Đích Trưởng Công Chúa

Chương 49: Chương 51





Tiêu Nguyên Mẫn nói, Tuyên Hoà đế đều đồng ý, thậm chí ngày thứ hai tự mình tới võ trường làm trọng tài.

Trên võ trường, Tiêu Nguyên Mẫn mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, thắt lưng màu đen thêu chỉ bạc thắt bên hông đung đưa, cảm giác một tay có thể ôm hết, một con ngựa trắng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đuôi ngựa còn bị Tiêu Ngọc Tộ buộc dải lụa màu đỏ, quả thực là đáng yêu.

Nhị hoàng tử mặc áo quần ngắn màu nâu, ngựa bên người chọn trực tiếp từ chuồng ngựa, ngựa của cậu khi lập phủ đang mang ra ngoài, Tứ hoàng tử mặc áo quần ngắn màu xanh biển, ngựa của Tiêu Thành Đức là một con trừ bỏ bốn chân cùng đuôi là màu trắng, còn lại đều là một màu đen.

Các hoàng tử còn lại tuổi tác còn nhỏ, cũng không có tham dự.

Trịnh ma ma nâng cung Tuyên Hoà đế ban cho Tiêu Nguyên Mẫn, chỉ là Tiêu Nguyên Mẫn hiện tại còn đeo một bộ nàng vẫn luôn dùng, “Phụ hoàng, cung này thực tốt, không bằng đặt ở chỗ phụ hoàng trước, hôm nay ai thắng, liền dùng cung này đi săn thú, thế nào?”
“Con còn chính mình thêm tiền vào.” Tuyên Hoà đế cười, “Bọn Thành Hiên thắng còn có thể lấy đi cung, con thắng đã có thể cái gì cũng không có.”
Ngụ ý là tán đồng Tiêu Nguyên Mẫn, nhưng là để Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng thêm đồ đặt cược, miễn cho con gái thiệt thòi.

Nhị hoàng tử cười nói, “Lại không thể làm muội muội chịu thiệt, ta có một đoản đao, tuy kém cung tên phụ hoàng ban cho, cũng coi như không tồi, chỉ là ở trong phủ, ai thắng ta sai người đưa thanh đao đến trên tay.”
Tuyên Hoà đế gật đầu, xem như đồng ý.


Tứ hoàng tử cởi xuống ngọc bội bên hông, “Ta tuy không có thứ gì tốt, khối ấm ngọc này còn tính có thể, coi như tiền cược.”
Ngọc bội kia không giống lời Tứ hoàng tử phải nói là cực tốt, Tứ hoàng tử vẫn luôn mang bên người cũng là vì thích, bởi vì ngọc bội kia là màu tím, bên trong ẩn ẩn có hoa văn màu vàng, đặc biệt là ở thời điểm mùa đông đeo trừ lạnh.

Tuyên Hoà đế ý bảo Lý Đức Trung tiếp nhận, bắt được trong tay nhìn, “Thành Đức vẫn là khiêm tốn, ngọc này sợ là kho riêng của trẫm cũng tìm không ra hai cái, ai thắng thật ra chiếm lợi rất lớn.”
Lời này vừa nói, Tiêu Thành Đức thế nhưng ra mồ hôi lạnh, Thục phi nắm chặt khăn tay, ở một bên ôn nhu nói, “Ngọc bội là trong nhà thần thiếp truyền xuống tới, Thành Đức vẫn luôn thích, thần thiếp liền tìm từ của hồi môn cho Thành Đức, ngày thường cung nữ đều không thể chạm vào một chút, hôm nay nhưng thật ra bỏ được lấy ra đến.”
Thục phi là mẹ đẻ Tiêu Thành Đức, đầu tiên là giải thích nguồn gốc ngọc bội, sau đó lại nói Tiêu Thành Đức thực thích, hôm nay lấy ra tới cũng là càng coi trọng quan hệ tình cảm anh chị em.

