Không Được Vãng Sinh

Chương 44



Hứa Bán Hạ vội vàng đuổi tới, cuối cùng cũng kịp lấy một đĩa đồ ăn tại sảnh buffet trước khi đóng cửa quầy hàng lúc 9 giờ, cô ngồi trước cửa sổ, phơi mình dưới nắng, chậm rãi thưởng thức. Ngoài cửa sổ chính là tuyết vừa rơi đã bị giẫm thành màu đen, còn có người đi đường với những bộ đồ màu xám. Có vài người đàn ông và phụ nữ mặc áo khoác quân đội đang dùng xẻng xúc tuyết trên đường. Đêm qua có thể tuyết rơi rất nhiều, nhưng sáng nay ánh mặt trời vẫn xán lạn, bầu trời trong xanh như đã được gột rửa, thế mà cô còn lo lắng về thời tiết lúc mùa đông ở phương Bắc.

Trên bàn ăn đặt một cái máy tính, mới buổi sáng đã nhận được hai cái email, đầu tiên là của Cung Phi Bằng, hiếm thấy anh ta mà không tức giận, nhưng Hứa Bán Hạ không nghĩ là ngày hôm qua của anh ta có thể trôi qua tốt đẹp, nếu không sẽ không có khả năng sáu giờ rưỡi sáng nay đã nhắn tin cho cô, nhất định là huyên náo một đêm không ngủ. Trong email của anh ta đơn giản giới thiệu một chút nội dung của hạng mục gần đây. Mặc dù Hứa Bán Hạ không phải là một học sinh giỏi, nhưng nhìn những lời giới thiệu này, cô vẫn có thể hiểu đại khái chúng là gì, nói thật là Hứa Bán Hạ cũng không tin vào khả năng thiết kế của bọn họ.

Email của Đồ Hồng cũng được gửi vào lúc ba giờ sáng, là một tập tin đính kèm, mở ra xem thì thấy dày đến ba trang, Hứa Bán Hạ vừa ăn vừa đọc, cuối cùng cũng hiểu được, đây là tinh thần trọng nghĩa của Đồ Hồng phát tác, ba trang đính kèm này có rất nhiều mối quan hệ lớn mà cô đã nhờ anh ta giúp cô, vô cùng rõ ràng, chi tiết. Nếu muốn tự tay mình hoàn thành nó, Hứa Bán Hạ nghĩ rằng cô sẽ phải sống ở thành phố này trên một tháng. Hứa Bán Hạ không khỏi cảm thấy buồn cười, Đồ Hồng là một luật sư, làm việc nhiều năm như vậy, chả lẽ còn chưa gặp nhiều chuyện xấu xí, chút chuyện nhỏ như này liền kích động? Nhưng nghĩ lại, nếu Đồ Hồng không dễ dàng kích động, thì lúc ở Bắc Kinh, khi gặp nhau trong thang máy, cũng sẽ không phản kích lại lúc Hứa Bán Hạ cố ý khiêu khích, để hai người không đánh nhau thì không quen biết. Nếu như cái tin nhắn này bị địa đầu xà nhìn thấy, Hứa Bán Hạ cô có phải hay không thật sự sẽ phải chết. Ngón tay rất tự nhiên nhấn vào xóa bỏ nhưng khi hộp thoại hiện ra hỏi cô có chắc chắn không, Hứa Bán Hạ lại do dự, suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không bấm "Có". Nói đi nói lại, cuối cùng cô cảm thấy việc đặt email này trên máy tính xách tay sẽ xảy ra vấn đề. Trở lại phòng, cô ngay lập tức chuyển tiếp nó đến trang web riêng của mình, để nó ở đó để điều tra, mà email trong hộp thư cuối cùng vẫn là bị cô xóa.

