhiệt huyết.

Triệu Lỵ Lỵ yên lặng nhìn anh ta một hồi, nghĩ tới ở thế giới thật, cô ấy đã mang thai con của anh ta, nhưng đi tới mức ly dị thì hốc mắt có chút đỏ.

Nếu như hai người yêu nhau thì tốt biết bao, vậy thì đứa bé cũng không cần sinh ra trong gia đình đơn thân nữa.

“Không cần?” Lê Mặc Dương nhíu mày một cái, muốn lấy thẻ về: “Không cần thì thôi.”

“Cần.” Triệu Lỵ Lỵ cướp lấy thẻ trong tay anh ta trước một bước: “Cảm ơn.”

“Nhà ăn ở phía sau.” Lê Mặc Dương vừa đi vừa nói.

Triệu Lỵ Lỵ ngồi tại chỗ sợ run một hồi, mắt thấy anh ta muốn ra khỏi phòng, bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo: “Này…”

Lê Mặc Dương dừng bước, quay đầu lại: “Sao thế?”

Triệu Lỵ Lỵ cắn môi, nói: “Thì là, cậu có chuyện gấp gì không? Nếu không vội thì có thể dẫn tôi qua hay không?”

“Dẫn cậu đi?” Lê Mặc Dương hơi do dự một chút, nói: “Được.”

Bữa trưa này Triệu Lỵ Lỵ ăn chung với Lê Mặc Dương.

Thời gian cứ như quay lại thời điểm hai người mới quen nhau, tất cả đều mới mẻ và xa lạ như thế.

Nhưng mà cô ấy đã sống lại, cũng đúng là thật sự trở lại trước kia.

Giờ phút này cô ấy không kết giao bạn trai, anh ta cũng không có bạn gái, hai người đều như một tờ giấy trắng, nếu như có thể tiến tới với nhau..

Nghĩ tới đây, Triệu Lỵ Lỵ bỗng rùng mình một cái, trong lòng cô lại bắt đầu tưởng tượng hình ảnh khi hai người sinh sống với nhau.

Thời gian thoáng cái đã qua mấy ngày, Triệu Lỵ Lỵ và Lê Mặc Dương đã quen nhau hơn một chút.

Tối hôm đó tan họ, hai người cùng đi từ trường học ra.

Mới vừa tới cổng thì nghe có người gọi Triệu Lỵ Lỵ lại: “Chị Lỵ…”

Triệu Lỵ Lỵ nghe tiếng dừng bước, quay đầu lại nhìn thì nhớ ra là bạn học cũ của mình, chợt nhớ tới chuyện trước khi sống lại.

Vốn cô ấy bị trường học đuổi vì đánh nhau.

Nguyên nhân là một nam sinh luôn tới nhà vệ sinh nữ rình rập, bị cô ấy bắt gặp hai lần.

Lần đầu tiên cô ấy chỉ cho cậu ta hai cái tát, lần thứ hai đánh thì hơi độc  ác một chút, đầu sưng như đầu heo vậy, ngay cả cha mẹ cậu ta cũng không nhận ra cậu ta.

Không thể tùy tiện mang điện thoại tới trường học, cô ấy cũng không biết đối phương đã bị dạy dỗ một lần rồi còn dám làm loại chuyện này, cho nên vốn không có chuẩn bị, cũng không thể lưu lại chứng cứ.

Lần này sau khi bị bắt gặp, Triệu Lỵ Lỵ cực kỳ tức giận. Cô đuổi kịp người tới sau tòa nhà học không người phía sau, cũng không để ý là đầu hay trên người, sau một trận quyền đấm cước đá thì biến thành dáng vẻ mẹ cậu ta cũng không nhận ta.

Dáng dấp đối phương vừa gầy gò lại hèn hạ, bị đánh cho một trận thì khóc sướt mướt đi tìm hiệu trưởng ngay.