Tuyên Hoà đế gật gật đầu, không nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Lâm Quý Phi, “Quý Phi nói hôm nay làm cho bọn họ như thế nào tỷ thí mới tốt?”
Ninh phi vững vàng đứng ở một bên, Tiêu Thành Lâm đi theo bên cạnh, hai người đều không có mở miệng.

“Thần thiếp kiến thức nông cạn, vẫn là bệ hạ nói đi.” Lâm Quý Phi nghe được Tuyên Hoà đế hỏi chuyện, vội đứng dậy hành lễ rồi trả lời.

Tuyên Hoà đế sờ soạng ngọc ban chỉ, “Quý Phi chính là tướng môn hổ nữ, như thế nào nói kiến thức nông cạn.” Lời này nói có chút ý tứ, kỳ thật hôm nay bởi vì Tĩnh phi thân thể không khoẻ, Hoàng Thái Hậu cũng không có đến, vẫn là đang nhìn Tĩnh phi.

Lúc này trừ bỏ Tuyên Hoà đế và Thái Tử, thân phận cao nhất chính là Lâm Quý Phi, Tuyên Hoà đế hỏi Lâm Quý Phi có thể nói là một loại tín nhiệm, cũng không có gì sai, chỉ là phía dưới câu nói kia, liền có ý vị châm chọc ở bên trong, tướng môn hổ nữ, Lâm Quý Phi tính cái gì tướng môn hổ nữ……
Thục phi trong lòng thầm hận Lâm Quý Phi tính kế con trai mình, nàng còn không biết chuyện ngựa kia là Tứ hoàng tử làm, mở miệng cười nói, “Đúng vậy, chúng ta liền Quý Phi nương nương hẳn là cưỡi ngựa bắn cung hiểu biết nhất, thần thiếp nhưng thật ra nghe nói, tướng môn ra tới, hiểu ngựa nhất.”
Đây là ám chỉ Lâm Quý Phi động tay động chân chuyện Thái Tử, Lâm Quý Phi tay hơi nắm lại, mới mở miệng nói, “Thần thiếp cơ thể yếu ớt, phụ thân và huynh trưởng cũng không để thần thiếp đi làm chuyện đó, thật ra làm Thục phi muội muội thất vọng rồi.”
Tuyên Hoà đế cũng không có xem Lâm Quý Phi và Thục phi, ngược lại nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn hỏi, “Huyền Huyền nhưng có nắm chắc?”
“Tự nhiên.” Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi nâng cằm “Phụ hoàng một hồi chờ xem đi.”
“Được.” Tuyên Hoà đế nghe xong cười nói, “Nếu là thua nhưng không cho khóc nhè đấy.”
“Mới sẽ không đâu.” Tiêu Nguyên Mẫn trợn tròn đôi mắt, giận dỗi Tuyên Hoà đế liếc mắt một cái, “Phụ hoàng quá xấu rồi.”
Trong hậu cung cũng chỉ Tiêu Nguyên Mẫn dám trừng Tuyên Hoà đế, Tuyên Hoà đế không chỉ có không tức giận, còn có mấy phần ý cười.

Ninh phi nhìn thoáng qua con gái, Tiêu Ninh Hân tiến lên một bước, làm nũng nói, “Tỷ tỷ thắng khi đi săn thú có thể hay bắt cho muội một con cáo nhỏ màu trắng không?”
“Được a.” Tiêu Nguyên Mẫn đồng ý ngay, “Như thế nào không thích cáo đỏ?”
“Ca ca nói bắt cáo đỏ cho muội rồi.” Tiêu Ninh hân kiều thanh kiều khí mà nói, “Muội muốn hai con.”
“Ừ.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thoáng qua Tiêu Thành Lâm, thấy khuôn mặt cậu bé khổ sở, trong lòng buồn cười, “Nếu là tỷ bắt không được, làm phụ hoàng đưa muội.”
“Thật vậy chăng?” Tiêu Ninh Hân nhìn về phía Tuyên Hoà đế.