Sau đó, trầm ngâm một chút, gửi cho Cung Phi Bằng một cái tin nhắn, phía trên chỉ viết vài từ đơn giản: "Tối hôm qua đơn thuần chơi xấu, xin đừng lo lắng." Cô mím miệng cười và gửi nó đi, tin tưởng huyết áp của Cung Phi Bằng chắc phải tăng đến giá trị cao nhất, vừa bấm vào "gửi", Hứa Bán Hạ thả ngón tay rất nhẹ "bốp", trò chơi kết thúc. Cái gì vậy chứ, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Đưa người khác đến nghỉ ngơi trước cửa sổ phong cảnh kia là việc của hắn, hắn ngàn vạn lần đừng bao tìm tới Hứa Bán Hạ cô.

Đến ngân hàng lấy chút tiền mặt rồi bắt taxi đến nhà bọn Hồ Công. Dưới ánh mặt trời, khu ký túc xá nhìn qua càng thêm đổ nát, xi măng trên bức tường đã bong ra từng mảng lớn, lộ ra những viên gạch đỏ bên trong. Trong khu ký túc xá có mấy cụ già đang vất vả dọn tuyết đọng trên đường, vài đứa trẻ ăn mặc như những quả bóng tròn chạy nhảy vui đùa dưới ánh nắng, có ngã xuống thì cũng chỉ lăn vài vòng, chống mình đứng dậy liền tiếp tục chạy, bọn trẻ sẽ không hiểu được thiếu tiền là một chuyện thống khổ đến nhường nào.

Vừa đến sân nhà Hồ Công, Đao Công, qua vách tường thấp đã thấy Đao Công đang ngồi ôm cháu sưởi nắng, trong miệng vẫn còn đang kể chuyện, khung cảnh thật ấm áp, Hứa Bán Hạ đi vào sân, Hồ Công liền chào hỏi, lôi kéo cô hướng vào bên trong, cười nói: "Tôi cũng mời mấy vị đối tác cũ, bọn họ ở trong nhà đều đang chờ cô đấy."

Hứa Bán Hạ đi vào, quả nhiên có người ở bên trong, tuổi tác cũng không giống nhau, nhỏ nhất cũng đã ngoài bốn mươi, đặc điểm lớn nhất là hầu như ai cũng đeo một cặp kính, vừa cận thị, vừa viễn thị. Tất cả mọi người đều vì Hồ Công mà đối với Hứa Bán Hạ rất nhiệt tình, Đao Công cũng ôm cháu trai vào nhà, dưới sự chủ trì của Hồ Công, hầu như không nói chuyện phiếm mà đi thẳng vào chủ đề. Họ đều là chuyên gia, mặc dù Hứa Bán Hạ không phải là chuyên gia, nhưng cũng đã nhìn qua rất nhiều nhà máy, dễ dàng tiếp nhận những gì chuyên gia nói, cũng có thể đưa ra ý kiến của mình, mọi người thảo luận rất sôi nổi.

Đến bữa trưa, mọi người đều ăn một bát lớn thịt lợn băm với bắp cải và mì sợi tự tay làm, Hứa Bán Hạ nghĩ, bột mì trong nhà của Hồ Công sao mà đủ? Cô còn đang suy nghĩ, một kỹ sư già chỉ vào mặt Hứa Bán Hạ nói: "Chỗ này của cô bị nứt da rồi? Sau này khi ra ngoài vẫn nên đeo khăn quàng cổ và khẩu trang đi, mùa đông ở phương Bắc lạnh lắm, cô từ phía Nam đến sẽ không quen."

Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ra, ông ấy đang nói đến dấu vết do tên móng heo vặn đêm qua, lập tức chỉ cười nói: "Thật sao? Lúc sáng tôi không có để ý đến." Một bên cẩn thận lấy tay sờ sờ, còn có chút đau. Hiện tại thật là yếu ớt, trước kia dù có đánh nhau đến mức đổ máu cũng không thốt ra một tiếng, hiện tại chỉ nứt da một tí liền biết đau. "Có lẽ là dị ứng, chính tôi cũng không cảm nhận được." Trông thấy ánh mắt Hồ Công nhìn qua, Hứa Bán Hạ không khỏi chột dạ.