Tất nhiên trường học nghiêng về Triệu Lỵ Lỵ, đáng tiếc không có chứng cứ, nhìn thế nào đối phương cũng là người bị hại, người thân còn muốn báo cảnh sát, cuối cùng Triệu Lỵ Lỵ tức quá liền chọn nghỉ học.

Tới tìm Triệu Lỵ Lỵ chính là một nam sinh, vóc dáng không quá cao, mặt tròn, nhìn tương đối hiền lành, thành tích học tập rất tốt, là học sinh giỏi trường Tam Trung bọn họ.

Trước khi sống lại, cậu ta cũng tới tìm Triệu Lỵ Lỵ, là khuyên cô trở về Tam Trung.

Triệu Lỵ Lỵ không đồng ý.

Bây giờ tới tìm cô, chắc chắn cũng là khuyên cô trở về.

Triệu Lỵ Lỵ không quá muốn đi, nhưng mà bây giờ cô ấy đã sống lại, cô ấy vẫn rất muốn nhìn xem các bạn học trước kia.

Cho nên hơi do dự một chút, nói với Lê Mặc Dương: “Bạn học gọi tôi, tôi qua xem thử một chút.”

Tới tìm Triệu Lỵ Lỵ là ai thì Lê Mặc Dương lại không rõ lắm

Triệu Minh Hà.

Trước khi sống lại, mọi người đều nói cậu ta là bạn trai của Triệu Lỵ Lỵ.

Có một lần mùa đông tuyết rơi nhiều, sau khi Triệu Lỵ Lỵ đi vào từ bên ngoài tay bị cóng đến tím bầm, Triệu Minh Hà liền ủ ấm tay cho cô.

Đây là chuyện rất nhiều người cũng nhìn thấy, truyền tới Nhất Trung bọn họ, mọi người đều biết.

Cũng là vào hôm nay, cậu ta tới tìm Triệu Lỵ Lỵ, sau đó hai người liền rời đi cùng nhau.

Lê Mặc Dương nhìn nam sinh phía xa nhíu mày một cái.

Rốt cuộc Triệu Minh Hà có phải bạn trai của Triệu Lỵ Lỵ hay không?

Trước khi sống lại, cho tới bây giờ anh ta đều không hỏi qua cô ấy về vấn đề này, chỉ là ngày hôm sau cậu ta tuyên bố với bạn cùng lớp rằng cậu ta có bạn gái rồi.

Sau đó Triệu Lỵ Lỵ liền không thể nào nói chuyện với anh ta.

Thật ra anh ta cũng yêu đương với người khác không được mấy ngày, lại rất nhanh nhìn thấy bạn trai của Triệu Lỵ Lỵ tới tìm cô ấy, chỉ là không phải Triệu Minh Hà, mà là hotboy của Nhất Trung bọn họ.

Lúc ấy Lê Mặc Dương liền nghĩ quả nhiên loại nữ sinh trong sáng như Triệu Lỵ Lỵ này chính là nhiều tâm cơ nhất, ngay cả bạn trai cũng nhiều.

Chưa được mấy ngày đã thay một người khác.

Nhưng mà bây giờ anh ta biết, tính cách Triệu Lỵ Lỵ tùy tiện, vốn không giống cảm giác ngày đầu tiên cô ấy để lại cho người ta vào ngày đầu tiên tới Nhất Trung.

Lát nữa Triệu Lỵ Lỵ sẽ phải đi với Triệu Minh Hà, Lê Mặc Dương đứng tại chỗ yên lặng nhìn đối phương, định chờ bọn họ đi rồi thì mới đi.

Nhưng mà nhanh chóng nhìn thấy Triệu Lỵ Lỵ quay lại, cười gì gì chạy tới bên người anh ta nói: “Đi thôi.”

Lê Mặc Dương có chút ngây ngẩn, sao Triệu Lỵ Lỵ không đi cùng Triệu Minh Hà?

Triệu Lỵ Lỵ thấy anh ta ngẩn người, lại giục một lần nữa: “Rốt cuộc cậu có đi hay không?”