Tuyên Hoà đế đối con gái luôn luôn chiều lòng, tính tình Tiêu Ninh Hân lại ngoan ngoãn, tự nhiên nguyện ý càng sủng hơn, tuy không bằng Tiêu Nguyên Mẫn, cũng mạnh hơn Tiêu Thanh Dung một bậc, “Được.” Lại nghĩ đến Tiêu Thành Lâm, Tuyên Hoà đế hỏi, “Thành Lâm đã có thể bắt được cáo nhỏ sao?”
Tiêu Thành Lâm mặt xấu hổ, hành lễ rồi ủy khuất mà nói, “Vốn dĩ Thái Tử ca ca nói bắt giúp con, chính là Thái Tử ca ca bị thương, vừa mới nhi tử còn muốn nhờ đại tỷ tỷ giúp con bắt, chính là muội muội…… Nhi tử đang ở phát sầu đâu.” Nói nói ánh mắt sáng lên, “Không bằng phụ hoàng đưa nhi tử một con cáo đỏ đi.”
“Con nghĩ nhưng thật ra khá tốt.” Tuyên Hoà đế nghe xong buồn cười, “Bất quá con vẫn là tự mình bắt đi.”
Tiêu Thành Lâm đáng thương nhìn Tuyên Hoà đế một cái, lại nhìn nhìn Tiêu Nguyên Mẫn mới ủy khuất đồng ý.

Tiêu Ninh Hân chọc chọc Tiêu Thành Lâm, nhỏ giọng nói, “Ca ca không sao đâu, ca bắt không được Ninh Hân cũng sẽ không nói ca ngốc đâu.” Nói là nhỏ giọng, chính là người bên cạnh đều nghe được rõ ràng, Tuyên Hoà đế cười ra tiếng tới.

Tiêu Ngọc Tộ cũng nở nụ cười, “Đệ đệ ngốc, ca không thể đi, chính là Mộ Dung có thể đi, ca đã nhờ Mộ Dung giúp đệ bắt.” Nói còn hỏi lại Mộ Dung Hi, “Có phải hay không?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Hi hành lễ nói, sau đó nhìn về phía Tiêu Thành Lâm, “Chỉ là hiện tại bệ hạ miệng vàng lời ngọc làm Lục hoàng tử tự mình bắt, vi thần sợ là không có biện pháp vì lục điện hạ bắt cáo rồi.”
Tiêu Thành Lâm vừa nghe, mắt choáng váng, “Các huynh bắt nạt đệ.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng là cười ha hả.

Tiêu Thành Sử và Tiêu Thanh Dung như là bị người quên mất, bọn họ hai cái tuy đứng chung một chỗ cũng không thân cận, ngược lại mang theo mấy phần xa cách.

Lâm Quý Phi thấy Ninh phi dễ như trở bàn tay làm Tuyên Hoà đế chú ý tới con trai mình, trong lòng có chút sốt ruột, đối Tiêu Thanh Dung đưa mắt ra hiệu, Tiêu Thanh Dung vốn là không thích em trai tranh mất mẹ, lúc này nhìn ra ý tứ mẹ đẻ, trong lòng càng là không muốn, ngượng ngùng một hồi, mới ở khi bà vú ám chỉ, chuẩn bị tiến lên, ai biết lúc này Tiêu Ngọc Tộ mở miệng nói, “Con nghĩ tới, phụ hoàng không bằng làm hai vị ca ca cùng tỷ tỷ so cưỡi ngựa bắn tên, ở trăm mét bên ngoài dựng một cái bia ngắm, bọn họ mỗi người 3 mũi tên, xem ai mũi tên trúng hồng tâm nhiều nhất, liền người đó thắng?”
“Như thế có chút khó khăn.” Tuyên Hoà đế cười nói, “Các con xem thế nào?”
“Đệ đệ liền khó xử con.” Tiêu Nguyên Mẫn nhíu hạ mũi, “Con không ý kiến.”
Phải biết rằng Tiêu Ngọc Tộ ra đề, so cũng không phải là đứng bắn tên, mà là cưỡi ngựa, khi ngựa chạy bắn tên, còn ba người đồng thời, đó chính là chín mũi tên, bia ngắm trung tâm liền như vậy, không có khả năng toàn bộ bắn trúng.

