Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 19: Nguyên Nhân





Chung Thái Lam lấy một quyển vở nhỏ cũ kĩ ra, nhìn phần kẻ ô ly thì… Không, đây có vẻ là vở viết của học sinh tiểu học thì đúng hơn.
Cô vuốt ve túi tài liệu, chậm chạp không chịu mở quyển vở ra, dù sao thì một khi nói chuyện này ra… sẽ không bao giờ có cơ hội thu hồi lại nữa.
Chu Mạnh Ngôn sẽ tin những lời cô nói chứ? Liệu anh có hận cô không? Rồi anh sẽ biến mất sao? Chỉ cần nghĩ đến những điều này là cô đã cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu, không thể nhấc lên nổi.
Cuối cùng cô hỏi: “Tôi đảm bảo những lời mình sắp nói là sự thật, anh có thể cam đoan là anh sẽ không hận tôi không?”
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn trả lời không chút đắn đo: Đương nhiên.
Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với anh là biết được sự thật.
Chung Thái Lam thở dài, mở quyển vở ra: “Anh tự xem đi.”
Chu Mạnh Ngôn lập tức lại gần đọc những dòng chữ trên quyển vở, khác với các giả thuyết động trời mà anh đã tưởng tượng ra, đây là vở viết văn, tất nhiên nội dung bên trong cũng là những câu chuyện nhỏ, hơn nữa còn được viết bởi một học sinh tiểu học, kỹ thuật viết rất non nớt, có vài từ chỉ đơn giản là được ghép vần lại, hơn nữa còn quá ngắn, anh nhìn một lát là đã đọc xong.
[Một chuyện tốt]
“Hôm nay Chu Mạnh Ngôn đã làm một việc tốt.
Sau khi tan học, trên đường về nhà cậu đã gặp Tiểu Thiên ở ven đường, Tiểu Thiên đang nói chuyện với một người đàn ông lạ, người đấy nói mình là bố của Tiểu Thiên nhưng Tiểu Thiên bảo không phải.

Chu Mạnh Ngôn nói: Cháu sẽ mách giáo viên.

Người đàn ông kia hoảng sợ bỏ chạy.


Tiểu Thiên nói với Chu Mạnh Ngôn: Cảm ơn cậu đã giúp mình.
Chu Mạnh Ngôn đáp: Không có gì, chúng ta là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường.
Tiểu Thiên kể chuyện này với giáo viên, giáo viên khen Chu Mạnh Ngôn là một người dũng cảm, nếu cậu không giúp Tiểu Thiên thì có khi cô bạn sẽ bị lừa bán đi mất.
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy rất vui vẻ, vì cậu đã giúp được bạn mình.”
Chu Mạnh Ngôn nghi ngờ Chung Thái Lam đang trêu mình, nhưng anh chưa lên tiếng thì cô đã nói trước: “Anh đang thấy buồn cười đúng không? Tôi cũng hiểu, bây giờ đọc lại mấy câu chuyện hồi tiểu học, tôi cũng thấy rất xấu hổ… Nhưng anh không nhận ra điều gì ư?”
Cái gì? Chu Mạnh Ngôn nhìn lại lần nữa, vẫn không phát hiện ra điều gì không ổn… Hình như anh thật sự từng có một người bạn ngồi cùng bàn tên Tiểu Thiên, hay Thiên gì đấy anh cũng không rõ lắm, nhưng thế thì sao, Chung Thái Lam đâu chỉ biết mỗi chuyện này.
Chuyện này thì có gì đặc biệt chứ?
“Có vẻ anh vẫn chưa hiểu ra, để tôi nhắc lại một chút, tôi đã viết mẩu truyện này hồi học lớp năm, sau khi Vạn Vũ Hinh mất tích.” Chung Thái Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, “Lúc chúng tôi nhận được tin Vạn Vũ Hinh có thể đã bị lừa bán, anh cũng biết là tôi cảm thấy hối hận đến nhường nào, tôi cứ nghĩ, chỉ cần tôi chú ý hơn một chút thì cô ấy sẽ không bị bắt cóc.”
Trong chớp mắt, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mọi chuyện bắt đầu liên kết lại.
Chung Thái Lam hối hận vì chuyện của Vạn Vũ Hinh, cho nên… Anh đã cứu bạn ngồi cùng bàn mình trên đường đi học về.
Anh định lên tiếng nhưng họng lại như bị ai đó bóp chặt lại, không nói nên lời.
Chung Thái Lam sợ mình dừng lại thì sẽ không thể nói tiếp được nữa nên dùng hết sự can đảm để kể mọi chuyện ra: “Tôi nghĩ chắc anh cũng tự hiểu, sở dĩ tôi biết rõ Chu Mạnh Ngôn như vậy bởi vì anh ấy là nhân vật mà tôi viết nên, lúc học lớp năm, tôi đã sáng tạo ra nhân vật như vậy, để anh ấy hoàn thành nốt những điều mà tôi tiếc nuối, cách này rất hiệu quả, sau khi viết xong câu chuyện về nhân vật này, tôi đã dần bình thường lại, thậm chí về sau còn quên Vạn Vũ Hinh đi.”
Chu Mạnh Ngôn hiểu từng lời cô nói nhưng vẫn không thể xâu chuỗi mọi chuyện lại.
“Chu Mạnh Ngôn.” Chung Thái Lam như đang nói cho anh nghe, cũng như đang nói với chính mình, “Chu, Chu là họ của một minh tinh tôi thích hồi đó, Mạnh Ngôn nghĩa là Mộng Ngôn, cũng có nghĩa là lời nói trong giấc mơ của tôi.”
Chu Mạnh Ngôn không tự chủ được lùi lại một bước, đầu óc anh trở nên lộn xộn, nhưng đồng thời cũng có một manh mối đang chậm rãi xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Tại sao trường tiểu học của anh lại giống trường của cô? Có phải là vì lúc cô sáng tác “Chu Mạnh Ngôn”, bối cảnh trường học của anh, những gì anh trải nghiệm đều được viết dựa trên cuộc sống lúc ấy của cô không?
Tất nhiên là như thế rồi! Sao lại có thể không giống nhau chứ?
Mà những gì anh vừa đọc không phải là cuốn nhật kí nào cả, mà là một quyển tiểu thuyết.
À! Hóa ra là như vậy.

