Cuồng Thám

Chương 1622: Chương 1622BỆNH VIỆN (3)





Chương 1622BỆNH VIỆN (3)

Triệu Ngọc phóng tới cầu thang như một ngọn gió, dựa vào lời nhắc nhở của bác sĩ Garci thì hộ lý đáng nghi lúc nãy đã chạy về phía bên này.

Hắn vừa chạy, vừa nghe điện thoại của Jacob.

“Triệu Ngọc, cậu nói đúng rồi.” Jacob vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Nữ y tá đã tìm thấy nữ hộ lý trong phòng vệ sinh, nữ hộ lý đó đã bị ngất xỉu rồi! Cái thằng vừa rồi nhất định là có vấn đề, chúng ta phải bắt được ông ta về mới được! Bây giờ, tôi sẽ phái người phong tỏa cả bệnh viện này lại, liên lạc cả với đội tuần tra bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn bộ khu vực xung quanh bệnh viện. Bây giờ, cậu đang ở đâu?”

Trong lúc Jacob đang nói chuyện, Triệu Ngọc đã chạy đến cửa thang máy, chỉ thấy có một thang máy đang di chuyển xuống tầng hai.

Mặc dù Triệu Ngọc không chắc người trong thang máy đó có phải là hộ lý kia hay không, nhưng hắn vẫn không chút do dự sử dụng một cái máy cúp điện.

Kết quả, thang máy kêu lên một tiếng, đèn lập tức tắt hết, thang máy dừng lại ở tầng hai.

Triệu Ngọc vội vàng lần mò trong bóng tối, chạy vào trong cầu thang bộ, chạy nước rút tới cửa thang máy tầng hai, giải trừ máy cúp điện.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, chỉ thấy một nữ y tá bất ngờ xuất hiện trong thang máy, trên mặt là vẻ sợ hãi.

Có thể thấy được vừa rồi, cô gái này đã bị thang máy cúp điện dọa sợ. Cho nên cô ta vừa mới thấy cửa thang máy bật mở thì vội vàng chạy nhanh ra như chạy trốn vậy.

Chết tiệt!

Triệu Ngọc thất vọng, đành phải dùng tiếng Serbia hỏi cô gái này một câu, vừa rồi có thấy một hộ lý nam không?

Nhưng mà nữ y tá lại mờ mịt lắc đầu, nói rằng chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Phù...

Triệu Ngọc thở hổn hển, vốn định báo tình hình với Jacob nhưng do vừa rồi sử dụng máy cúp điện cho nên mở điện thoại di động ra, hắn mới phát hiện điện thoại đã tắt máy rồi.

Triệu Ngọc vội vàng khởi động lại máy, sau đó vọt vào trong thang máy, đi xuống phòng khách tầng một rồi chạy thẳng về phía cổng chính của bệnh viện.

“Tít tít tít...”

Điện thoại vừa mới được mở nguồn lên đã nhận được cuộc gọi do Jacob gọi tới.

“Triệu Ngọc, sao lúc này rồi mà cậu còn tắt máy chứ?” Jacob nói: “Rốt cuộc thì cậu đang ở nơi nào?”

“Tôi vừa mới đuổi theo thang máy, bây giờ sắp tới cổng chính rồi!” Triệu Ngọc báo lại tình hình.

“Không cần đi tới cổng đâu!” Jacob vội vàng nói: “Người của tôi đã hỏi thăm bảo vệ trước cổng rồi nhưng người ta nói không nhìn thấy ai đi từ trong bệnh viện ra cả. Hoặc là gã đó tìm đường ra khác, hoặc là vẫn còn ở trong bệnh viện!”

“Hả?” Triệu Ngọc nghe đến đây bèn lùi trở lại, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, vội vàng cất cao giọng nói với Jacob: “Anh có nhớ bác sĩ vừa rồi đã nói thế nào không? Gã đó không chỉ là một hộ lý mà còn chạy xe cấp cứu nữa!”

