Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh

Chương 12



Dịch Mộc Thanh Mạn

Không để thời gian cho Thường Hiểu Xuân tranh luận, Lưu Manh Manh nói xong liền quay đầu rời đi.

Thường Hiểu Xuân vẫn không tin. Nếu theo như những gì Lưu Manh Manh nói, cậu ấy có chìa khóa mà lại không đem ra, đồng nghĩa với việc cậu ta đang âm mưu giết người, người có bệnh là cậu ấy mới đúng. Dối trá, cậu ta vừa xấu tính vừa ích kỷ, có quỷ mới tin.

Thường Hiểu Xuân tự nhủ trong lòng. Cùng lúc lại nghĩ, chuyện Thời Quang tới nhà tìm cô, Lưu Manh Manh không phải cũng nói dối cô luôn chứ, mà cậu ta bịa ra chuyện này cũng đâu có ý nghĩa gì. Liên tưởng tới việc Thời Quang là người đầu tiên tới cứu mình, chẳng lẽ cậu quan tâm tới cô nhiều hơn cô tưởng sao?

Vui vẻ chạy về lớp. Trương Giai Lai thấy cô tươi tắn như vậy liền nghĩ rằng Lưu Manh Manh đã xin lỗi, cười nói: “Xem ra Lưu Manh Manh cũng không phải là không còn thuốc chữa”

Thường Hiểu Xuân lắc lắc đầu, lại cười, viết trên giấy: “Lần sau tớ sẽ giải thích cho cậu.” Rồi kéo Trương Giai Lai đi, tràn đầy năng lượng chạy ra khỏi trường học. Trương Giai Lai lên xe theo bố mẹ về nhà. Thường Hiểu Xuân đạp xe đạp vội vàng đuổi theo Thời Quang. Cô lần theo con đường mà bình thường cậu hay đi, đạp xe khoảng chừng mười phút cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng cậu phía xa xa.

Dáng vẻ Thời Quang đạp xe lười nhác, cậu khoác một cái áo bên ngoài màu đen không cài khóa bay bay trong gió, đi chầm chậm, cô rất nhanh liền có thể đuổi kịp. Lúc chỉ còn cách cậu vài bước, cô lại không dám tiến lên, trong lòng rối bời không biết phải nói cái gì, làm cái gì. Tiếng nhạc ồn ào từ hàng quán bên đường càng làm cô rối như tơ vò.

Thời Quang đi đằng trước rẽ vào một con hẻm bên phải. Cô nhấn bàn đạp định đuổi theo nhưng chân theo quán tính trượt một cái, phải dừng lại điều chỉnh chỗ ngồi. Lúc rẽ phải qua ngã tư, nhìn lên thì thấy Thời Quang đang dừng xe chờ cô ở đó.

Chống một chân xuống đất, Thời Quang quay đầu lại hỏi: “Đi theo tớ làm gì?”

Giống như đứa trẻ vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu, Thường Hiểu Xuân không những giật mình mà còn chột dạ, trong đầu vang lên một giọng nói nhỏ thúc giục: mau đi, mau đi. Cô bóp chặt phanh xe, dừng lại ở trước một cửa hàng hoa. Vừa lúc có một cô bé bán hoa trông vô cùng đáng yêu mang ra một chậu cây anh thảo trắng đặt trước cửa tiệm.

Cô dừng xe lại. Mắt nhìn xuống đất, chân bước về phía cậu. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, vào thời khắc quan trọng cô luôn làm theo những gì trực giác chỉ dẫn.

Cô đi đến trước mặt Thời Quang rồi từ từ tiến lại gần cậu. Cậu không né tránh. Cô càng mạnh dạn bước sát gần hơn, sau đó kiễng nhẹ gót chân, chạm môi vào gò má nhợt nhạt gần như trong suốt của cậu.

Cậu kinh ngạc cau mày.

