Mê Án Đường Triều

Chương 132: Chuộc thân



"Cười gì mà cười, không định làm việc à?" Đột nhiên nghe thấy tiếng gã miệng méo, hai người vội đứng dậy. Tiểu Lan trừng mắt với gã một cái rồi đi vào trong nhà, Trần Cẩn Phong thì tiếp tục công việc quét dọn của mình.

"Nói cho ngươi biết, nếu như còn dám lười biếng thì cút ngay cho ta!" Gã miệng méo quát lớn.

* * *

Lại là một buổi sáng sớm, Trần Cẩn Phong vẫn như thường ngày đến phòng các cô nương. Chàng bước đến trước cửa phòng Lệ Quyên thì ngập ngừng không biết nên đi vào thế nào.

Đột nhiên cửa mở từ bên trong, Trần Cẩn Phong chỉ đành gắng gượng mà bước vào.

"Sao đã đến cửa rồi mà mãi không chịu vào trong?" Lệ Quyên yểu điệu ngồi xuống bên giường.

Trần Cẩn Phong chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nên không thèm để ý đến lời cô ta mà chuẩn bị quay người bỏ đi.

"Đứng lại." Dường như giọng Lệ Quyên hôm nay có chút mỏi mệt, mặc dù rất êm ả nhưng lại mang thêm vẻ ngả ngớn.

"Cô nương, tại hạ không phải loại người như trong tưởng tượng của cô." Trần Cẩn Phong quay người lại, chàng muốn nói rõ với Lệ Quyên để tránh gặp rắc rối sau này. "Tại hạ đã có thê tử, nếu như không để mưu sinh thì tuyệt đối sẽ bước vào chốn lầu xanh này nửa bước. Nếu như cô nương vẫn còn như vậy thì đừng trách tại hạ khiến cô khó xử."

"Ta biết." Lệ Quyên lại bước tới, cô ta vung tay kéo nhẹ chiếc váy lụa rồi khoác lấy tay Trần Cẩn Phong.

Trần Cẩn Phong thấy vậy thì vội né tránh, đôi mắt đen tựa hắc trân châu của chàng như bùng lên ánh lửa.

"Đưa tay đây." Lệ Quyên thấy Trần Cẩn Phong rụt tay lại thì nói.

"Cô nương.." "Cho ngươi này."

Lệ Quyên nhấc tay lên, trong lòng bàn tay đặt một chiếc lọ nhỏ màu xanh: "Đây là tam thất tán, chuyên dùng để trị những vết thương do bị đánh đập. Ngươi mang về đưa cho Tiểu Lan dùng, chỉ sau hai ba ngày sẽ thấy đỡ."

"Cô nương, cô.." Trần Cẩn Phong ngập ngừng rồi nhận lấy bình nhỏ.

"Tiểu Lan thoát được hố lửa, ta cũng mừng cho con bé." Lúc này Lệ Quyên hoàn toàn không còn vẻ bỡn cợt như bình thường, trong ánh mắt Lệ Quyên như chất chứa một nỗi niềm sâu thẳm: "Nếu như năm ấy cũng có một người như ngươi đến cứu ta thì tốt biết mấy." Nói xong, Lệ Quyên bật cười, nhưng trong tiếng cười lại chất chứa một cảm xúc khó nói thành lời.



* * *

Tam thất tán quả nhiên có hiệu nghiệm, Tiểu Lan dùng đến ngày thứ hai, các vết thương trên cơ thể đã giảm sưng đi rất nhiều. Thấy món đồ thần kì như vậy, Tiểu Lan hào hứng hỏi: "Phong ca ca, huynh kiếm được đâu ra món đồ tốt như này thế?"

"Lệ Quyên cô nương cho đấy." Trần Cẩn Phong đáp.

"Lệ Quyên tỉ tỉ sao?" Tiểu Lan nói: "Thực ra tỉ ấy là người tốt."

Trần Cẩn Phong cười rồi xoa đầu Tiểu Lan: "Người tốt không phải định nghĩa thế này."