“À... à à...” Jacob lập tức hiểu ra, vội vàng nói: “Tôi sẽ lập tức phái người đi phong tỏa bãi đậu xe, kiểm tra mỗi một chiếc xe cấp cứu!”

“Được.” Lúc này, Triệu Ngọc chợt nhìn thấy sơ đồ bệnh viện treo trên vách tường thì lập tức nói với Jacob: “Bệnh viện còn có một hầm để xe lớn, bây giờ tôi sẽ xuống đó xem thử!”

“Được, nhớ chú ý an toàn, tôi sẽ lập tức phái người tới tiếp ứng cho cậu.” Jacob dặn dò: “Cậu đừng cúp điện thoại đấy, chúng ta phải giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi!”

“Được!”

Triệu Ngọc đáp lại một tiếng rồi lui về cầu thang, chạy xuống hầm để xe.

Để có thể bắt được tung tích của kẻ tình nghi, hắn còn sử dụng một chiếc máy thăm dò sinh mệnh và máy chụp X quang tàng hình nữa.

Vốn dĩ Triệu Ngọc còn định sử dụng máy theo dõi tàng hình có thể dựa vào mùi hương để tìm kiếm kẻ tình nghi, nhưng sau một hồi suy đi nghĩ lại, hắn vẫn không sử dụng món đạo cụ này bởi vì hắn không có mùi hương của kẻ tình nghi.

Bịch bịch bịch bịch...

Triệu Ngọc chạy thật nhanh, chẳng bao lâu sau đã chạy dọc theo cầu thang xuống hầm để xe.

Đang đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện còn không có nhiều người chứ nói gì đến hầm để xe.

Ánh đèn nơi này mờ tối, không gian vô cùng trống trải, Triệu Ngọc tìm một phương hướng, tiếp tục chạy về phía trước, tìm kiếm tung tích của kẻ tình nghi trong bãi đậu xe.

Nhưng không ngờ hắn chỉ vừa mới chạy được mấy bước thì chợt nghe thấy tiếng ầm ầm truyền từ trên đỉnh đầu xuống.

Két két két...

Cùng với tiếng ầm ầm từ xa đến gần thì trần bãi đỗ xe cao chừng mười mét cũng rung chuyển theo, mãi cho đến khi tiếng ầm ầm đó biến mất thì mới yên tĩnh trở lại.

À...

Triệu Ngọc nhớ lại sơ đồ bệnh viện mà mình vừa nhìn thấy mới chợt hiểu, thì ra hầm để xe này được xây dựng ngay phía dưới đường quốc lộ. Mà âm thanh ầm ầm vừa rồi là tiếng xe hơi chạy trên đường quốc lộ.

Ha...

Nếu là như vậy thì... Triệu Ngọc cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, có nghĩa là đường phía dưới bệnh viện và quảng trường Giải Phóng nối liền với nhau.

Cuối cùng, cho đến giờ phút này, Triệu Ngọc mới hiểu ra ý tưởng mà lúc trước mình bắt được là cái gì.

Do bệnh viện cách quảng trường Giải Phóng rất gần, dưới lòng đất cũng nối thông với nhau cho nên hung thủ của vụ án ví tiền giết người có thể đã lợi dụng bệnh viện để thực hiện hành vi phạm tội!

Kẻ tình nghi có thể sử dụng xe cấp cứu của bệnh viện bất cứ lúc nào, nếu hung thủ quả thật là hộ lý khả nghi vừa rồi thì rất có thể ông ta đã sử dụng xe cấp cứu để vận chuyển người bị hại!

Ông ta dùng xe cấp cứu để che mắt người khác, đưa người bị hại về bệnh viện trước, rồi sau đó sẽ lợi dụng một địa điểm nối liền hai nơi để dời người bị hại đến quảng trường Giải Phóng, thực hiện hành vi phạm tội.

Vậy thì... Nơi có thể nối liền với quảng trường Giải Phóng sẽ ở chỗ nào đây?

Triệu Ngọc nhìn bãi đậu xe to lớn trước mắt mà trong lòng sáng tỏ như gương, nếu quả thật có một nơi như vậy thì không cần nghi ngờ nữa, nó phải ở chỗ sâu nhất trong bãi đỗ xe này, bởi vì nơi đó cách quảng trường Giải Phóng gần nhất!

