Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 50



Ầm!!

Tựa như một tia sét màu đen từ trên trời giáng xuống, nắm đấm màu vàng kim của Lâm Siêu nện mạnh lên đỉnh đầu của rắn khổng lồ vảy đỏ, tốc độ bay lượn siêu âm cộng thêm việc lao từ trên xuống khiến con rắn khổng lồ vảy đỏ này hoàn toàn không có cơ hội kịp phản ứng.

Vảy đỏ trên đầu va chạm với nắm đấm màu vàng kim tạo ra tiếng kim loại ma sát. Chiếc đầu rắn ngóc cao bị nện mạnh xuống nền xi măng của con ngõ nhỏ.

Lâm Siêu đáp xuống trên đầu rắn, vung nắm đấm lên nện thật mạnh một lần nữa!

Cơ bắp của cánh tay hoàng kim hóa phồng lên, sức mạnh khổng lồ được tạo ra từ cánh tay của Lâm Siêu mạnh gấp 2 lần thể chất tự thân của anh!

Ầm!

Một nắm đấm giáng xuống, vảy rắn màu đỏ trên đỉnh đầu của rắn khổng lồ vảy đỏ lập tức lõm nứt, một lượng máu lớn thấm ra qua khe vảy, toàn bộ đầu rắn bị nện ầm xuống nền xi măng, tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên.

Cơn đau dữ dội kích thích rắn khổng lồ vảy đỏ điên cuồng giãy giụa, kêu rít lên, oằn mình vặn vẹo, hất Lâm Siêu khỏi đỉnh đầu của nó, há miệng rắn, trong khoang miệng phía sau nanh độc bỗng bắn ra một ngọn lửa hừng hực, phun ra ngoài như dung nham.

Lâm Siêu ngơ ngác một thoáng, cánh rồng cải tạo lập tức đổi hướng bay lên trên đỉnh đầu của nó, tiếp tục nện mạnh một quyền nữa!

Ầm!

Cùng với cú đấm này, đầu rắn khổng lồ vảy đỏ lập tức nghiêng sang một bên, luồng lửa dunng nham phun ra từ miệng nó giống như một chùm sáng lửa quét ngang, tấn công về phía tường cao ốc, từng đợt tiếng động vang lê trong khoảnh khắc, luồng lửa dung nham xuyên thấu qua cửa sổ gắn lưới chống trộm, xông vào trong tòa nhà, cả tòa cao ốc lập tức bốc cháy.

Lâm Siêu liếc nhìn độ tàn phá kinh người của thứ này, trong lòng thầm giật mình, con rắn khổng lồ này chắc là kiểm soát lửa, hơn nữa đã tiến hóa được hai, ba lần, nếu không chắc chắn không thể điều khiển được ngọn lửa lớn như vậy. Phải biết rằng, trí tuệ của nó chưa tiến hóa cao, vẫn chưa biết cách kiểm soát, nếu không lực sát thương tối thiểu sẽ tăng trên 10 lần!

Sau khi phun luồng lửa dung nham ra, con rắn khổng lồ vảy đỏ lập tức trở nên suy yếu.

Lâm Siêu chớp thời cơ nhào tới một lần nữa, cánh tay phải hoàng kim điên cuồng nện liên tục mấy quyền, khiến con rắn khổng lồ vảy đỏ nằm rạp xuống đất, cơ thể co giật, vặn vẹo một cách vô thức.

Lâm Siêu thầm nghĩ thật phiền phức, nếu anh có một cây trường thương thì có thể xiên chết nó rồi!

Sau thời gian dài chiến đấu, dòng khí hoàng kim trong cơ thể Lâm Siêu đã tiêu hao phần lớn, Lâm Siêu hủy bỏ trạng thái hoàng kim hóa, con ngươi và cánh tay phải đều khôi phục về trạng thái ban đầu. Dòng khí hoàng kim này thuộc về nguồn năng lượng gen, cần bổ sung đồ ăn để nó có thể khôi phục nhanh hơn.