Cô lấy trong túi ra một cây bút bi, viết vào lòng bàn tay ba chữ rồi đưa nó ra trước mặt cậu – Nợ cậu đấy.

Cậu nhìn chữ trên lòng bàn tay cô, cúi đầu dùng mu bàn tay lau lau má, ngẩng đầu lên, có chút bất lực tức giận hỏi cô: “Sao cậu dám?” Hai từ “hôn tớ” cậu không nói ra.

“Cậu thích tớ đúng không?” cô viết cho cậu.

Bởi vì biết cậu thích mình, nên cô mới có dũng khí không muốn buông bỏ.

Cậu giễu cợt nói: “Ai nói với cậu.”

Cô muốn viết: “Tớ từ lời Lưu manh Manh đoán ra được” nhưng nhiều chữ quá cô không thể viết nhanh, đành đơn giản viết ba từ: “Là tớ đoán”

Trái lại, cậu cười một tiếng.

Cậu vậy mà lại cười nhạo cô. Cô cúi đầu viết một hồi, bút bi di trên tay đau nhức, cô mở lòng bàn tay ửng đỏ lên, giơ cao trên tầm mắt: “Dẫu ra sao tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, cậu cứ đợi đi.”

Xác nhận rằng Thời Quang đã nhìn thấy, cô vội vàng thu lòng bàn lại nắm thật chặt đi về phía xe đạp của mình. Lúc quay lại không nhìn rõ sắc mặt cậu, cô mới an tâm hít một hơi thật sâu, phảng phất trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa bách hợp.

Tay còn cách ghi đông 1cm, giọng nói lạnh lùng của cậu vang lên: “Dừng lại.”

Cô dõi theo cậu, nhưng cậu không có ý định bước đến.

“Đợi chút.” cậu nói.

Nhà Thời Quang nằm gần một khu phố hoa lệ, cách con phố vài bước chân có một cửa hàng tiện lợi. Sau khi gọi Thường Hiểu Xuân lại, Thời Quang xoay người chạy vào cửa hàng tiện lợi, vài phút sau cậu đi ra tay cầm một chiếc khẩu trang màu hồng chạy tới bên cạnh Thường Hiểu Xuân. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai Thường Hiểu Xuân, cậu đeo khẩu trang lên cho cô.

Cô không dám thở mạnh.

“Cậu không biết cảm cúm rất dễ truyền nhiễm sao?”

Cô lặng lẽ kéo khẩu trang xuống. Ý của cậu là gì? Nếu cậu chỉ hỏi cô có biết cảm cúm dễ lây cho người khác không, vậy cô sẽ nghĩ cậu đang nói cô không biết xấu hổ. Nhưng cậu lại mua cho cô một chiếc khẩu trang, rồi lại quan tâm cô. Vừa muốn làm cô xấu hổ vừa muốn quan tâm cô, cậu rốt cuộc có ý gì?

Thấy mặt cô đầy nghi hoặc, cậu hỏi: “Tớ làm cậu thấy khó hiểu đúng không.”

Cô gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

Cậu nở một nụ cười hiếm hoi, nụ cười trong màn đêm đầy sương.

Thời Quang chậm rãi nói: “Cậu chắc chắn bản thân mình thích tớ không?”

“Cậu thích tớ bao nhiêu.”

“Nếu như tớ bị cảm, cậu có cùng tớ đi tiêm không?”

“Nếu như tớ mất kiểm soát, cậu có thể chịu đựng nổi không?”

“Nếu như có một ngày tớ thực sự phát điên, cậu chắc rằng sẽ không bao giờ rời bỏ tớ chứ?”

“Nếu thực sự có một ngày tớ chết…liệu cậu còn nhớ đến tớ không?”

Không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng cô cảm thấy nỗi buồn toát ra từ Thời Quang.

