Điện Vương Ở Rể

Chương 36: Thần thức phát triển



Diệp Đông chợt thấy có một luồng linh lực la xâm chiếm cơ thể, anh nhanh chóng viện cớ hơi mệt đi vào phòng.

Vào đến phòng Diệp Đông cẩn thận khóa cửa phòng lại, anh cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ quái trong cơ thể, Diệp Đông ngồi xuống từ từ nhắm mắt.

Quả thực không gian linh lực kia có dao động, bụi linh lực vàng cuốn từng gợn đi qua.

“Nếu là anh, lên tiếng được chứ?” Diệp Đông dùng thần thức dựa trên linh lực truyện giọng nói.

Nhưng đáp lại anh vẫn là sự im lặng, nhưng linh lực lạ vẫn cuồn cuộn trong không gian.

Diệp Đông vẫn chưa hiểu có chuyện gì, hiện tại năng lực anh chỉ mạnh so với người thường.

So với người tu luyện linh lực lâu năm thì anh vẫn chưa là gì cả.

Diệp Đông ngồi xếp bằng tập trung linh lực, cảm nhận xung quanh, dao động rất lớn, nhưng anh không hiểu nguyên nhân do đâu.

Đột nhiên tiếng sột soạt vang lên, dưới chân Diệp Đông lại như có gì đó trồi lên.

Chính là một thảm cỏ xanh mướt đang hình thành, Diệp Đông vô cùng nghi ngờ, sao lại không có cùng lúc, mà cứ mỗi lúc lại có nhiều thêm một thứ.

Những chuyện này là dựa vào điều gì?

Diệp Đông suy tư một chút, cũng không rõ ràng lắm.

Tạm thoát ra ngoài, mang theo một ít cỏ kia, Diệp Đông muốn xem xem có gì khác lạ.

Sáng hôm sau, Kiều Lệ My đã dậy từ rất sớm, cô đến công ty xử lý việc còn lại.

Diệp Đông lái xe đưa Kiều Lượng Nguyên đến khu phía đông.

“Ăn sáng chứ cha?” Diệp Đông mở lời.

“Ở phố gần bên khu đó có một tiệm bánh bao ngon, chúng ta qua đó đi.” Kiều Lượng Nguyên vừa nghĩ vừa nói.

Tiệm bánh bao này khá đơn giản, chủ quán là hai người phụ nữ lớn tuổi, mùi thơm đi từ xa đã thấy thèm.

Nhìn từ xa Diệp Đông thấy có vài người đứng trước tiệm bánh bao, thì đỗ xe rồi cùng Kiều Lượng Nguyên đi tới.

Bên ngoài tiệm bánh bao.

Lúc này bà chủ Vương đang vô cùng kinh hãi, cả người run rẩy.

Trước mặt bà là ba tên du côn nhuộm tóc đỏ hoe, đeo khuyên tai, trên cánh tay chi chít hình xăm kỳ lạ.

Những người ở gần đó đều đưa mắt nhìn sang, ánh mắt của những người qua đường này cũng có chút kiêng dè.

Trong ba tên này, tên cao gầy hơn một chút tên là Đại Mão, là đại ca của cả bọn. Theo mọi người bàn tán thì ba tên này có thể xem là bá chủ ở con phố này.

Dì Vương hơi run run nói.

“Ba cậu, hôm nay chủ cửa tiệm của chúng tôi chưa có bán gì được, cầu xin các cậu đừng thu phí nữa. Ngày khác rồi các cậu lại đến, có được không?”

Mặc dù bà rất sợ hãi, nhưng họ vẫn phải nói ra những lời này.

“Bà già đáng chết,bà là đang muốn chết đúng không!”

“Bà là cái thá gì? Còn muốn hẹn?”

Hai tên đứng bên cạnh Đại Mão cực kỳ kiêu ngạo, chỉ tay thẳng vào dì Vương mắng chửi.

Cùng lúc đó, bọn họ định lao lên đánh.

“Dừng lại!”

Khi Diệp Đông nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, anh đột nhiên hét lên.

Nhưng hai tên này vô cùng ngang ngược, không hề quan tâm đến Diệp Đông, cứ xông lên tát vào mặt dì Vương.

Dì Vương đã ngoài năm mươi tuổi, làm sao có thể tránh khỏi sự tấn công của hai tên trai tráng này.

Một bóng người chợt vụt qua.

Bốp! Bụp!

Bốn cái tát mạnh đến mức làm cho bọn chúng đầu óc quay cuồng.

Dì Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cái tát đó mãi vẫn không rơi vào mặt bà. Bà từ từ mở mắt ra, đã nhìn thấy một bóng người ngay trước mặt họ!

Chính là Diệp Đông!

Ngay lúc này, hai tên kia cũng có chút bất ngờ. Mặt của họ nóng bừng bừng, hai bên mặt đã xuất hiện những vết hằn đỏ tươi. Thậm chí còn có một vết máu rỉ ra từ khóe miệng của họ.

Vài giây trôi qua, hai tên này mới phản ứng lại được, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Đông với vẻ mặt hung tợn.

Bọn họ đã xưng bá trên con đường này, nhưng bây giờ lại bị đánh trước mặt nhiều người như vậy!

Thật là mất mặt!

Ở vài con đường gần đó, ai nhìn thấy họ mà không lập tức lùi lại ba bước, không thì cũng cách xa ba mét chứ?

“Người kia cũng đáng tuổi mẹ các người, các người còn muốn đánh?”

Giọng nói của Diệp Đông rất bình tĩnh.

Hai tên này có chút ngẩn người, sau đó trên mặt liền nở một nụ cười nhạt.

“Thì sao chứ? Mày là ai?” Một tên lên tiếng.

“Hừ dám can thiệp chuyện của ông đây, mày là muốn chết!”

Lúc hai tên này đang nói chuyện, trong tay đã lấy ra thứ gì đó sáng loáng, bọn họ chậm rãi đi về phía Diệp Đông.

Khi dì Vương nhìn thấy những cây gậy sắt ấy, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

“Ba cậu à, làm ơn đừng tính toán với cậu ấy! Cậu ta cũng chỉ là khách.” Dì Vương run rẩy nói.

“Được! Phí quản lý gấp mười lần!”

“Đồng thời, nó phải quỳ xuống xin lỗi ngay lập tức, đập đầu xuống đất thật chân thành. Tự tát một trăm cái, tát đến lúc mặt chảy máu mới thôi! Còn nữa, liếm sạch đế giày của bọn tôi nữa!”

“Nếu như không làm được thì đánh gãy tay nó! Phá nát tiệm của bà!”

Hai tên côn đồ hung hăng nói.

Dì Vương nghe vậy thì hoảng loạn và lo lắng hơn.

Bà không đành lòng để người tốt bụng trẻ tuổi kia bị thiệt thòi.

Nhưng ngay lúc này, Diệp Đông lại vô cùng bình tĩnh!