Mọi người cũng không quan tâm lắm, sau khi ăn xong bữa trưa lại tiếp tục thảo luận, tốc chiến tốc thắng. Lấy sách chế định quy hoạch của Triệu Lũy làm cơ sở, quy hoạch vô cùng sống động, một người kỹ sư công trình thủy điện dưới trướng Hồ Công gần như sắp đem hơn hai trăm mẫu đất của Hứa Bán Hạ vẽ ra bản đồ quy hoạch, đừng nói đến thiết bị, những thứ cần thiết đều được liệt kê kỹ càng thành danh sách, thậm chí còn đánh dấu mấy đơn vị dự bị sản xuất, chế tạo thiết bị. Đồng thời, xưởng đại khái cũng định hình được bố cục, quá trình thu xếp không nói đến. Lấy thời gian nửa ngày, tốc độ kinh người, bởi vì trong lòng bọn họ đều có sẵn biện pháp cho mình.

Đến tối, mọi người chào tạm biệt nhau, Hứa Bán Hạ cung kính đưa mọi người ra đến tận cổng, tự xưng là vãn bối. Vừa quay trở lại đã bị Hồ Công đeo kính tinh tế nhìn mặt Hứa Bán Hạ rồi mới thở dài nói: "Không phải dị ứng sao? Hôm qua bọn họ đối xử với cô như thế nào?"

Hứa Bán Hạ biết mình không thể lừa được cái tâm tư tỉ mỉ của lão nhân này, không có khả năng lại lấy dị ứng hoặc đụng vào bồn tắm lớn để qua loa tắc trách được, đành phải nói: "Tối hôm qua lúc ra ngoài, tôi có để ý sau lưng, hẳn là không có người theo dõi, thế nhưng đến cuối cùng vẫn bị bọn họ tìm được, chẳng qua là ra tay đánh nhau nhưng tôi cũng không có vấn đề gì. Bà đừng lo lắng"

Đao Công nghe xong liền nghiêm túc nói: "Bọn họ không phải người nói chuyện đạo lý, Tiểu Hứa cô đừng chuyện lớn mà hóa nhỏ, nhất định là chúng tôi đã làm liên lụy đến cô."

Hứa Bán Hạ không ngờ hai người lại quan tâm cô nhiều như vậy, nhất là Hồ Công sắc mặt ngưng trọng, vậy mà một đôi tay thô ráp nhẹ nhàng ôm lấy đôi bàn tay mập mạp của Hứa Bán Hạ, giống như bàn tay của bà nội trong trí nhớ, trong lòng mềm mại, vươn tay ôm Hồ Công không nói gì. Hồ Công có chút xấu hổ, đứng cứng đờ một lúc, có lẽ Hồ Công không thoải mái với những tiếp xúc thân thiết như vậy, Hứa Bán Hạ vội vàng thu hai tay về cười: "Hai người không cần lo lắng, tối hôm qua tôi còn nói chuyện với hắn về việc thả con của hai người, anh ta đưa ra điều kiện, trước mắt tôi vẫn chưa thể cho anh ta câu trả lời chắc chắn, còn phải liên hệ với bạn bè để giải quyết. Bọn họ có thể không nói lý, thế nhưng chỉ cần lợi ích, đều là tiểu nhân, việc lợi ích được đặt lên hàng đầu thì không có gì không thể nói."

Hồ Công nghiêm nghị nói: "Tiểu Hứa, cô không thể vì chúng tôi mà thỏa hiệp với bọn họ. Cô vốn là người ngoài cuộc, làm sao có thể đòi lợi ích từ cô? Chúng tôi không muốn nhìn cô bị liên lụy. Nếu như cô cố chấp, nhất định phải kiên trì, chúng tôi chỉ có thể làm như không biết cô, cùng cô phân rõ giới hạn, miễn là không làm liên lụy đến cô. Chuyện của chúng tôi vốn không liên quan đến cô."