“Tớ sẽ.” Cô ta tháo khẩu trang, áp chặt cổ họng khàn giọng nói: “Nếu cậu bị cảm, tớ sẽ cùng cậu đi tiêm. Nếu cậu mất kiểm soát, tớ sẽ ôm lấy cậu. Nếu cậu mà phát điên, tớ sẽ khóa hai người chúng ta cùng nhau lại. Khụ khụ, nếu cậu chết, tớ sẽ chết cùng cậu” Cô có chút kích động, ho khan một hồi, “Đây chính là vì tớ thích cậu…khụ, khụ khụ! Cậu nghe rõ chưa?”

Lời nói xong, cô ho liên hồi không ngừng đến nỗi không thể đứng thẳng được.

Cậu từ từ đưa tay đặt lên tấm lưng mảnh khảnh còn đang gập xuống vì ho của cô, cẩn thận ôm lấy rồi vỗ nhẹ.

Cô ho khan không ngừng trong lồng ngực cậu, nước mắt nước mũi lem luốc, cô thực sự rất xấu hổ. Cô cũng muốn mặc một bộ váy đẹp, chải tóc gọn gàng, nói những lời ngọt ngào này với cậu, nhưng thực tế lại không như vậy. Vì vậy, cô cho đây không phải là một màn tỏ tình thành công, dù cậu có từ chối cô lần nữa thì cô cũng sẽ hiểu được.

Cô ngừng ho, lo lắng chờ cậu mở lời.

Cậu đưa khăn giấy cho cô rồi nói: “Mau về nhà đi. Khi nào bệnh cảm cúm của cậu đỡ hơn, tớ đưa cậu đi chơi.”

“Cậu nói đấy nhé!” Cô lấy giấy chặn mũi, đọc số điện thoại nhà sau đó dặn dò: “Cả kỳ nghỉ lễ tớ đều ở nhà, cậu phải gọi điện thoại cho tớ đó!”

Cậu đáp, “Biết rồi. Về nhà đi.”

Trên đường về, Thường Hiểu Xuân đạp xe nhanh đến mức suýt nữa bị taxi đụng trúng, cô không những không tức giận mà còn vui vẻ vẫy tay chào ông chú tài xế béo ú. Lúc xe qua khỏi cầu, cô phát hiện mũi mình không còn nghẹt nữa, trên chóp mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa bách hợp.

Về đến nhà, mẹ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với một chú nhìn lạ mặt, cô cười chào hai người rồi chạy vào phòng. Trong phòng, cô nghe thấy chú đó nói với mẹ: “Đứa bé hôm nay trông có vẻ rất cao hứng nhỉ.” Mẹ nói: “Nó không phải hôm nào cũng lầm lì vô tâm vô phế sao?”

Tết Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, Thường Hiểu Xuân dành một ngày để làm bài tập về nhà, sau đó yên tâm chờ điện thoại. Mới sáng sớm cô đã chờ, lúc mở tivi lên xem đến âm thanh cô cũng không dám bật lớn. Chờ cho tới tận đến tối vẫn chưa thấy cuộc điện thoại nào. Cô bắt đầu suy diễn các tình huống hi hữu có thể xảy ra, lỡ như lúc đó cô chỉ đọc số điện thoại một lần và cậu chưa kịp nhớ thì sao. Sớm biết sẽ như vậy cô đã viết số điện thoại vào bàn tay cậu. Hơn 9 giờ tối, cuối cùng Thời Quang cũng gọi điện thoại tới.

“Ngày mai chúng ta tới khu vui chơi mới mở chơi. Cậu biết nó ở đâu chưa?”

“Tớ biết.” Tim cô tràn ngập ngọt ngào,“Tớ chỉ đọc số điện thoại một lần mà cậu đã nhớ rồi sao.”

“… Ừm. Mười giờ sáng mai gặp.”

“Oki. Bai bai.”

Cô đặt điện thoại xuống, chạy vào phòng, mở tủ lấy ra chiếc áo khoác len màu trắng rất hiếm khi mặc. Hai năm trước, mẹ cô lấy chiếc áo này từ xưởng kho của nhà máy dệt về, lúc đấy mặc còn hơi rộng, bây giờ đã vừa vặn.