“Tôi biết một quán ăn nhỏ rất ngon, cậu có muốn đi hay không?”

“Muốn.” Lấy lại tinh thần, Lê Mặc Dương lập tức nói.

Triệu Lỵ Lỵ cũng là nhất thời nghĩ ra.

Lúc nãy cô ấy gặp Triệu Minh Hà, đối phương muốn mời cô đi ăn cơm chung, cô ấy mới nhớ ra tiệm nhỏ thường tới kia.

Nếu như có cơ hội, trái lại cô ấy muốn đi cùng Lê Mặc Dương một lần.

Còn tưởng rằng Lê Mặc Dương sẽ từ chối nữa, không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh như thế.

Quán ăn nhỏ là quán lẩu, bọn họ gọi một nồi uyên ương, một bên cay một bên không cay, có thể lựa chọn theo khẩu vị mình thích.

Triệu Lỵ Lỵ vừa bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu vừa nói: “Trước kia tôi với bạn học thường xuyên tới đây, mùi vị cực kỳ ngon, cậu cảm thấy thế nào?”

Lê Mặc Dương rất ít khi ăn đồ như thế, hôm nay vẫn là lần đầu tiên, nghe vậy gật đầu một cái: “Ừ, ăn ngon.”

Triệu Lỵ Lỵ nghe anh ta nói xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nếu trước khi sống lại hai người có thể cùng ra ngoài ăn một bữa cơm, trò chuyện chút bình thường trong cuộc sống, có lẽ cũng không khiến quan hệ trở nên căng thẳng như thế.

Lê Mặc Dương nhìn Triệu Lỵ Lỵ vẫn luôn treo nụ cười trên mặt, trong lòng cũng ấm áp theo.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Triệu Lỵ Lỵ muốn ly dị với anh ta, anh ta cảm thấy cực kỳ khổ sở, tim như bị người ta khoét một cái lỗ to, làm thế nào cũng không khống chế được cảm giác đau đớn đó.

Anh ta vẫn luôn thích cô gái, cũng là cô gái thích cả đời này, gả cho anh ta lại muốn ly dị với anh ta.

Sau đó hai người chẳng ai lên tiếng, đều là dáng vẻ mang tâm sự riêng.

Tới khi ăn xong, Lê Mặc Dương mới giống như không đếm xỉa tới nói: “Người lúc nãy đó là bạn trai cậu à?”

“Hả?” Triệu Lỵ Lỵ vẫn đang ngẩn người, không nghe rõ anh ta nói cái gì.

Lê Mặc Dương lặp lại một lần nữa: “Nam sinh lúc nãy đó, là bạn trai cậu à?”

“Bạn trai?” Triệu Lỵ Lỵ bị lẩu làm cay mà ho khan, cô uống một ngụm nước mới nói ra miệng: “Cậu nói linh tinh gì đấy?”

Lê Mặc Dương: “Mọi người đều nói cậu ta là bạn trai cậu, còn có người nói cậu ta từng nắm tay cho cậu.”

Triệu Lỵ Lỵ xùy cười một tiếng: “Ủ tay là nắm tay, cũng không phải bạn trai, bọn tôi chẳng có quan hệ gì hết.”

Cô ấy nói xong thì dừng lại: “Có phải cậu cảm thấy nắm tay rồi thì phải chịu trách nhiệm lẫn nhau không?”

“Cậu sống ở thời nhà Thanh đó à?”

“Ở đó khi còn bé làm rơi khăn tay, mọi người cũng tay trong tay, chẳng lẽ đều phải yêu nhau?”

Triệu Lỵ Lỵ blah blah trách móc một hồi, không nói tới mức khiến Lê Mặc Dương tức giận, ngược lại khiến trong lòng anh ta sáng ngời.

Thì ra không phải bạn trai của cô ấy.

Trong lòng vui vẻ, khóe miệng liền không nhịn được cong lên: “Tôi chỉ là nghe người khác thuận miệng bà tám.”