Lâm Siêu nhìn con rắn khổng lồ vảy đỏ nằm thoi thóp, chầm chậm bay xuống, rút cánh rồng cải tạo trở về trong cơ thể, lấy rìu cứu hỏa ra, nạy miếng vảy ở vị trí cách đầu rắn bảy tấc lên. Sau khi cạy được miếng vảy gắn chặt với da thịt rách ra một khe hở, anh lập tức cầm miếng vảy xé ra.

Bên dưới vảy là máu thịt be bét.

Lâm Siêu cầm rìu cứu hỏa bổ liên tục vào chỗ này. Trên thân con rắn khổng lồ vảy đỏ này, ngoài nguồn năng lượng gen trong cơ thể là báu vật ra, vẫn còn rất nhiều thứ hữu dụng, tấm vảy cứng này có thể dùng để chế tạo áo giáp chiến đấu, lực phòng ngực không thua gì sắt thép nhưng lại không nặng như sắt thép, hơn nữa tấm vảy này còn có khả năng chịu lửa, có thể cách nhiệt ở mức nhiệt cao, cho dù đứng ở miệng núi lửa cũng không thấy nóng!

Tiếp theo là nanh độc và túi độc nằm sau nanh độc.

Cho dù ban đầu con rắn khổng lồ vảy đỏ này không phải giống rắn độc thì sau khi biến dị, độc tính của nanh độc của nó ít nhất cũng gấp 3 lần rắn hổ mang. Chỉ cần bôi 1 chút lên vũ khí là có thể đầu độc chết phần lớn sinh vật biến dị!

Trong lúc Lâm Siêu phanh thây con rắn khổng lồ, Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ thấy trận chiến đã kết thúc bèn thở phào nhẹ nhõm, lập tức kéo Diệp Phỉ cẩn thận tới gần.

Diệp Phỉ để mặc họ kéo đi, đầu óc vẫn trong trạng thái trống rỗng.

Cô ta xem tới độ ngây người.

Rắn siêu khổng lồ... biết phun lửa... Sau lưng người... mọc ra cánh chim.

Tất cả những điều này đều phá hủy, bóp méo thế giới quan của cô ta, khiến đại não của cô ta không phản ứng kịp. Nếu không có thi thể rắn khổng lồ nằm trên mặt đất, chắc chắn cô ta sẽ tưởng rằng mình đang nằm mơ.

“Nó... Chết rồi à?” Phạm Hương Ngữ tới gần đuôi rắn, nói nhỏ.

Lâm Siêu ngồi xổm trên đầu rắn, tiếp tục mổ xẻ, thuận miệng nói: “Đến đây đi, không sao đâu.”

Hai cô gái nghe vậy mới yên tâm, lập tức chạy tới, xác nhận con vật này đã chết thật rồi, lập tức to gan hẳn lên. Phạm Hương Ngữ vỗ vào vảy rắn, chạm tay vào không thấy mát lạnh mà là nóng hôi hổi, cô ta thử cạy một miếng vảy, định ăn thử thịt rắn xem nó có vị thế nào.

Tuy nhiên, vảy rắn cứng như sắt thép, cô ta dùng hết sức bình sinh mới lật ra được một chút, trong lòng cô ta thầm rơi lệ. Đây đúng là quái vật đáng sợ biết chừng nào, thế mà nó cứ thế bị ác ma này giết chết. Mình muốn lật đổ sự thống trị của anh ta... quả là xa vời!

Sắc mặt cô ta hết sức u ám, rầu rĩ không vui cạy vảy rắn lên, khoét một miếng thịt rắn, ra sức nhai, máu tươi nhoe nhoét khắp xung quanh miệng đối lập với phần cằm trắng như tuyết trông hết sức kinh dị.

Lâm Thi Vũ đẩy cô ta một cái, quát to: “Sao cô lại ăn thịt sống vậy, không khó ăn à?”