Hứa Bán Hạ thấy Hồ Công nghiêm túc, trong lòng biết rằng nút thắt này nhất định phải giải quyết thay cho bà, nếu không cái người có nguyên tắc rất mạnh sau này sẽ thật sự cứng rắn quyết tâm đóng cửa, từ chối tiếp khách. Đối với cô chuyện đem mấy người bọn họ đến địa bàn mình làm công trình chính là đã có suy nghĩ riêng, lúc này không thể suy nghĩ sâu xa, nhất định phải đi một bước nhìn một bước. Việc cấp bách nhất chính là thuyết phục được vợ chồng Hồ Công, không thể để bọn họ từ bỏ. Lập tức đem máy tính mở ra, mặc dù không có mạng, nhưng trong lịch sử truy cập vẫn có thể tìm thấy email của Đồ Hồng trang web riêng của cô lúc sáng, sau đó đem kiểu chữ phóng to rồi đưa cho Hồ Công đọc: "Hai người xem cái này, đây là một người bạn của tôi làm trong ngành chứng khoán đã đưa ra sau khi nghe về tất cả những gì tôi đã trải qua đêm qua. Mặc dù tôi không rành về hoạt động của ngành chứng khoán, tôi nghĩ đây có thể là một giải pháp tốt. Cho nên tôi nhất định phải lưu lại, mà tôi cũng muốn cho bản thân mình được nghỉ ngơi."

Hồ Công nửa tin nửa ngờ, đối với nhà máy máy móc hạng nặng, bọn họ đã nghĩ ra biện pháp gì, lôi kéo được lãnh đạo, thế nhưng đối với thế lực bên kia bọn họ không có gì sánh được, những mối quan hệ cũ đều bị phai mờ trước tiền bạc. Chẳng lẽ Hứa Bán Hạ có cách sao? Thật sự có phải là tu sĩ ngoại quốc đọc kinh không vậy? Vây Ngụy cứu Triệu, Cường Ngụy Chân có thể bị vây quanh được sao? Hai người hướng mắt về màn hình máy tính, phía trên là mỗi dòng mỗi vấn đề, Đao Công vẫn đang suy nghĩ rồi cũng lẩm bẩm nói một mình. Hồ Công nhìn toàn bộ văn bản một lần, sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, lúc này mới mở mắt nói: "Tiểu Hứa, đó là muốn điều tra toàn bộ trụ sở chính công ty của bọn họ."

Hứa Bán Hạ nói: "Toàn diện là điều không thể, ít nhất chúng ta không thể xem được báo cáo tài chính, phía trên cũng không yêu cầu trả lời những điều này. Cái này chỉ là một đoạn, tôi không dám giữ tất cả những lại. Tốt hơn là hai người cũng không nên giữ phần còn lại. Bây giờ hai người cố gắng nhìn lại một lần, có thể nhớ bao nhiêu thì nhớ. Để trả lời những vấn đề này vẫn là cần người dân địa phương. Tôi không biết kết quả cuối cùng có tốt hay không, nhưng vẫn là câu nói tối qua, chỉ cần làm hết mình, còn lại thì phụ thuộc vào ý trời." Lời nói quá chỉnh chu, ngược lại sẽ khiến người khác không tin tưởng.

Hồ Công và Đao Công gật đầu không nói chuyện, bắt đầu ghi nhớ những vấn đề này cho đến khi trời tối mịt. Đối với bọn họ, chỉ cần có một tia hy vọng, thì càng phải cố gắng hơn nữa, hơn nữa hiện tại hy vọng gần như còn rất ít, cơ hồ là không có, cho nên càng phải nỗ lực gấp đôi. Hai người cố gắng dùng hết vô số tế bào não để ghi nhớ. Hứa Bán Hạ không ở lại ăn cơm, sau khi xóa sạch lịch sử trong máy tính rồi mới trở về khách sạn.

Quả nhiên thấy Vương Tắc đang chờ cô ở đại sảnh, Hứa Bán Hạ nghi ngờ, có lẽ anh ta đã vào phòng của cô lục soát một lần. Chẳng qua Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, đổi lại là cô, dưới tình huống đó, cũng sẽ làm như vậy. Nếu không, cái gì gọi là thổ bá vương đại địa đầu xà? Hứa Bán Hạ mặt mày hớn hở nói: "Thật trùng hợp, anh Vương ăn cơm chưa? Tôi rất muốn nhờ anh giới thiệu cho tôi mấy món ăn nổi tiếng ở đây?"