Triệu Lỵ Lỵ xì một tiếng: “Không ngờ cậu còn nghe người ta bà tám.”

Lê Mặc Dương hỏi ngược lại: “Sao nào? Bà tám là độc quyền của nữ sinh, nam sinh bọn tôi không thể nói à?”

Triệu Lỵ Lỵ cũng cười: “Vậy cậu đi bà tám chuyện người khác đi, đừng bà tám tôi.”

Lê Mặc Dương cười một cái, không lên tiếng.

Bà tám chuyện người khác anh ta mới lười nghe, chỉ có gió thổi cỏ lay của Triệu Lỵ Lỵ mới có thể khiến anh ta để ý.

Xế chiều thứ hai tan học, Triệu Lỵ Lỵ đi về cùng bạn học, trên đường gặp một nữ sinh rất xinh đẹp.

Mọi người đều nói cô ta là khoa trôi trường Nhất Trung.

Vưu Điềm Điềm.

Cũng là bạn gái đầu tiên của Lê Mặc Dương.

Triệu Lỵ Lỵ chú ý tới đối phương, mắt có chút không rời khỏi.

Cô ấy nhớ trước khi sống lại, chính là xế chiều hôm nay, anh em của Lê Mặc Dương bỗng trở lại phòng học tuyên bố Lê Mặc Dương có bạn gái, mà Lê Mặc Dương cười vỗ bả vai người anh em một cái, nói: “Cuối tuần mời các cậu đi ăn cơm.”

Một khắc kia Triệu Lỵ Lỵ không thể diễn tả là tâm trạng gì.

Thật ra thì thời gian cô quen biết Lê Mặc Dương rất ngắn, cũng không tiếp xúc nhiều, người ta có bạn gái hay chưa thì liên quan gì tới cô ấy?

Nhưng mà chính là cô ấy cảm thấy rất không vui.

Chuyện đó qua đi chưa được ba ngày, cô ấy đã đồng ý một nam sinh đang theo đuổi, cũng là mối tình đầu của cô ấy.

Cô ấy không thích người ta, hai người yêu nhau không có lửa, lui tới chưa được một tháng liền tuyên bố chia tay trong hòa bình.

Sau đó Lê Mặc Dương thay bạn gái nhiều ít thế nào cô ấy không biết, cô ấy thay bao nhiêu bạn trai bản thân cũng chẳng nhớ.

Bây giờ lại nhìn thấy Vưu Điềm Điềm, mức độ phức tạp trong tâm trạng có thể tưởng tượng được.

Không biết lát nữa có phải Lê Mặc Dương sẽ nói với mọi người là anh ta có bạn gái hay không.

Triệu Lỵ Lỵ không yên lòng vào phòng học, tìm được chỗ của mình ngồi xuống.

Mãi đến khi sắp vào học cũng không thấy trong phòng học có phản ứng gì.

Lương Thạc chạy vào phòng học theo tiếng chuông báo, trong ngực còn ôm một quả bóng rổ. Tóc cậu ta ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này đang dính vào trên đầu, một mùi hoocmon nồng đậm xông tới từ phía đối diện.

Triệu Lỵ Lỵ trộm nhìn lén cậu ta một cái, gò má có chút đỏ.

Tiết cuối cùng là tiết tự học, Triệu Lỵ Lỵ viết xong bài tập bắt đầu truyền giấy cho Lương Thạc.

“Lương Thạc, có phải lúc nãy Lê Mặc Dương mới kết giao bạn gái không?”

Lương Thạc nhìn tờ giấy của cô ấy nhíu mày một cái, cậu ta nhìn khắp nơi cũng không thấy có thầy đi kiểm tra, nhanh chóng ném tờ giấy co Lê Mặc Dương.

Lúc Triệu Lỵ Lỵ phát hiện ra muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.

Hận tới mức cô dùng sức đạp Lương Thạc một cái: “Cậu làm gì đó!”