Chu Mạnh Ngôn cực kì ngạc nhiên nhưng lại bật cười, bảo sao… Bảo sao anh nghĩ mãi mà không ra.
Sao anh có thể nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Dù thế nào, tất cả các nam chính trên thế giới này đều có quyền quyết định mọi chuyện theo ý mình, còn anh thì sao? Quá khứ của anh, tương lai của anh, mọi hành động của anh đều bị người khác sắp xếp.
Điều này thật sự….

Quá nực cười.
Chu Mạnh Ngôn không nói nên lời.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở, lòng Chung Thái Lam chùng xuống, một lúc lâu sau cô mới nhắm mắt lại: “Xin lỗi…”
“Xin lỗi… Ha.” Chu Mạnh Ngôn bật cười, giọng nói còn bình tĩnh hơn mình nghĩ, “Cô thử chứng minh cho tôi xem đi.”
Chung Thái Lam đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, cô sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên, “Anh nói gì?”
“Cô có thể nghe thấy tôi nói chuyện à?” Chu Mạnh Ngôn dùng chút lý trí cuối cùng của bản thân mà nắm lấy cổ tay cô, “Vậy thì tốt quá, cô chứng minh cho tôi xem nào.”
“Chứng, chứng minh…” Tay chân Chung Thái Lam luống cuống đổ những thứ khác trong túi tài liệu ra, “Còn có mấy cái này….

Lúc tôi sáng tác ra anh đa phần là để bù đắp những tiếc nuối trong hiện thực, chẳng hạn như hồi tiểu học tôi rất thích ngồi cạnh cửa sổ, vì ở đó rất dễ mất tập trung, cho nên anh cũng thế.”

Rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn cũng hiểu tại sao hôm đó cô lại hỏi mình về các vấn đề kì quặc kia, hóa ra không chỉ những gì anh trải qua đã được cô sắp xếp, mà ngay cả sở thích và sở ghét cũng thế.
Vậy rốt cuộc anh là cái gì? Một con rối, một món đồ chơi của cô thôi sao?
“Lúc học cấp hai, tôi học toán rất kém, không thể trả lời nổi câu hỏi của giáo viên, tôi thấy rất mất mặt nên đã viết rằng anh lúc nào cũng đạt điểm tối đa trong các cuộc thi toán, còn được tham gia cuộc thi toán quốc gia.” Chung Thái Lam lấy một tờ giấy A3 ra cho anh xem.
Trên đó viết anh được giáo viên toán yêu quý đến mức nào, sau khi đạt giải thưởng thì được các bạn học hâm mộ ra sao.
Chu Mạnh Ngôn không tìm ra bất kì từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của bản thân lúc này, anh nhắm mắt, siết chặt tay lại.
“Có một khoảng thời gian bộ truyện tranh Hoàng tử Tennis (1) rất nổi tiếng, tôi có hứng thú với tennis, nhưng ở trường tôi thì được học thể dục là đã tốt lắm rồi, làm gì có chuyện học môn tennis, vậy nên tôi đã cho anh học, coi như là hoàn thành điều nuối tiếc của tôi.”
(1) Hoàng tử Tennis là một bộ truyện tranh Nhật Bản về chủ đề thể thao của họa sĩ Takeshi Konomi.
“Nhưng mà không phải chuyện nào cũng như vậy, có những thứ tôi thích nên cũng để cho anh thích cùng, chẳng hạn tôi rất thích ăn lòng đỏ trứng trong bánh ú (2), đậu phụ chỉ ăn phần mặn…”
(2) Bánh ú, còn được gọi là bánh bá trạng là một loại bánh xuất xứ từ Trung Quốc.

Vào ngày Tết Đoan ngọ mồng 5 tháng 5 Âm lịch, người Việt ta bao giờ cũng có bánh ú tro, còn với người Tàu cũng như Trung Quốc thì không thể thiếu bánh ú.

Một số người Việt Nam còn quen gọi nó là bánh chưng Trung Quốc.
Chu Mạnh Ngôn nghe đến đó thì chợt cảm thấy đầu lưỡi mặn chát, những thứ mà anh từng nghĩ như chỉ thuộc về bản thân… Hóa ra là do sự sắp xếp của cô…
Quá hoang đường! Quá buồn cười!
“Đừng nói nữa.” Anh mở mắt ra, cất giọng khô khốc: “Tôi xin cô, đừng nói nữa.”
Chung Thái Lam im bặt, một lúc sau, cô cẩn thận nhìn về phía có tiếng nói rồi vươn tay ra, có một góc áo xẹt qua lòng bàn tay, anh đang tránh cô.
Trong thoáng chốc, cô như bị ai đó đánh mạnh một phát, sống mũi cô cay xè, nước mắt rơi xuống, “Xin lỗi…”
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng điều hòa thổi vù vù.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn cũng lên tiếng: “Cô vừa nói những câu chuyện trước đây của tôi được viết nên để bù đắp những tiếc nuối của cô ư?”
Chung Thái Lam thoáng cảm nhận được điều anh sắp nói, cô im lặng một lúc, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: “Xin lỗi.”
Chu Mạnh Ngôn nói trúng tim đen: “Ngân Nguyệt chết… Là do cô sắp đặt?”
“Đúng.”
“Vì sao?” Chu Mạnh Ngôn dồn hết sức kiềm chế bản thân, không để cơn phẫn nộ nuốt sạch lý trí, “Nếu là tiếc nuối thì sao lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ cô…” Anh dừng một lát, hít một thật sâu, nuốt những câu châm chọc mình đang định nói xuống, “Vì sao? Nói cho tôi biết sự thật đi.”
Chung Thái Lam mấp máy môi, “Nói cho anh biết thì kiểu gì anh cũng sẽ tức giận.”
“Nhưng tôi muốn biết, dù khó chấp nhận đến mấy đi chăng nữa thì tôi cũng muốn biết lý do.”
Chung Thái Lam cười khổ, cô là một người bình thường, có rất nhiều điều muốn nhưng không thể làm nổi, vậy nên cô cho Chu Mạnh Ngôn một tính cách rất đặc biệt, đó là dù anh gặp khó khăn gì đi nữa cũng sẽ kiên trì đến cùng, không bao giờ từ bỏ giữa chừng.
Lúc điều tra cái chết của Cao Ngân Nguyệt cũng thế, bây giờ vẫn vậy.
Cô tự mua dây buộc mình, giờ có thể trách ai được chứ?
“Được rồi, nếu anh đã muốn biết...” Chung Thái Lam nhượng bộ, lùi lại một bước, “Tôi đã viết những câu chuyện về Chu Mạnh Ngôn hơn mười năm rồi, nhưng cũng chỉ có vài mẩu chuyện ngắn thôi chứ không có một câu chuyện tử tế.