Vương Tắc cười nói: "Tôi cũng đang có ý này, tôi có cần xuống phía dưới ngồi chờ cô một lát không?"

Hứa Bán Hạ mỉm cười, mở hai tay ra nhìn chính mình, nói: "Này, có phải là muốn tôi mặc váy dạ hội không? Nếu không, còn phải đợi làm gì nữa?"

Nơi hai người chuẩn bị đến, chính là quán ăn thịt chó, Vương Tắc nói đi ăn thịt chó, Hứa Bán Hạ liền luôn miệng nói được, lúc đầu Vương Tắc chỉ nghe theo lời ông chủ, mượn bữa ăn cơm để thăm dò Hứa Bán Hạ, giải quyết việc chung, bây giờ gặp cô sảng khoái như vậy cũng rất thích. Cho nên không giống hôm qua, vừa lên xe, liền hỏi: "Hứa tiểu thư ở nhà dùng xe gì vậy?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Mấy người so với tôi thì hùng hổ hơn, tôi dùng xe BMW X5, giống xe Jeep, tám xi-lanh, công suất tốt, chạy nhanh, ít va chạm. Hơn nữa, tôi béo, tôi mà giống anh cứ trong xe nhỏ như này đi vào chui ra, nhìn thay anh cũng thấy mệt mỏi."

Vương Tắc nghe thấy vui, cười nói: "Cũng có lý. Hôm nào nói chuyện với sếp một chút. Chiếc xe kia của cô chạy trên đường tuyết rất tốt, động cơ mạnh như vậy, chạy không sợ trượt, không lo không lên được sườn núi."

_Đây là bản edit của Phương Thùy (Chindy) được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn. Hãy là một đọc giả văn minh, hy vọng rằng mọi người sẽ bảo vệ quyền lợi của editor bằng cách đọc đúng web nhé! _

Hứa Bán Hạ cười nói: "Xe tốt có ích lợi gì, phải biết lái, lúc trước ở Hoa Bắc có tuyết rơi, tôi lái xe ra ngoài, mấy bước liền không dám nhúc nhích. Tay lái trượt, đạp phanh thì lòng tôi không yên. Đến chỗ này của các anh, tôi sẽ nghỉ lái xe nửa năm."

Vương Tắc cười nói: "Cô còn chưa nhìn thấy những người đạp xe đạp trên tuyết, phía sau còn chở bình gas đâu. Chúng tôi lái xe trông thấy đều nể hắn."

Nói vài câu, rất nhanh liền tới tiệm cơm. Đi vào nhìn xung quanh, đã thấy bốn tên tối qua đã ngồi sẵn bên trong, các món ăn nguội trên bàn đều có, rượu trắng cũng đầy ly, chỉ đợi bọn họ đi vào mới bắt đầu. Hứa Bán Hạ ngồi xuống, cầm ly rượu lên nói với mấy người tối hôm qua: "Thật khéo, mấy người đều ở đây, nếu không tôi còn không biết biết làm sao đền tội. Buổi tối hôm qua, con mẹ nó nếu anh nói lời nói đàn bà, tôi sẽ không xuống tay như thế. Anh sờ lại cũng không sao. Ai bảo anh là đàn ông, nếu tôi sờ lại, vẫn có lợi cho anh, hehe. Nếu anh không trách tôi, chúng ta uống ba ly, nể mặt lão đại của mấy anh, xung đột này liền bỏ qua." Tức giận thì tức giận, dù sao cô cũng phải nói như vậy, hơn nữa bây giờ cô đang là người dưới mái hiên.

Đại hảo hán kia không ngờ Hứa Bán Hạ lại nói thẳng như thế, hơn nữa cô còn mang lão đại ra nói, anh ta còn có thể nói gì nữa, cô cũng đủ khách khí, đã trở thành khách của lão đại, vừa đến liền nâng ly thỉnh tội, tuy rằng trong lòng vẫn có nút thắt, nhưng trên mặt lại vui vẻ không ít, bưng rượu lên cùng Hứa Bán Hạ uống ba ly.