Lương Thạc cười hì hì nói: “Cậu hỏi tớ thì sao tớ biết được. Đương nhiên là phải hỏi anh Lê rồi.”

Triệu Lỵ Lỵ hận không thể tìm được chỗ chui xuống, sao lại có người quá đáng như Lương Thạc thế chứ.

Cô lén liếc nhìn Lê Mặc Dương, tờ giấy đã bị anh ta mở ra.

Một tay anh ta cầm bút chọc nhẹ vào trán, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, vẻ mặt rất bình tĩnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tai Triệu Lỵ Lỵ nóng lên, cô chưa kịp thu hồi tầm mắt thì đối phương lại như cảm giác được mà nhìn lại.

Không ngạc nhiên khi ai ánh mắt đụng vào nhau.

Giống như có vô số dòng điện chạy xuyên qua thân thể vậy, tim Triệu Lỵ Lỵ đập rộn lên, mặt đỏ tim nóng, cứ như hít thở không thông vậy.

Cho tới khi Lương Thạc dùng tiếng ho khan nhắc nhở giáo viên tới, cô ấy mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu làm bộ đọc sách.

Hai ba phút sau, trên bàn bỗng nhiên có một cục giấy rơi xuống, là Lê Mặc Dương ném qua cho cô ấy.

Triệu Lỵ Lỵ cố gắng kiềm chế trái tim đập loạn, nhanh chóng mở tờ giấy ra.

“Lúc nãy cậu đồng ý làm bạn gái của tôi?”

Là Lê Mặc Dương viết trả lời cho cô.

Nói cách khác, Lê Mặc Dương không kết giao bạn gái.

Vậy chuyện trước khi trọng sinh là thế nào?

Chẳng lẽ bởi vì cô ấy sống lại đã thay đổi điều gì?

Hay là trong này có điều gì cô ấy hiểu lầm?

Triệu Lỵ Lỵ không chuyền lại giấy cho anh ta, mà Lê Mặc Dương cũng không nhắc lại chuyện này.

Thời gian thoáng cái đã tới cuối kỳ, sau khi thi thử sẽ nghỉ đông, mọi người phải cách một thời gian dài không được gặp nhau.

Thi xong môn cuối cùng, Lê Mặc Dương đi ra ngoài từ trường thi, lười biếng dựa vào cầu thang, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trên tầng.

Triệu Lỵ Lỵ cũng nhanh chóng đi xuống, nhìn thấy Lê Mặc Dương đứng ở đó, dáng vẻ rõ ràng cho thấy đang đợi cô ấy, hớn hở đi tới chào hỏi: “Cậu thi thế nào?”

Lê Mặc Dương đeo cặp sách lên vai trái, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tạm được. Cậu thì sao?’

Triệu Lỵ Lỵ không yên lòng trả lời: “Cũng tạm.”

Sau đó là hơn bốn mươi ngày nghỉ đông, hai người có thể không có cơ hội gặp mặt.

Triệu Lỵ Lỵ không có cách nào hình dung cảm giác của mình là gì.

Gần nửa năm nay tiếp xúc, Lê Mặc Dương cũng không có bạn gái gì, thậm chí ngay cả lời đồn cũng không có, quỹ tích với anh ta trước khi sống lại chẳng giống nhau chút nào.

Hai người đều là dáng vẻ không yên lòng, Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhiên dừng bước: “Lê Mặc Dương…”

Lê Mặc Dương theo bản năng cũng dừng bước, quay đầu khó hiểu nhìn cô ấy: “Sao thế?”

Nắng chiều rơi lên người cô gái, chiếu sáng dung nhan đẹp đẽ của cô ấy, có chút không giống với cô ấy của bảy năm sau.

Bây giờ cô gái xinh đẹp, tươi sáng, thông minh.

Bảy năm sau cô gái ngang ngược, khôn khéo, là một kẻ lọc lõi trên thương trường.

Nhưng mà cho dù là loại nào cũng đều là dáng vẻ mà anh ta thích.