Tháng Giêng tiết trời bắt đầu trở lạnh nhiều.

Hôm sau vừa mới tới khu vui chơi, Thường Hiểu Xuân đã nhìn thấy Thời Quang đang đứng chờ mình ở ngoài cổng. Cậu khoác chiếc áo màu đen có mũ áo ở đằng sau không cài khóa, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông trắng. Đám nam sinh bọn họ hình như đều không sợ lạnh, so với đám nữ sinh quả giống như người đến từ hai thế giới.

Cậu nhìn thấy cô, hỏi: “Bệnh đỡ hơn chưa.”

Cô vén khăn quàng cổ xuống gật gật đầu. Tuy chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nói chuyện thì không còn vấn đề.

Khu vui chơi ngày lễ náo nhiệt như nắng nóng lúc một hai giờ chiều. Từ ngoài cổng đi vào, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói nô đùa.

Xung quanh sặc sỡ sắc hoa, bày bán đủ loại búp bê với bóng bay, Thường Hiểu Xuân đã nhiều năm không được đến khu vui chơi, thích thú nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc sắp sửa khởi hành phía không xa, leo từng chút lên đỉnh.

“Chúng ta đi ngồi tàu lượn đi.” Thường Hiểu Xuân đề nghị.

Thời Quang nhìn đường ray uốn lượn nghoằn nghoèo như con rắn, hỏi: “Cậu thực sự muốn ngồi?”

“Tới khu vui chơi thì đương nhiên phải ngồi tàu lượn rồi” Nhìn thấy dáng vẻ do dự của cậu, Thường Hiểu Xuân hỏi: “Chẳng lẽ cậu sợ rồi?”

Thời Quang: “Đi thôi.”

Thường Hiểu Xuân cười chạy qua đó.

Tiếng la hét chói tai vừa tới lại vụt đi, Thường Hiểu Xuân đứng ở khu vực chờ, nhân viên quản lý tới nhắc họ để những đồ vật có giá trị ở dưới, đặc biệt là đồ kim loại.

Thường Hiểu Xuân đưa túi đeo vai của mình cho nhân viên quản lý, Thời Quang không mang theo túi, cậu chỉ đưa cho nhân viên phụ trách một chiếc chìa khóa. Nhân viên nhìn thấy chiếc vòng cổ thánh giá đeo trước ngực cậu liền kiến nghị tháo xuống. Thời Quang từ chối, dù nhân viên phụ trách có thuyết phục hay đe dọa thế nào thì cậu cũng không đồng ý.

Ding! một tiếng vang lên, tàu siêu tốc đúng lúc dừng lại trước mặt bọn họ. Thường Hiểu Xuân nhanh chóng kéo Thời Quang chạy qua nhân viên phụ trách đang còn cau mày cằn nhằn nhảy lên hàng ghế đầu tiên. Nhân viên phụ trách hết cách, chỉ đành để bọn họ đi.

Thường Hiểu Xuân nói với Thời Quang: “Nếu cậu sợ thì cứ nắm chặt tay tớ nhé.”

Tầm nhìn của Thời Quang bị miếng đệm vai chắn lại, chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng trắng mềm mại đưa qua. Cậu nghĩ có chút buồn cười: “Làm như vậy tay gãy mất thì sao.”

Vừa nói dứt lời, động cơ hệ thống điện từ bắt đầu đếm ngược. Ba, hai, một.

Ban đầu tàu di chuyển rất chậm. Cách, cách, cách, cơ thể di chuyển lên từng chút một.

Tiếng lách cách dừng lại, cơ thể rơi xuống xuyên qua từng tầng không khí. Thường Hiểu Xuân nhắm chặt mắt lại, hét lớn.