Hứa Bán Hạ uống cạn ly rượu, cau mày nói với Vương Tắc: "Cái này là rượu gì, sao lại nóng như vậy, uống xong đến dạ dày cũng nóng."

Vương Tắc cũng không ngờ Hứa Bán Hạ sảng khoái như vậy, ấn tượng rất tốt, anh ta cười nói: "Cái này.. tôi cũng không biết. Rượu ngon nhất ở nhà hàng này thường là rượu gạo họ tự ủ, cô uống đi, uống hết ngay cả thần tiên cũng sẽ say. Mau ăn một chút thịt chó lấp bụng."

Hứa Bán Hạ cũng không khách khí, lại nói bụng không uống rượu cũng không được, cô khách khí mời mọi người. Sau đó, liền bắt đầu ăn.

Vương Tắc ở ngồi một mình, nói: "Hứa tiểu thư tính tình táo bạo, không giống người miền nam chút nào. Cô giống người phương bắc chúng tôi hơn. Hôm nay chúng tôi đều bàn luận về thân thủ của cô."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Anh cũng có thể nói tôi trông không giống phụ nữ. Nói thật với anh, từ hồi tiểu học tôi đã luyện võ, từ khi học tiểu học đã bắt đầu đánh nhau trên đường phố, một đường đánh tới, thân kinh bách chiến. Thân thủ của tôi chính là được luyện ra như vậy. Tôi cùng anh kết giao bạn bè, anh em tốt nhất của tôi bây giờ là lão đại bên đó. Sau này, có cơ hội tôi sẽ giới thiệu anh với họ, mời anh ra biển ăn những món hải sản ngon nhất."

Một lời nói ra, Vương Tắc hiểu rõ Hứa Bán Hạ này cũng giống như Lão đại của anh, anh không làm lão đại, rửa tay gác kiếm, xuất đầu lộ diện làm việc chân chính, còn có một đám anh em tiếp tục nên làm cái gì thì làm cái đó. Chẳng trách, tối qua, mặc dù mọi người không biết họ đã nói gì, nhưng nhìn biểu hiện của Lão đại, hai người bọn họ dường như ăn nhịp với nhau. Vương Tắc ngưỡng mộ nhất là lão đại, vừa giỏi văn vừa giỏi võ. Không nghĩ đến cô gái mập này cũng là một người như vậy, thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài: "Cảm ơn Hứa tiểu thư, sau này có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ tới thăm hỏi. Hứa tiểu ra ngoài sao còn mang theo túi xách lớn như vậy? Có mệt hay không?"

Hứa Bán Hạ biết anh ta bắt đầu nói chuyện khách sáo, cô cũng trả lời: "Là máy tính. Trong đó có lưu một số dữ liệu. Sợ có người hỏi một tiếng mà không nhớ được lại hỏng việc." Một bên nói, một bên liền lấy máy tính, tiện tay mở ra, ăn vài miếng đồ ăn, chờ khi khởi động xong, mới chuyển chuột mở tệp tài liệu cho Vương Tắc xem: "Anh xem, những kỹ sư công trình kia thật sự quá giỏi. Hôm nay mới có nửa ngày đã giúp tôi phác thảo sơ đồ toàn bộ khu vực nhà xưởng, bộ não của họ thực sự tốt, số liệu dường như được lưu lại trong đầu bọn họ, thuận miệng liền nói ra được, khâm phục." Vừa nói vừa chỉ điểm thiết kế phác thảo cho Vương Tắc cùng những người khác nghe, tuy rằng Vương Tắc nghe không hiểu, nhưng anh ta có nhiệm vụ tìm hiểu tin tức, liên quan đến thiết kế nhà xưởng sao có thể không nghe, anh ta đành phải nghe như lọt vào sương mù, hy vọng có thể nghe thấy một số manh mối. Bốn người còn lại thậm chí không chen lời vào cuộc nói chuyện, vui vẻ uống rượu.

