Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 32: Tội Phạm



"Thật ra. . . Anh cũng không phải để ý tiền tiêu vặt của em, anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, " Khánh Trần có chút xấu hổ nói.

Giờ phút này, ngay cả chính hắn cũng có chút xấu hổ.

Thật sự là muốn tiền muốn đến điên rồi . . .

Bất quá, Khánh Trần đã ý thức được, Lý Đồng Vân cũng đang hoài nghi hắn là người xuyên không.

Có thể là bởi vì bản thân mình quá cảm thấy hứng thú đối với thế giới Bên Trong, luôn hỏi đông hỏi tây, lại có thể là bản thân mình đoán được em ấy.

Khi hắn không chút do dự nói mình không cần tiền của thế giới Bên Trong, đối phương bỏ đi suy nghĩ hoài nghi trong đầu.

Tổng thể mà nói đêm nay Khánh Trần rất có thu hoạch, ít nhất xác nhận thân phận người xuyên không của Lý Đồng Vân.

Bây giờ mình thân ở trong cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng của Khánh thị, thêm một người bạn dù sao vẫn tốt hơn không có bạn bè.

Tuy rằng Lý Đồng Vân chỉ có mười tuổi, nhưng nói không chừng ngày nào đó liền có thể giúp đỡ.

Tựa như lúc trước lần đầu tiên hắn xuyên không bái lạy Bồ Tát, công tác chuẩn bị phải làm đầy đủ.

Thừa dịp Giang Tuyết còn chưa rửa xong chén đũa, Lý Đồng Vân nói khẽ với Khánh Trần: "Em ở thế giới Bên Ngoài thật sự không có tiền tiêu vặt gì, nếu không anh Khánh Trần đổi điều kiện khác đi?"

"Đổi điều kiện gì?" Khánh Trần hỏi.

"Em cũng không biết, dù sao thì anh không thể nói cho mẹ của em biết, " Lý Đồng Vân lần thứ hai hạ thấp âm thanh.

"Được được, việc này cho em nợ trước, " Khánh Trần nhìn thoáng qua bóng lưng của Giang Tuyết trong phòng bếp: "Em nhớ kỹ chăm sóc tốt mẹ em ở thế giới Bên Trong, anh thấy mọi người nói, thế giới Bên Trong rất hỗn loạn."

"Ừm, yên tâm, " Lý Đồng Vân cảm thấy mỹ mãn nói: "Chờ anh sau này có cơ hội xuyên không đến thế giới Bên Trong, em sẽ bảo vệ hai người!"

Khánh Trần có chút dở khóc dở cười, hứa hẹn của đứa nhỏ chính là hồn nhiên lại đơn giản như vậy.

Hắn chào hỏi Giang Tuyết liền xuống lầu, so sánh với trêи lầu, trong nhà của hắn vắng vẻ hơn rất nhiều.

Không có người thân, cũng không có người nói chuyện.

Khánh Trần mở điện thoại di động nhìn group chat của lớp học, bên trong vẫn là thảo luận mù quáng không có dinh dưỡng như trước, trong số người xuyên không của lớp 3 khối lớp 11, hẳn là cũng chỉ có hắn và Nam Canh Thần.

Hắn lại mở Weibo, thình lình phát hiện có hai điểm tin nóng đang đứng đầu: ở nước ngoài có tổ chức thần bí ra giá treo giải thưởng, mua tứ chi máy và vật phẩm khoa học kỹ thuật tương lai của thế giới Bên Trong với giá trêи trời.

Có người chụp ảnh màn hình đưa lên trêи mạng, đối phương thậm chí còn liệt kê ra danh sách vật phẩm: dược phẩm chống lão hóa NECE, thuốc gien EDE-002. . .

Trong đó, thậm chí còn có thuốc điều trị rất nhiều loại bệnh ung thư, đều là thế giới Bên Ngoài chưa nghiên cứu được.

Những danh sách vật phẩm khoa học kỹ thuật tương lai này thật ra có cùng một đặc tính: cứu mạng, giữ mạng, chống lão hóa, tăng cường chức năng thân thể.

Tổ chức đó công bố đã thí nghiệm qua công hiệu của dược phẩm, quả thật có hiệu lực đối với nhân loại của thế giới Bên Ngoài.



Bọn họ thậm chí công khai truyền thụ phương pháp vận chuyển với người xuyên không: đem thuốc dùng màng bảo vệ bao phủ rồi ngậm trong miệng, hoặc là nuốt vào trong bụng, nhét vào trực tràng.

Khánh Trần nhìn đến đây liền nhíu mày, những người này vì mang đồ vật trở về từ thế giới Bên Trong, đúng là trực tiếp dùng phương pháp của dân buôn ma túy.

Phải biết rằng giá trị của thuốc điều trị, dược phẩm chống lão hóa khó có thể đánh giá, một người phú hào nếu như mắc bệnh ung thư lập tức sẽ chết, mà hy vọng duy nhất chính là thuốc cứu mạng của thế giới Bên Trong, vậy người này sẽ ra giá như thế nào?

Cái giá như thế nào mới có thể cùng cấp với sinh mệnh?

Đương nhiên đồ vật cứu mạng còn có rất nhiều, tỷ như thận, trái tim mô phỏng, nhưng thứ này không có cách nào mang về.

Khánh Trần có chút xúc động, ngay khi bản thân mình còn đang suy nghĩ làm sao trở thành người siêu phàm, có người đã bắt đầu nghĩ đến chuyện làm ăn.

Nhưng phương pháp này, hắn hiện tại cũng không có biện pháp dùng.

Nếu muốn giao dịch vật phẩn, tất nhiên sẽ bại lộ thân phận của mình.