Phạm Hương Ngữ chùi mép, không mấy hứng thú thuận miệng nói: “Đương nhiên không khó ăn rồi, nó ngon hơn những thực phẩm con người chế biến nhiều. Cô thử chút đi là biết. Vị thịt tươi và máu rất thơm ngon!”

Lâm Thi Vũ chê bai ra mặt: “Đúng là không có đẳng cấp!”

Diệp Phỉ nghe họ nói chuyện với nhau, mặt mũi ngập tràn hoang mang, ăn thịt rắn sống? Còn nói là vị thịt tươi và máu thơm ngon?... Các người là con người thật sao?

Lâm Siêu tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng mổ được đầu con rắn khổng lồ này ra, cắt toàn bộ cặp nanh độc và tất cả túi độc, cho hết vào trong không gian độc lập.

Sau đó, Lâm Siêu bắt đầu mổ thân thể nó.

Nhổ từng tấm vảy một, lột da, dùng rìu cứu hỏa xẻ thịt rắn, tìm kiếm nguồn năng lượng gen trong cơ thể nó. Với kích thước khổng lồ của con rắn này thì muốn tìm được nguồn năng lượng gen không phải chuyện dễ, nhất định phải xẻ từng khối thịt một ra mới được, nếu không rất dễ để lọt.

Lúc này, Lâm Siêu không khỏi hâm mộ những người tiến hóa hệ nhận biết. Nếu có một người tiến hóa hệ nhận biết ở đây nhìn một cái thì có thể tìm ra nguồn năng lượng gen giấu ở đâu ngay, căn bản không cần phí sức tìm kiếm.

Sau hai giờ vất vả, cuối cùng Lâm Siêu tìm được nguồn năng lượng gen ở phần bụng nửa thân trên của con rắn khổng lồ này. Điều khiến anh cảm thấy vui mừng là nguồn năng lượng gen này rất lớn, to khoảng chừng hai nắm đấm, hơn nữa còn là màu xám bạc!

Với thể chất của Lâm Thi Vũ, hoàn toàn không thể hấp thụ nguồn năng lượng gen màu bạc, Lâm Siêu không khách sáo nuốt hết.

Sau khi nuốt hai hòn máu thịt vào bụng, Lâm Siêu lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên, tế bào và máu đều sôi trào sùng sục, vài phút sau, Lâm Siêu cảm thấy thể chất của mình đang tăng dần lên, mạnh x23 lần, tăng thêm x3!

Hiệu quả này khiến Lâm Siêu cực kỳ mừng. Phải biết rằng hiện tại thể chất của anh đã đạt tới giai đoạn bình cảnh, những nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể xác thối đặc biệt tiến hóa lần đầu hoàn toàn không thỏa mãn được anh, ít nhất phải cần 20, 30 viên mới có thể khiến thể chất tăng x1.

Hơn nữa, mỗi lần tăng x1, nhu cầu đều sẽ tăng gấp đôi!

Viên nguồn năng lượng gen màu xám bạc này gần như ngang ngửa với nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể 200 con xác thối đặc biệt!

Lâm Siêu hài lòng phủi tay, tiếp tục ngồi xổm xuống chuẩn bị phanh thây con rắn khổng lồ.

Từ phần bụng dài hơn 10 thước của con rắn khổng lồ, Lâm Siêu mổ một mạch xuống dưới, tìm thấy rất nhiều xương cốt của con người, những bộ xương này đều bị dịch dạ dày ăn mòn thành hình thù kỳ dị, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra nó là của con người, ngoài điều này ra, còn tìm thấy một người có thân thể lành lặn nhưng áo quần toàn thân đều đã bị ăn mòn hết, hẳn là mới bị nuốt vào không lâu.

Lâm Siêu tiện tay lật cỗ thi thể này lên, đang định mổ tiếp thì đúng lúc này xảy ra một chuyện khiến người ta kinh hồn táng đảm. Thi thể con người bị Lâm Siêu lật lên một cái bỗng nhiên giơ tay dụi mắt, lẩm bầm: “Đừng nghịch, anh đang ngủ…”