Dâm Hoàng

Chương 29: Hang Tối



Phía dưới địa đạo tối tăm, ánh sáng lam sắc yếu ớt phát sáng, bên dưới hiện ra hai thân ảnh một nam một nữ, người dung nhan tuyệt sắc, kẻ tuấn mỹ quật cường.

Trần Y Nhi thân tựa vách đá, khuôn mặt nàng trắng bệch trong khóe mắt hiện lên sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, hướng đôi mắt xinh đẹp nàng nhìn quanh, loạt xích nhãn rực sáng ở khoảng không tối tăm.

Trần Y Nhi bĩu môi khó chịu nhìn những đầu tử mang nhỏ quanh rồi nhìn xuống Mộc Long hiện đang gối đầu lên đùi nàng mà ngủ say.

Lắc đầu, Trần Y Nhi hành động khó hiểu: 'Ta gì cái gì cho hắn gối đầu lên đùi ta, phải chăng gì hắn liều mạng cứu ta, hay.....ta tự nhận bản thân đã là người của hắn?'

Trần Y Nhi suy nghĩ, nàng không tài nào hiểu được bản thân đang nghĩ gì, và những việc nàng nghĩ lại đi ngược lại việc mà nàng làm. Đôi mắt u buồn nàng dịu xuống đôi mi vũ, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Mộc Long nhẹ đưa tay sờ lấy, mái tóc hắn hiện đã bạc trắng, mi tâm có ấn ký huyết sắc, tóc mái chẻ đều hai bên.

'Hắn thậm chí còn tuấn mỹ hơn lúc đó....khuôn mặt thế này mà lại là một tên vô sỉ, thật khiến người ta không thể đơn giản mà nhìn bề ngoài mà đánh giá nhân tâm một con người mà.'

!?

Trần Y Nhi giật mình khi cánh tay nàng đang sờ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thì cổ tay bị nắm chặt, Mộc Long mở trừng to mắt nhìn nàng song nở nụ cười.

"Không muốn giết ta nữa ư?"

Trần Y Nhi thu tay, nàng ánh mắt lạnh lùng ngoảnh mặt đi.

"Không nữa, ta cũng nghĩ thông rồi. Việc hôm đó thật là ngươi đã cứu ta, việc ta và ngươi cũng chỉ là tai nạn...sau khi ta ngươi rời khỏi được chỗ này, mọi thứ coi như chấm dứt, ngươi cũng quên việc đã xảy ra đi."

Mộc Long cười mỉm, thân đứng lên lúc này cao hơn 2m, thân hình cân đối nhưng lại có phần vạm vỡ, 8 múi cơ lộ ra qua khe áo dưới bởi mảnh vải thắt lưng đã rơi mất.

Mộc Long trừng mắt về phía nhưng con hắc tử xà nhỏ đang lăm le tìm cơ hội kích sát con mồi của chúng.

"CÚT!"

Chân khí tản ra, uy áp hạ xuống đè nén tạo nên sự run sợ của tâm trí nhưng sinh vật nhỏ, chớp mắt nhưng ánh mắt đỏ rực trong không gian tối tăm kia chợt biến mất.

Đưa tay Mộc Long bế Trần Y Nhi lên làm nàng khuôn mặt ửng đỏ cách thẹn thùng, ánh mắt nàng vẫn là không thoát khỏi nét tuấn mỹ của hắn lúc này.

Khí chất lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ đặc biệt hơn hết cảm giác an toàn mà hắn mang tới khiến Trần Y Nhi hoàn toàn không chút chống cự nào.

"Thả ta xuống, ta tự đi được."

'Tim đập nhanh quá...'

Trần Y Nhi yêu cầu, suy nghĩ nàng như loạn cả lên nhất là khi tim nàng đập loạn cả lên.

"Nền đá lạnh, ta bế ngươi."

Trần Y Nhi nghe xong tròn xoe đôi mắt, nàng bây giờ không mang hài a, đôi chân ngọc ngà của nàng cứ thế khoe mẽ sự đẹp đẽ của mình với độ dài miên man không tì vết.

"Ngươi đây là quan tâm ta sao....."

Trần Y Nhi chợt hỏi, Mộc Long nhìn xuống nở nụ cười.

"Ta quan tâm nữ nhân của ta thì có gì sai?"

Trần Y Nhi đỏ mặt, suy nghĩ nàng chợt trở nên ngọt ngào mềm mỏng: 'Nữ...Nữ nhân của ngươi, ai là nữ nhân của ngươi!'

"Ta nói rồi, việc hôm đó chỉ là tại nạn...ngươi không cần phải chịu trách nhiệm, với lại...sư phụ đã sắp xếp hôn sự cho ta và Lâm Phong của Lâm Gia, ngươi vẫn nên..."

Mộc Long cau mày, từng bước chân của hắn chợt trở nên lạnh lẽo mà băng kết từng giấu chân bên dưới nền đá.

"Ta giết hắn."

Trần Y Nhi tròn xoe đôi mắt, đây là chừng nào bá đạo, chừng nào tự tin, hắn cũng chỉ mới đột phá Thất Trọng, tuyên bố này sợ chỉ là làm kẻ khác xem thường nhưng nàng bỗng dưng cảm thấy nam nhân có thể làm bất cứ chuyện gì mà hắn muốn.

"Không tin ta?"