Khi Lê Mặc Dương nhìn cô ấy, Triệu Lỵ Lỵ cũng đang nhìn anh ta.

Nam sinh trung học trẻ trung, không chịu gò bó, tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Anh ta của bảy năm sau, đẹp trai, thành thục, siêu sái phóng đãng.

Cũng mặc kệ là thời điểm nào, khi nhìn anh ta, tim cô ấy vẫn sẽ đập rộn lên.

“Không có gì, chỉ là bây giờ nghỉ rồi, cậu có tính toán gì không?”

Lê Mặc Dương im lặng mấy giây, đi tới kéo tay cô ấy, dùng giọng không cho phép nghi ngờ nói: “Đưa cậu tới một nơi.”

Tay nam sinh bỗng nhiên nắm lấy, thân thể Triệu Lỵ Lỵ cứng đờ, hô hấp cũng bắt đầu ngưng trệ.

Ngón tay nam sinh thon dài, lòng bàn tay ấm áp, cứ thế khi nắm lấy tay cô ấy khiến cô ấy cảm giác cực kỳ thực tế.

Nếu như bảy năm sau bọn họ cũng có thể giữ được tâm trạng lúc này, sau đó nắm tay nhau, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.

Lê Mặc Dương dẫn Triệu Lỵ Lỵ tới công viên, anh ta bao toàn bộ vòng quay lớn, sau đó dẫn Triệu Lỵ Lỵ ngồi vào chỗ cao nhất khi dừng lại.

Trái lại Triệu Lỵ Lỵ không sợ vòng quay lớn, trước kia cũng ngồi không ít.

Nhưng mà cô ấy mang thai, mặc dù là đã sống lại nhưng cô vẫn che ở bụng theo bản năng.

Giờ phút này bọn họ cách mặt đất khoảng mấy chục mét, nhìn xuống một cái sẽ kinh hãi run sợ.

Một tay Triệu Lỵ Lỵ ôm bụng, một tay nắm chặt lấy Lê Mặc Dương: “Sao lại dừng? Cậu muốn làm gì?”

Trái lại Lê Mặc Dương không sợ hãi chút nào, ta nhẹ nhàng vén hai lọn tóc của Triệu Lỵ Lỵ sang sau tai, mắt nhìn cô, vô cùng chăm chú nói: “Nếu như bây giờ tôi tỏ tình với cậu, để cậu làm bạn gái tôi thì cậu có đồng ý không?”

Triệu Lỵ Lỵ liếc nhìn dưới chân, độ cao như thế khiến cô thiếu dưỡng khí, tim đập rộn lên rất khó chịu.

Cô nắm thật chặt Lê Mặc Dương, mặt nhỏ trắng bệch: “Lê Mặc Dương, có phải cậu là tên khốn kiếp không hả, nếu như tôi không đồng ý thì cậu sẽ ném tôi xuống đó?”

Con ngươi Lê Mặc Dương nhìn xoáy vào cô, dùng giọng nói nghiêm chỉnh hiếm thấy: “Lỵ Ly, anh rất nghiêm túc, làm bạn gái anh đi.”

Lúc này Triệu Lỵ Lỵ chỉ muốn bóp chết anh ta.

Mặc dù giờ phút này trong bụng cũng không có con, nhưng mà cô ấy luôn cảm thấy đứa bé vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, điều này khiến cô ấy càng căng thẳng hơn.

“Mau xuống nhanh, chúng ta tìm chỗ khác rồi nói sau.”

Lê Mặc Dương không chịu, chỉ cố chấp nhìn cô: “Bây giờ em nói cho anh câu trả lời.”

Triệu Lỵ Lỵ tức giận bắt đầu ra tay: “Lê Mặc Dương, có tin tôi đẩy cậu xuống không?”

Lê Mặc Dương mặc cho cô đánh lên người mình, chỉ là vẫn không chịu để cô ấy xuống: “Ngày mai được nghỉ, chúng ta phải rất lâu sau cũng không được gặp nhau. Bây giờ em nói cho anh biết để anh từ bỏ ý định.”