Gần đây, đột nhiên tôi có ý tưởng muốn viết một câu chuyện hoàn chỉnh.”
Chu Mạnh Ngôn không hiểu lắm, vẫn im lặng nhìn cô, Chung Thái Lam đành phải giải thích rõ ràng: “Để Cao Ngân Nguyệt chết, khiến anh bị đổ oan là hung thủ, thật ra cuối cùng cũng chỉ là một mô tuýp sáng tác tiểu thuyết kinh điển mà thôi: Mở đầu là đặt nhân vật chính vào hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, vì sau khi vượt qua hoàn cảnh bi đát, nhân vật chính sẽ chủ động hoặc bị động tiến về phía trước, rồi cuối cùng gặt hái thành công, chỉ vậy thôi.”
Chỉ vậy thôi? Chu Mạnh Ngôn thầm lặp lại ba chữ này, vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa quá hoang đường nhưng lại cũng rất chân thực.

Đối với anh mà nói, Cao Ngân Nguyệt bị tước đi mạng sống chỉ vì lý do nhảm nhí này là điều vô cùng vớ vẩn và nực cười.

Nhưng nếu xét về góc độ của một tác giả thì cách sắp xếp này rất hợp tình hợp lý, bộ phim “The Fugitive” (3) cũng thế còn gì?
(3) The Fugitive (Kẻ đào tẩu) là một bộ phim hành động, điều tra vụ án, phát hành năm 1993, dựa trên bộ phim truyền hình cùng tên năm 1960.

Khi Bác sĩ Richard Kimble (Ford) bị oan sai cho cái chết của vợ mình, và thoát khỏi nhà giam liên bang, ông được tuyên bố là một kẻ vượt ngục.

Ông đã truy tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội và đem những thủ phạm đích thực ra trước công lý trong khi bị sự truy bắt bén gót của cảnh sát Liên bang.
Mặc dù anh biết rõ Chung Thái Lam đang nói sự thật nhưng bản thân vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này: “Chỉ thế mà thôi…” Anh ôm mặt cười khổ, “Đúng vậy, chỉ thế mà thôi…”
Chu Mạnh Ngôn cười khổ, đột nhiên lảo đảo đứng không vững, đành phải dựa lưng vào tường, anh vùi đầu vào hai cánh tay, mệt mỏi đến nỗi không nói thành lời.
Chung Thái Lam cũng không lên tiếng, cô không biết phải đối mặt với Chu Mạnh Ngôn thế nào, công bằng mà nói thì cô càng không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, nhân vật phụ chết đi là chuyện rất bình thường, thậm chí nhân vật chính chết cũng chẳng có gì lạ, số người chết dưới ngòi bút của các tác giả cộng lại chắc đủ để lấp kín cả rãnh Mariana (4) ấy chứ.
(4) Rãnh Mariana còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất và to nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất.
Làm gì có tác giả nào trong lúc sáng tác lại nghĩ đến việc hôm nào đó nhân vật mình viết ra lại chạy đến hỏi tội mình chứ?
Chung Thái Lam có rất nhiều lý do để bào chữa cho bản thân.
Mặc dù tự lấy cớ như vậy nhưng đến lúc đối mặt với Chu Mạnh Ngôn, cô vẫn thấy rất áy náy.

Mặc dù nhân vật này được ra đời dưới ngòi bút của cô, nhưng hai người đã làm bạn với nhau hơn mười năm, chuyện xưa của anh chính là tấm gương phản chiếu tuổi thơ của cô.
Chung Thái Lam thật lòng coi anh là bạn của mình.
"Chu.

.

."
“Nếu như cô nói thật...” Chu Mạnh Ngôn ngắt lời cô, ngẩng đầu lên, “Vậy thì cô cũng có thể khiến cho Ngân Nguyệt sống lại đúng không?”
Chung Thái Lam giật mình.
“Hồi sinh Ngân Nguyệt đi.” Dường như Chu Mạnh Ngôn cảm thấy nói thế vẫn còn chưa đủ, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhấn mạnh, “Nếu như vậy thì tôi sẽ thật sự tin những gì cô nói và cũng tin… Chúng ta là bạn bè.”