Mộc Long cười mỉm, cái đầu hắn khom xuống, trán cả hai chạm vào nhau, Trần Y Nhi lúc này ngoan ngoãn tới lạ thường, đôi mi nàng nhẹ nhắm lại , đôi môi hồng chạm nhẹ sự lạnh lùng kia, sự ngọt ngào truyền tới, đầu lưỡi nàng nhanh tê dại.

"Ư~~"

Trần Y Nhi ánh mắt si mê nhìn Mộc Long, nụ hôn nhẹ thôi hắn đã như gỡ bỏ mọi sự chống cự của nàng, dù không phải nữ nhân lẳng lơ nhưng hiện tại nàng cảm thấy bản thân vừa trở thành một kẻ như thế.

Con đường dẫn ra ngoài trở nên bình yên tới lạ, nhưng thứ núp phía sau bóng tối kia hiện chỉ có thể run rẩy lo sợ, chúng là cảm thấy sự áp bức mạnh liệt tỏa ra từ nhân loại, muốn toàn thây vẫn là không nên động chạm gì tới hắn.

Khung cảnh cây cỏ núi đồi nhanh hiện ra khi Mộc Long cùng Trần Y Nhi rời khỏi cửa một cái hang, tiến vào khu rừng, Mộc Long tay lấy ra một tấm da hùng chải xuống.

Đặt Trần Y Nhi ngồi lên hắn nhét vào môi nàng viên đan dược, Trần Y Nhi lúc này khuôn mặt trắng bệch nét mệt mỏi nhanh tan biến, ánh mắt dịu dàng nàng nhìn hắn cách ôn nhu.

"Không nhìn ra ngươi vậy mà là Đan Sư."

"Thứ nàng chưa biết về ta còn rất nhiều, sao không nhanh tìm hiểu đi?"

Mộc Long đè người Trần Y Nhi xuống, nàng ánh mắt nhu tình, cáng tay đưa lên sờ soạng từng múi cơ bắp ở bụng hắn.

"Thích không?"

Mộc Long nhìn Trần Y Nhi hỏi, nhẹ gật đầu Trần Y Nhi mỉm cười mị mị rồi chợt chủ động kéo lấy đầu hắn hôn lấy.

Nàng chủ động, lưỡi cả hai bắt đầu quấn lấy nhau nhưng dần Trần Y Nhi bị tấn áp, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, cơ thể kiều mị của nàng uốn éo từng đợt rồi ánh mắt nàng chuyển hóa mê muội đi.

"Ngươi hôn giỏi quá...làm khổ không ít nữ nhân, ha..."

Trần Y Nhi thở gấp, cơ thể nàng bắt đầu cảm thấy rạo rực, nóng bừng lên như thế bị thiêu đốt.

Mộc Long tiếp hôn lấy nàng, tay luồn vào y phục bóp lấy mân mê bộ ngực trưởng thành mềm mại của nàng, hưởng thụ sự mềm mại cùng hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể Trần Y Nhi.

Cảm nhận thấy nhũ hoa của nàng đang dần lộ ra sự dâm dục, Mộc Long tay cởi bỏ y phục của bản thân rồi từ mảnh , từng mảnh cởi bỏ y phục của Trần Y Nhi cho đến khi nàng cơ thể trần trụi lộ ra hoàn toàn.

Sự quyến rũ của Trần Y Nhi hiện ra trong đôi mắt, cơ thể trắng đẹp mềm mại như chiếc bánh, Mộc Long nhìn nàng không bỏ phút giây.

"Đừng nhìn nữa, ngươi không định nhìn ta như thế cả ngày đó chứ? Xấu hổ chết được~"

Mộc Long mỉm cười, cơ thể hạ xuống hôn lấy bên cổ Trần Y Nhi hắn nhẹ cắn làm nàng bĩu môi đau đớn.

"Nàng rất xinh đẹp, nhìn không chán a."

Mộc Long thì thầm lầm Trần Y Nhi vui vẻ cười khúc khích.

"Miệng lưỡi trơn tru, ngươi nói như thế với bao nhiêu nữ nhân rồi hử? Ư~"

Mộc Long không trả lời thay vào đó hắn đỡ nàng đứng dậy, tay mân mê bên ngực Trần Y Nhi, tay còn lại dùng hai ngón tay chà xát âm hộ kích thích nàng.

"Ư~~ha~~ đừng trêu chọc ta mà, ha, ư ư~"

Trần Y Nhi run rẩy song Mộc Long hôn lấy nàng rồi hai ngón tay cho vào trong tách khép miệng âm hộ của nàng nhiều đợt, dịch thủy bắt đầu tiết ra ướt đẫm hai ngón tay hắn cho vào.

"Ư ư a a~~"

"Ha~"

"Ư~~~~"

Mộc Long bắt đầu tăng tốc nhịp ra vào của hai ngón tay, từng đợt ngón tay hắn cong lên như lưỡi câu mà trêu chọc điểm G của Trần Y Nhi, cảm giác hưng phấn làm nàng rên rỉ không ngớt.

Cắn lấy vành tai Trần Y Nhi, Mộc Long ngón tay bên trong chọc ngoáy âm hộ làm nàng rạo rực bờ mu, âm hộ nóng bừng rồi tràn mạnh ra tia dâm thủy mãnh liệt.

"Ta ra!  Ta Ra! Á~~~~~~~~"