"Bình thường Lệ Quyên tỉ tỉ đối xử với bọn muội rất tốt, Lý đại gia thường xuyên đánh đập và bỏ đói bọn muội, tỉ ấy thường nhân lúc Lý đại gia đi ngủ thì sẽ lén đưa cơm cho bọn muội. Nghe Lệ Quyên tỉ tỉ nói hồi nhỏ tỉ ấy rất khổ, cha mẹ mất sớm, điền sản bị Thúy Phân lâu chiếm hết, tỉ ấy cũng bị Lý đại gia cưỡng ép tới đây." Trần Cẩn Phong hoàn toàn không nhận ra những điều này ở Lệ Quyên. Chàng cứ tưởng rằng Lệ Quyên là một nữ tử phóng túng, không ngờ sau lưng cô ấy lại chứa đựng câu chuyện chua xót đến vậy.

Ngập ngừng đôi chút, Trần Cẩn Phong xoa đầu Tiểu Lan, nói: "Tiểu Lan, ngày mai là kì hạn cuối để chuộc muội rồi, muội ở đây đợi nhé, ta ra ngoài một chuyến."

"Phong ca ca, cảm ơn huynh." Ánh mắt Tiểu Lan ẩn chứa sự lo lắng, nhưng sự lo lắng đó nhanh chóng được thay thế bằng hi vọng.

Tiểu Lan muội muội, muội yên tâm, Phong ca ca nhất định sẽ cứu muội ra ngoài. Trần Cẩn Phong vừa nghĩ vừa bước ra khỏi Thúy Phân lâu, đi về phía phủ đệ Lý Kính Dư.

* * *

Tú bà ngồi vắt chân trên chiếc ghế trong đại sảnh, gã miệng méo khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh. Bên cạnh họ là Tiểu Lan đáng thương và Trần Cẩn Phong đang ôm một hộp bạc trong tay.

"Kì hạn ba ngày đã đến, đủ một trăm lượng bạc chưa?" Tú bà nhếch miệng hỏi.

"Ở đây." Trần Cẩn Phong vỗ nhẹ vào hộp bạc, đáp.

Thấy thật sự có bạc, hai mắt tú bà lập tức sáng lên: "Nhanh mang qua đây." Nói đoạn chuẩn bị đứng lên cướp lấy hộp bạc.

"Khoan đã." Trần Cẩn Phong giơ hộp lên: "Khế ước bán thân của Tiểu Lan đâu?"



Tú bà liếc mắt với gã miệng méo, gã lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Trần Cẩn Phong.

Nhận lấy khế ước bán thân, Trần Cẩn Phong mới đưa hộp bạc cho gã miệng méo, rồi đốt cháy mảnh giấy ngay trước mắt họ.

"Bây giờ Tiểu Lan đã không còn nợ nần gì với mấy người nữa, muội ấy có thể đi rồi." Nói xong Trần Cẩn Phong đẩy Tiểu Lan ra ngoài: "Tiểu Lan, muội quay về tìm cha muội đi."

"Gượm đã.." Tú bà cất cao giọng bước tới trước mặt Tiểu Lan, cúi xuống kéo áo Tiểu Lan rồi nói bằng giọng kì quái: "Tiểu Lan này, nếu như ngày nào ngươi phát hiện mình không sống nổi nữa thì quay lại đây, ta vẫn sẽ thu nhận ngươi."

"Ta nhổ vào." Tiểu Lan tức tối nhìn tú bà, cô bé gạt mạnh tay bà ta ra rồi phất áo ra người.

"Con khốn này, không cha không mẹ còn dám nhổ cái gì!" Tú bà tức giận lấy khăn tay trong ống tay áo ra lau vết nước bọt trên mặt. Mắng chửi một hồi thì quay ra nhìn thấy Trần Cẩn Phong, lại tiếp tục mắng mỏ: "Ngươi cũng là đồ đáng chết, lấy đâu ra lắm tiền mà chuộc con nhỏ thế hả, nửa đêm nửa hôm đi ăn trộm sao."