Nhưng mà Triệu Ngọc lại không thể chắc chắn bây giờ kẻ tình nghi có đang ở nơi đó hay không?

Ừm, mặc kệ đi!

Triệu Ngọc suy nghĩ, dù sao chỗ khác đã có người do Jacob phái tới khống chế rồi, chẳng bằng cứ đi xem sao, cho dù không bắt được hung thủ thì biết đâu còn có thể phát hiện được manh mối khác.

Vì vậy, hắn không do dự nữa mà bước nhanh hơn, chạy tới chỗ sâu nhất trong bãi đỗ xe...

Bởi vì diện tích của bệnh viện nhà nước rất to, có rất nhiều xe cộ không cần đậu trong hầm để xe cho nên ở chỗ sâu trong bãi để xe rất trống trải, không có nhiều xe.

Vả lại, đa số xe cộ đậu ở chỗ này đều là xe tồi tàn cũ kỹ lắm rồi, cứ như đã rất lâu rồi chưa từng có ai đến nơi này vậy.

Lạch cạch...

Nhưng không ngờ trong lúc Triệu Ngọc đang lục soát thì đột nhiên nghe thấy một tiếng đập cửa truyền từ chỗ sâu nhất trong bãi đậu xe tới.

Hửm?

Triệu Ngọc vội vàng bước nhanh hơn, chạy tới chỗ sâu nhất. Chỉ thấy ở nơi đó, trong góc tường hay trên mặt đất đều chất đầy rác rưởi, trong bầu không khí còn tỏa ra một thứ mùi ẩm mốc khó chịu.

Do ánh đèn quá mờ tối cho nên Triệu Ngọc phải bật đèn pin trong điện thoại di động của mình lên, rà quét qua góc tường bên trong một vòng, lập tức nhìn thấy có một cánh cửa nhỏ ở trên vách tường bên trái.

Đó là một cánh cửa sắt đã hỏng hóc, không còn nhìn ra hình dáng. Triệu Ngọc vươn tay kéo một cái thì cửa nhỏ lập tức phát ra tiếng két và mở ra.

Mùi phía sau cửa lại càng khó ngửi hơn, mùi hôi thối xông tới cứ như nhà vệ sinh đã lâu lắm rồi chưa được quét dọn vậy.

Tuy Triệu Ngọc không biết nơi này là chỗ để làm gì nhưng lại biết đây là khu vực gần quảng trường Giải Phóng nhất.

Vì vậy, hắn không hề do dự mà chạy vào trong phòng nhỏ, lần mò đi vào chỗ sâu nhất.

Căn phòng không lớn cho nên chỉ một lúc sau là hắn đã phát hiện ra một chiếc cầu thang kiểu cũ.

Hắn rọi đèn lên trên cầu thang, cảm thấy âm thanh đóng cửa vừa rồi phát ra từ phía trên đó.

Vì vậy, hắn leo dọc theo cầu thang lên trên, phát hiện không gian nơi này lớn hơn mình tưởng tượng nhiều lắm, mặt trên cầu thang còn có không gian tận hai tầng, hai bên cầu thang đều là hành lang không thể nhìn thấy được điểm cuối, trên hành lang còn có vài căn phòng nhỏ...

Phía trên vách tường có vẽ rất nhiều nét chữ nguệch ngoạc, Triệu Ngọc còn nhìn thấy rất nhiều chữ viết và biểu ngữ vô cùng xưa cũ, cùng với một vài bức tranh không nhìn ra được là thứ gì...

Hắn nhìn trên mặt đất, khắp nơi đều là đồ vật linh tinh bừa bộn, bàn ghế gãy nát, dường như khắp nơi đều có...

A...

Cuối cùng, Triệu Ngọc nhận ra nơi nối liền quảng trường với hầm để xe bệnh viện rất có thể chính là hầm trú ẩn trong thời chiến tranh hồi đó!!!