Triệu Lỵ Lỵ bắt đầu tìm sự giúp đỡ của người bên dưới: “Cứu mạng với, để tôi xuống…”

Tính tình của Triệu Lỵ Lỵ Lê Mặc Dương lại rất rõ, ép cô như vậy là không được, không thể làm gì khác hơn là kêu người để bọn họ xuống.

Vừa xuống đất, Triệu Lỵ Lỵ xuống khỏi vòng quay lớn liền đi tới thùng rác bên cạnh nôn.

Lê Mặc Dương không biết lại nghiêm trọng như thế, anh vừa vỗ nhẹ sau lưng cô vừa tự trách nói: “Xin lỗi, anh không biết là em sợ độ cao.”

Triệu Lỵ Lỵ không sợ độ cao, lần này thuần túy là phản ứng trong lòng.

Cô nôn đủ rồi, uống một ngụm nước lớn rồi súc miệng, sau đó mới nói: “Tên khốn kiếp Lê Mặc Dương nhà anh, anh tỏ tình chỗ nào hả? Rõ ràng là muốn giết vợ.”

Giết vợ?

Lê Mặc Dương bị hai từ đó của cô kích thích.

Triệu Lỵ Lỵ dừng lại hồi lâu, từ từ đứng thẳng người, nhìn Lê Mặc Dương hỏi: “Lê Mặc Dương, tôi hỏi anh, anh có cô gái mình thích không?”

Lê Mặc Dương nhíu mày một cái: “Đương nhiên là có.”

Triệu Lỵ Lỵ im lặng mấy giây, lại nói: “Tôi nói là trước khi sống lại, anh từng thích cô gái nào không?”

Cho đến bây giờ, cô ấy gần như chắc chắn Lê Mặc Dương cũng sống lại giống như cô.

Chuyện sống lại cứ thế bị Triệu Lỵ Lỵ nói thẳng ra, Lê Mặc Dương ngẩn người, nói: “Có.”

Triệu Lỵ Lỵ cười khổ một cái, quả nhiên là vẫn có.

Có lẽ chính là hoa khôi trường Vưu Điềm Điềm đó.

Trong lòng nổi lên sự ghen tuông, còn chưa khuếch tán Lê Mặc Dương đã nói: “Chỉ có một mình em.”

“Từ lần đầu tên anh thấy em đã chỉ thích mình em.”

Triệu Lỵ Lỵ nhất thời không load được: “Anh nói trước khi sống lại hay là sau khi sống lại?”

Lê Mặc Dương gằn từng chữ một: “Cho dù là trước khi sống lại hay là sau khi sống lai.”

“Không thể nào.” Triệu Lỵ Lỵ không tin.

Lê Mặc Dương cười khổ một cái; “Cho nên anh thích em nhiều năm như thế, ngay cả tin em cũng không tin hay sao?”

Đầu như bị người ta nện cho một cái, xây xẩm mặt mày, lời của Triệu Lỵ Lỵ cũng không trôi chảy nữa: “Nhưng mà, nhưng mà tại sao anh…”

Lê Mặc Dương cong khóe môi: “Cho nên đính hôn lâu như thế, anh vẫn luôn không đồng ý từ hôn là vì lý do gì?”

“Là vì anh thích em.”

Triệu Lỵ Lỵ không tin, điều này sao có thể?

“Nhưng mà anh ở bên ngoài… có rất nhiều phụ nữ.”

Lê Mặc Dương giơ tay lên ấn xuống trán, lau đi sự đau khổ hiện lên trên mặt lúc này: “Vậy em có bao nhiêu người đàn ông?”

Triệu Lỵ Lỵ không nói.

Cho nên tại sao hai người bọn họ lại đi tới nước này?

Không đúng, không đúng, lý do này của Lê Mặc Dương hoàn toàn không thuyết phục.