Nhổ cái gì? Trần Cẩn Phong cố gắng nhịn cười, bèn quay mặt sang chỗ khác.

* * *

Ở Thúy Phân lâu một thời gian, từ sau khi biết được số phận bi thảm của Lệ Quyên, chàng bắt đầu thay đổi thái độ với nàng ấy. Mà dường như Lệ Quyên cũng biến thành một người khác, không còn phóng đãng như trước mà mỗi khi gặp Trần Cẩn Phong đều lên tiếng chào hỏi. So với trước đây, lời nói thay đổi không nói, đến cả hành động cũng đoan trang hơn trước nhiều. Có những lúc không có khách, Lệ Quyên sẽ đến hậu viện tìm Trần Cẩn Phong kể chuyện đời thường hoặc giúp chàng làm việc. Lúc như này nàng ấy hoàn toàn không mang chút dáng vẻ nào của nữ tử thanh lâu.

Sau khi Tiểu Lan về nhà, phụ thân nhanh chóng gả cô bé vào một nhà kia, tuy cuộc sống nghèo khó nhưng hạnh phúc. Nhớ ơn cứu mạng của Trần Cẩn Phong, thỉnh thoảng cô bé lại tự làm một ít bánh mang đến hậu viện, Trần Cẩn Phong cũng thường gọi Lệ Quyên đến cùng thưởng thức.

Hôm ấy sau khi làm xong công việc của một ngày, Trần Cẩn Phong lại chuẩn bị ra hậu viện ngồi như mọi khi. Có lẽ đây là khoảng thời gian yên bình nhất trong ngày của chàng, lúc ấy chàng có thể buông bỏ được gánh nặng trên người, có thể thoải mái nhớ nhung cha mẹ, nhớ đến Tiểu Đào, Nhã Lâm, càng có thể tự do bày tỏ nỗi khổ tâm của mình.

Bầu trời sáng lấp lánh, tỏa ánh sáng lành lạnh xuống dưới. Nhẹ nhàng bước vào hậu viện, chàng nhận ra một nữ tử áo xanh đang lặng ngồi dưới đất, ngước mắt lên nhìn trời. Khoảnh khắc ấy dường như phấn son hoàn toàn tan biến mà chỉ đọng lại những sự thuần túy nhất trên gương mặt ấy.

"Hôm nay là ngày mười lăm, ngươi xem trăng trên trời tròn chưa kìa!" Không cần quay đầu lại, Lệ Quyên cũng biết người bên cạnh là ai.

Trần Cẩn Phong ngẩng đầu nhìn: "Đúng thế."

"Trăng đẹp thật đấy, nhớ ngày còn nhỏ mỗi khi trăng tròn, ta và muội muội sẽ cùng bê ghế gỗ ra ngồi ngắm trong sân. Nghe mẹ nói ở trên cung trăng có Hằng Nga, có thỏ ngọc, còn có cây quế hoa, đẹp biết bao." Gương mặt Lệ Quyên lộ ra vẻ hoài niệm những chuyện tốt đẹp trong quá khứ. "Lúc đó ta nghĩ nếu như mình có thể bay được đến cung trăng thì tốt biết mấy." Nói đến đây nét mặt Lệ Quyên sa xuống, nàng ấy thở dài: "Cha mẹ luôn cười ta, nói ta mơ mộng viển vông, muội muội thì cứ bám theo muốn ta dẫn đi cùng, chỉ tiếc là.." Còn chưa nói hết cậu, hai hàng nước mắt đã lăn xuống: "Cuộc sống này sẽ không bao giờ buông tha ta." Cúi đầu xuống nhìn, Trần Cẩn Phong vẫn không nhìn ra được chút vẻ nhuốm bụi trần nào, cộng thêm ánh mắt u buồn của Lệ Quyên càng khiến chàng khẳng định kì thực Lệ Quyên không phải là người như thế mà chỉ vì bị rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ nên mới thành ra như này.

"Nhà cô đã xáy ra chuyện gì, tại sao cô lại rơi vào chốn thanh lâu này?"