Đương nhiên cũng có thể trực tiếp dùng USB mang về kỹ thuật, thế nhưng người xuyên không bình thường ai có thể tiếp xúc đến khoa học kỹ thuật hạch tâm của thế giới Bên Trong? Tương lai có lẽ là có thể, nhưng hiện tại tựa như còn chưa có người như vậy.

Khánh Trần đến bây giờ, ngay cả tin tức bên ngoài của nhà tù số 18 đều rất khó tiếp xúc đến.

Điều quan trọng nhất, vẫn là làm tốt quan hệ cùng với Lý Thúc Đồng.

Chờ một chút, Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được, tổ chức thần bí này còn thu mua tứ chi máy!

Mấy ngày hôm trước còn có người xuyên không bị người cắt đi hai chân, hiện tại những người này thu mua với giá trêи trời, sợ là sẽ càng thêm cổ vũ tên tội phạm nhằm vào người xuyên không!

Lúc này Khánh Trần bỗng nhiên nhớ tới khi mình tan học trở về, ở trong sân thấy được hai người đàn ông xa lạ!

Hắn lặng yên không một tiếng động đi đến bên cửa sổ, đem rèm cửa sổ kéo lại chỉ chừa một khe hở nho nhìn ra ngoài.

Chỉ là, hai người ngồi chồm hổm ở bên ngoài trước kia, đã không thấy hình dáng.

Khánh Trần chỉ do dự ba giây đồng hồ, liền lập tức gọi đến 110: "A lô, xin chào, chổ của tôi là số 12 khu nhà số 4 đường Hành Thự, buổi tối tôi phát hiện hai người nam rất khả nghi, tôi cảm thấy bọn họ không có ý tốt."

Hắn do dự là bởi vì, nếu như mình phán đoán sai, vậy mình chính là báo cảnh sát giả.

Nữ nhân viên trực điện thoại của bên kia điện thoại xác nhận lại: "Ngài ở khu nhà số 4 đường Hành Thự đúng không, tôi xác nhận lại với ngài một chút, ngài thấy được hai người nam xa lạ ở trong tiểu khu. . ."

Nói còn chưa xong, trêи lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Lý Đồng Vân!

"Mời lập tức phái cảnh sát đến, cảm ơn!" Khánh Trần nói xong liền cúp điện thoại.

Hắn phán đoán không sai, hai người này chính là hướng về phía Giang Tuyết.

Khi hắn đi qua trước mặt hai người, hai người kia tổng cộng nhìn bốn phương hướng, một trong số đó chính là cửa sổ nhà của Giang Tuyết!

Khánh Trần đi vào phòng bếp xách lấy cái xẻng công binh hắn mua trước đây, lúc sắp ra cửa, hắn lại do dự.



Hắn chỉ là một học sinh 17 tuổi bình thường, hắn gặp qua người chết nhưng hắn vẫn là một người thường!

Đối phương là hai người trưởng thành, thậm chí không chỉ hai người, mình có thể đối phó hay không?

Cạnh một tiếng, Khánh Trần mở tay nắm cửa, mang theo xẻng công binh xông ra ngoài.

Hắn không phải người tốt đơn thuần, hắn rất ích kỷ, hắn thấy bạn học nổi điên trong nhà tù số 18 cũng thờ ơ.

Nhưng ngồi nhìn đứa bé như Lý Đồng Vân rơi vào tay kẻ ác, Khánh Trần hắn không làm được!

Giờ phút ấy hắn đang suy nghĩ, dù rằng mình sở hữu năng lực siêu phàm thoát tục, nhưng không có dũng khí tương xứng, vậy mình chiếm được năng lực cũng không có tác dụng gì.

Chỉ bất quá ngay lúc hắn mở cửa, đã thấy một gã đàn ông trung niên lăn xuống từ trêи cầu thang.

Cánh tay của đối phương vặn vẹo bất quy tắc, đã hôn mê bất tỉnh trêи dốc cầu thang.

Ở bên cạnh gã, còn có một con dao lò xo.

Khánh Trần lại ngẩng đầu hướng về phía trêи, đột nhiên thấy Giang Tuyết mặt mang vết máu đang đứng ở trêи lầu, áo sơ mi dài tay màu trắng cũng bị một vết máu nhuộm đỏ.

Một ống tay áo bị xé rách, lộ ra cánh tay máy sáng đường vân màu xanh lam, nhỏ dài mà hữu lực, ưu mỹ nhưng cứng rắn.

Cả người đối phương đang run rẩy, nhưng ánh mắt dần dần kiên nghị lên.

Tâm lý bảo vệ con gái của một người mẹ, người bình thường không cách nào hiểu được.

Lúc này Giang Tuyết có một loại mị lực khác, có chút quyến rũ.

Giang Tuyết nhìn Khánh Trần một chút, lại nhìn xẻng công binh trong tay của hắn, bình phục tâm tình một chút mới nói: "Cảm ơn."

Cô ta biết Khánh Trần là tới hỗ trợ, người có thể ra tay trợ giúp vào thời điểm này, cô phải nhớ kỹ.

"Chỉ có một người sao?" Khánh Trần hỏi.

"Còn có một người, chạy rồi, " Giang Tuyết trả lời.

"Tiểu Vân có việc gì không?" Khánh Trần hỏi.

Giang Tuyết nói: "Bị sợ hãi."

Khánh Trần nhíu mày: "Dì chăm sóc Tiểu Vân trước."

Nói xong, hắn lao ra hành lang nhìn thấy một bóng người bỏ chạy trong bóng đêm.

Giang Tuyết muốn ngăn cản hắn, còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đã biến mất trong bóng đêm.

Bất quá cô ta bỗng nhiên phát hiện, người thiếu niên chạy tới một phương hướng khác.