Khi một người lao xuống dốc đứng dưới với vận tốc 200km/h, ngay cả linh hồn cũng có thể bị văng ra ngoài…

“Thời Quang!”

Một làn gió xuân thanh lạnh thổi qua. Thời Quang nghe thấy ai đó gọi tên mình, cậu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Thường Hiểu Xuân.

“Cậu bị sao vậy.” Thường Hiểu Xuân lo lắng tát vào mặt Thời Quang. Trò chơi kết thúc, mọi người lần lượt ra khỏi tàu, duy chỉ còn Thời Quang là ngồi trong tàu bất động như người mất hồn.

Thời Quang dụi dụi mắt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng lớn, nắm lấy tay Thường Hiểu Xuân, thất thần bước ra khỏi đoàn tàu.

“Cậu chờ tớ một chút.” Thời Quang lẩm bẩm vài câu trước khi chạy vội vào khu vệ sinh công cộng gần đó.

Thường Hiểu Xuân giật giật khóe miệng: “Không phải…”

Thời Quang lao vào bồn rửa mặt nôn mửa dữ dội. Trong bụng không còn gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào gương hồi lâu để chắc chắn mắt vẫn có thể nhìn thấy.

Sau khi thay giác mạc, bác sĩ lưu ý cậu không nên chơi các trò chơi kích thích như tàu lượn siêu tốc, vì cậu từng ghép giác mạc nên mắt rất dễ xảy ra tổn thương khi bị kích thích. Cậu ghét mắt mình không thể nhìn thấy được, nhưng vì Thường Hiểu Xuân nên cậu mới chấp nhận rủi ro.

Thường Hiểu Xuân, khi nhắc đến ba từ này, ngực cậu nóng lên một cách kỳ lạ.

Cậu thích cô, thích nghe cô hát, thích nhìn cô vô tư chơi đùa, thích dáng vẻ ngọt ngào của cô lúc uống trà sữa, nhưng cậu lại không biết cách thể hiện loại tình cảm quá phức tạp này như nào. Cậu không quen với việc phải bộc lộ cảm xúc.

Trong lúc chờ đợi, Thường Hiểu Xuân tranh thủ đi mua hai lon Coca ở một cửa hàng tiện lợi. Cô mở trước một lon uống hai ngụm thì đột nhiên vai bị ai đó vỗ vỗ từ phía sau.

“Thường Hiểu Xuân, thật trùng hợp.”

Là Cao Phi, đứng bên cạnh cậu còn có một nữ sinh trông rất cá tính.

“Thật trùng hợp.” Thường Hiểu Xuân cười ái muội: “Còn dẫn theo…học tỷ?”

“Học tỷ gì chứ.” Cao Phi khoác vai nữ sinh nói: “Em gái tớ, em gái ruột.”

“Ai cũng nói là em gái.” Thường Hiểu Xuân nháy mắt với nữ sinh, đối phương chỉ cười nhạt đáp lại không mấy nhiệt tình.

“Thực sự là em gái ruột của tớ mà. Chuyện này tớ kể với cậu sau.” Cao Phi chỉ vào lon coca còn lại trong tay Thường Hiểu Xuân, “Cậu đi cùng Trương Giai Lai à?”

“Không phải.” Thường Hiểu Xuân cười, ngước mắt lên thấy Thời Quang đi ra, cô vẫy tay với cậu.

Cao Phi nhìn về hướng mà Thường Hiểu Xuân ra hiệu, nhìn thấy người mà mình không muốn gặp nhất.

Sau khi sửa soạn lại bản thân, Thời Quang từ phòng vệ sinh đi ra, không nhìn thấy Thường Hiểu Xuân, tim cậu thắt lại. Chạy ra ngoài vài bước. Bên ngoài mái vòm của cửa hàng tiện lợi, giữa ba người đang nói chuyện rôm rả vởi nhau, cậu tìm thấy Thường Hiểu Xuân, cũng nhìn thấy người mà cậu từng coi là bạn thân nhất của mình.