Triệu Lỵ Lỵ nghĩ tới Vưu Điềm Điềm: “Là anh tìm bạn gái trước, tôi mới tới chưa được mấy ngày Lương Thạc đã nói anh có bạn gái, anh cũng chẳng phản bác, còn nói muốn mời mọi người ăn cơm.”

Lê Mặc Dương cười khổ nói: “Còn không phải là nghe chuyện em có bạn trai hay sao?”

“Tôi có bạn trai?” Triệu Lỵ Lỵ không biết tại sao Lê Mặc Dương lại có thể hiểu lầm như thế.

Lê Mặc Dương: “Triệu Minh Hà, ngày đầu tiên em chuyển trường tới cậu ta liền tới gọi em đi, anh mới…”

“Thật ra thì anh với Vưu Điềm Điềm yêu nhau chưa được mấy ngày đã chia tay.”

Thì ra chân tướng lại là như thế.

Triệu Lỵ Lỵ ngồi xuống luống hoa bên cạnh, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận những thứ này.

Bóng đêm càng ngày càng bao trùm, bầu trời đầy sao điểm xuyết trên tấm rèm lụa màu lam, có thêm ánh đèn neon nhấp nháy ven đường, khiến bóng đêm vốn đẹp như thế lại càng thêm bí ẩn.

Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Lỵ Lỵ mới như bừng tỉnh từ cái gì đó, bỗng nhiên mở miệng: “Cho nên, anh vẫn luôn thích em, em cũng luôn thích anh, mà chúng ta lại bỏ lỡ nhau?”

Lê Mặc Dương gật đầu nhìn cô ấy: “Bây giờ anh cũng mới biết là em thích anh.”

Triệu Lỵ Lỵ nhìn Lê Mặc Dương thật lâu mà chẳng nói nên lời.

Cuộc đời bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện sai lầm như thế.

Rốt cuộc là khi còn trẻ bọn họ ngu dốt, hay là do duyên phận quá nông?

“A, cử động, cử động rồi.” Mẹ Triệu vẫn luôn canh giữ ở mép giường của con gái bỗng nhiên nhìn thấy ngón tay của Triệu Lỵ Lỵ giật giật. Bà ta nhanh chóng đi tìm bác sĩ: “Ngón tay của Lỵ Lỵ cử động rồi, con bé có phản ứng rồi.”

Cùng lúc đó, phòng bệnh bên cạnh cũng vang lên âm thanh sung sướng của mẹ Lê: “Mặc Dương, Mặc Dương có phản ứng rồi, Mặc Dương tỉnh lại rồi.”

Một ngày sau, hai bệnh nhân nằm cùng trên một chiếc giường trong cùng một phòng bệnh.

Triệu Lỵ Lỵ vừa ăn nửa chén cháo, lúc này đang dựa vào gối dựa nghỉ ngơi.

Lê Mặc Dương liền nằm bên cạnh cô, bàn tay đặt lên trên bụng cô, cười như một thằng ngốc: “Lỵ Lỵ, em đoán xem nó là con trai hay con gái?’

Triệu Lỵ Lỵ bị anh ta làm phiền tới tận trưa, lúc này vẻ mặt uể oải nói: “Chẳng lẽ là con gái thì anh không cần nữa?”

“Hay là con trai thì anh không thích?”

Lê Mặc Dương đang cười ngây ngô: “Sao vậy được, anh chỉ đang tò mò mà thôi.”

“Còn sáu tháng nữa là gặp mặt, dù sao bây giờ anh cũng phải chuẩn bị đã.”

Triệu Lỵ Lỵ quở anh ta: “Chỉ biết nói bậy nói bạ.”

Khóe miệng người phụ nữ nở nụ cười hạnh phúc, Lê Mặc Dương nhìn một chút thì hơi hoảng hốt.

Anh ta bò dậy, từ từ tiến tới, đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô.

Từ nay về sau, bọn họ tâm ý tương thông.

Đã định có thể trăm năm hảo hợp.

Toàn văn hoàn.