Tối hôm qua, đến cả ông chủ của họ mà Hứa Bán Hạ còn có thể xoay vòng, huống chi là đám tay sai này. Một mặt cô nhiệt tình thành khẩn, chủ động thể hiện sự hào phóng âm thầm khống chế quyền chủ động, mà ngoài miệng lại lấy Vương Tắc làm trọng. Thịt chó lên liên tục, món trước là da thịt chó, món sau thịt chó kho tàu, canh rau thịt chó, thịt cho xào tỏi, thật khó để họ có thể tạo ra nhiều món như vậy từ một loại thịt.

Trong lúc đó, Triệu Lũy gọi điện thoại đến, xem ra hiện tại anh ta cũng không đi xã giao nhiều, thường thường gọi đến lúc ăn cơm. Triệu Lũy thấy cô bận, cũng không nói nhiều mà chỉ thông báo chuyện của Quách Khải Đông. Mặc dù Quách Khải Đông đem toàn bộ số tiền tham ô kia trả lại, nhưng vì quá nhiều tiền nên vẫn bị kết án hai năm, Hứa Bán Hạ nghĩ cho dù Quách Khải Đông ngồi tù một năm thôi cũng đủ để Ngũ Kiến Thiết chịu thiệt. Triệu Lũy còn nói, người mới đã đến tỉnh Cương nhậm chức, hai ngày nữa hai người sẽ hẹn nhau trao đổi xu hướng thị trường, Hứa Bán Hạ liền cười nhạo anh vì lần này anh lại nắm bắt thời cơ đánh lừa người khác. Triệu Lũy cười thừa nhận, trước mặt Hứa Bán Hạ anh ta là một người thành thật. Trước mặt trước mặt Vương Tắc và những người khác, Hứa Bán Hạ không tiện nói cho Triệu Lũy chuyện xảy ra đêm qua, chỉ đơn giản trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Thịt chó rất ngon, cơm rượu nhà nấu tuy rằng cay trong miệng, hương vị lại rất tuyệt, hương thơm đặc trưng, không chỉ Hứa Bán Hạ ăn cơm ngon mà năm người còn lại cũng thế, nhưng khi họ chở cô trở về khách sạn, Hứa Bán Hạ cố tình say rượu để chiếc máy tính xách tay "bỏ quên" trong xe. Trong đó đều là mấy việc lông gà vỏ tỏi, nhìn thì tưởng như quan trọng, nhưng những thứ thực sự quan trọng đều nằm trên trang web riêng của cô, địa chỉ chỉ có cô biết, không bằng cứ để bọn họ thăm dò. Tin tưởng lão đại của họ nhất định sẽ hiểu được động cơ của cô.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Hứa Bán Hạ bước vào nhà hàng liền bị người phục vụ mời vào trong, trong đó là lão đại cùng hai người khác, trên chiếc ghế bên cạnh, đặt túi máy tính bị thất lạc của Hứa Bán Hạ, mà Vương Tắc đang ngồi bên ngoài ăn điểm tâm, Hứa Bán Hạ bước vào cửa, cánh cửa phía sau đã được người phục vụ đóng lại, cô dừng bước, hơi cúi đầu, mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Người đàn ông lúc dường như lúc này mới phát hiện trong phòng có người khác, nâng mắt nhìn Hứa Bán Hạ cười nói: "Cô đi ra ngoài lấy đồ ăn rồi vào đây ngồi ăn."

Hứa Bán Hạ đi ra ngoài, đến vỗ vỗ vai Vương Tắc, chẳng qua cũng không nói chuyện, chỉ cười một tiếng. Sau đó mới đi lấy một đĩa thức ăn, một ly sữa rồi quay trở lại phòng. Vừa ngồi xuống, người đàn ông liền vỗ nhẹ vào túi đựng máy tính, nói với Hứa Bán Hạ: "Tối hôm qua cô lại vẽ vời thêm chuyện."

Hứa Bán Hạ lập tức hiểu rõ, người đàn ông đang bày tỏ thái độ của mình, chứng tỏ anh ta tin tưởng cô, cô đã phán đoán sai sự tín nhiệm của anh ta cho nên mới cố ý để máy tính cho bọn họ kiểm tra. Mặc kệ anh ta có tin tưởng cô hay không, rốt cuộc anh ta có kiểm tra bộ nhớ máy tính hay không? Anh ta nói thẳng thắn, rõ ràng như vậy, Hứa Bán Hạ liền rơi xuống thế hạ phong, cô vội vàng cười nói: "Xin lỗi, tôi lòng dạ hẹp hòi, xin hãy tha thứ cho tôi." Trước mặt người này còn không bằng thành thành thật thật nhận lỗi, tự nhận mình là đàn em.