“Nhi tử cũng không ý kiến.” Nhị hoàng tử mở miệng nói, “Đệ đệ cảm thấy như thế nào?” Không đợi Tứ hoàng tử mở miệng, liền tiếp theo nói, “Chúng ta hai cái làm ca ca, tổng không thể thua khí thế bởi muội muội a.”
Tứ hoàng tử chỉ có thể đồng ý.

Tuyên Hoà đế sau khi gật đầu, cung nhân lập tức hành động, không bao lâu sân liền chuẩn bị xong.

Mũi tên của ba người đều khắc tên phía trên, cũng sẽ không nhầm lẫn, Tiêu Nguyên Mẫn ngồi trên lưng ngựa, nhưng thật ra bộ dáng giống nữ anh hùng.

Mộ Dung Hi nhìn người trước mắt, không biết vì sao cảm thấy trưởng công chúa so bất luận kẻ nào đều loá mắt, tuy rằng trong mọi người nàng là thấp nhất, tuy rằng đuôi ngựa bị trói nơ con bướm buồn cười.


“Phụ hoàng, ngựa của tỷ tỷ thật ngoan, ngài xem nơ con bướm cái kia, thế nào?” Tiêu Ngọc Tộ mang theo vài phần khoe ra nói.

Tuyên Hoà đế cũng chú ý tới, “Chú ý một lúc nữa Huyền Huyền đánh con.”
“Mới sẽ không đâu.” Tiêu Ngọc Tộ đắc ý mà nói, “Tỷ tỷ thương con nhất.”
Tiêu Nguyên Mẫn cũng không biết hết thảy, nàng ngồi trên lưng ngựa híp nửa mắt, ước lượng mũi tên trong tay, Nhị hoàng tử cười, “Còn mong muội muội thủ hạ lưu tình, đừng làm cho ca ca thua quá tàn nhẫn.”
“Lời này hẳn là nhị ca nói với muội mới đúng.” Tiêu Nguyên Mẫn cười, “Thỉnh nhị ca tứ ca nhường Nguyên Mẫn một chút.”
Tứ hoàng tử cũng cưỡi ngựa lại đây, “Ta là không được, chỉ cần đừng có làm 3 mũi tên đều bắn ra ngoài mới tốt."
Tiêu Nguyên Mẫn cười cười không có hé răng.

Lý Đức Trung chạy chậm lại đây, hành lễ rồi hỏi, “Bệ hạ làm nô tài tới hỏi một chút, không biết ba vị điện hạ chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong.” Nhị hoàng tử cười nói, “Vậy liền bắt đầu.”
Lý Đức Trung nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn cùng Tứ hoàng tử, Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu, Tứ hoàng tử cũng mở miệng nói, “Được.”
“Vậy nô tài trở về bẩm báo.” Lý Đức Trung hành lễ, chờ vài người gật đầu mới chạy về.

“Đi thôi.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, tay nàng thượng đã đeo bảo vệ, dẫn đầu cầm lấy cung, cưỡi ngựa tới một bên, con ngựa trắng dậm dậm chân, mới đứng vững.

Ba người là chạy vòng quanh võ trường, chính là bia ngắm chỉ có một, cho nên cần thiết nắm lấy cơ hội.

Cũng không biết là ngẫu nhiên vẫn là cố ý, Tiêu Nguyên Mẫn và Tứ hoàng tử tuy cách nhau một đoạn, chính là cơ hội mũi tên đầu tiên là thuộc về Tứ hoàng tử mũi tên bắn về phía bia ngắm, Tiêu Nguyên Mẫn mũi tên tuy không có bắn tới trung tâm, Tứ hoàng tử lại bắn không trúng bia.

Tứ hoàng tử biến sắc, nắm cung tay thật chặt, lại không có hé răng, mà là nhìn thoáng qua hướng Tuyên Hoà đế, chính là căn bản thấy không rõ biểu tình của Tuyên Hoà đế, trong lòng trầm xuống.