Người đàn ông gật đầu, cũng không đào sâu vấn đề này, chỉ nói: "Tiến độ như thế nào?"

Hứa Bán Hạ vội vàng nói: "Mọi việc đang tiến hành theo từng bước, tôi chỉ có một lo lắng, để người trẻ bỏ nhà đi thì dễ chứ để người già bỏ nhà đi thì có chút khó khăn. Tuy nhiên, ông bắt những người trẻ tuổi kia lỡ như sau khi ra ngoài sẽ không muốn vứt bỏ vợ con thì.."

Người đàn ông dứt khoát xen vào: "Không có lỡ như. Tôi để cho họ ra ngoài đã là giới hạn của tôi. Bọn họ đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. Đã làm tổn thương người của tôi, tôi không nhốt họ mười năm, tám năm đã là nể mặt cô rồi."

Trong lòng Hứa Bán Hạ tự nhủ: Không, tôi làm gì có mặt mũi, ông rõ ràng là nể mặt Triệu Công Minh, chẳng qua cái này không tiện nói ra, chỉ gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, bọn họ không chịu một chút đau khổ chẳng phải là phá vỡ quy ước, phá hư quy củ hay sao. Chẳng qua ông không thể nóng vội, nếu ông thả bọn họ quá sớm, bọn họ còn tưởng rằng là mọi chuyện rất dễ dàng, bởi vậy mà trong lòng cũng không sợ hãi, không kìm chế được tay chân. Sau khi đi ra cũng sẽ tiếp tục gây sự với người khác. Cũng đã gần đến tết Nguyên Đán, sau Nguyên Đán trước tết xuân, tôi nghĩ đó là lúc thích hợp nhất."

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được, tết xuân sao, vậy liền tết xuân đi. Thời tiết hiện tại ở Đông Bắc cũng không phải là lúc thích hợp để làm việc ngoài trời. Hứa tiểu thư, tôi dùng người thì không nghi ngờ, cô nói cái gì thì tôi nghe cái đó. Tết xuân đi. Cô cũng đừng phụ sự tín nhiệm của tôi."

Hứa Bán Hạ vội vàng nói: "Xin ông đừng lo lắng, Hứa Bán Hạ tôi ở trước mặt tiền bối ông sao dám lừa dối. Đây chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?"

Người đàn ông khẽ mỉm cười, Hứa Bán Hạ nhận thấy bộ đồ ăn ông ta dùng cơm khác với bộ đồ ăn ở đại sảnh, có thể là đồ riêng tự mang đến hoặc được nhà hàng đặc biệt chuẩn bị. Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh soi chén đĩa trước mặt ông ta, phản chiếu khuôn mặt trắng trẻo, trẻ tuổi sinh động. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, dường như không phải người đi qua đường, Hứa Bán Hạ nghĩ đến mình, làm sao lại có một gương mặt hung ác như vậy.

Người đàn ông ăn chậm rãi, Hứa Bán Hạ cũng không dám ăn nhanh. Chờ ông ta ăn xong Hứa Bán Hạ mới đem mấy ngụm cuối cùng nuốt xuống, sau đó lập tức tiến lên kéo ghế cho ông ta, tiễn người ra ngoài. Trước kia, lúc còn làm tại cửa tiệm trang phục của cậu mình, loại lễ nghi này Hứa Bán Hạ cô thường xuyên làm. Tuy rằng lâu rồi không làm nhưng cơ bản vẫn nhớ rõ. Đối phương cũng biết cô không quen việc này, chỉ cần có lễ là được.

Trở về phòng, Hứa Bán Hạ vỗ bụng nghĩ, nếu mỗi bữa ăn đều không thoải mái như vậy, sớm muộn gì cũng bị bệnh bao tử.