Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 13



Hành vi đột nhiên phát điên của Liêu San San được xem là do tâm lý bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ, dẫn đến mất khống chế và nảy sinh hành động vượt qua mức kiểm soát. Nhưng Liêu San San trước đó là bác sĩ, hơn nữa xét về mặt tinh thần cô ta hoàn toàn bình thường, cho nên dù luật sư bào chữa có một trăm cái miệng cũng không cứu nổi Liêu San San. Anna Sythalia là đối tượng nằm trong diện nguy hiểm, phòng bệnh cũng được giám sát rất chặt chẽ, tuy không biết làm thế nào mà cảnh sát bảo hộ cô ta lại bị Liêu San San hạ gục, nhưng camera quan sát lại thu được bằng chứng Liêu San San gϊếŧ người, vì vậy tình thế trong phút chốc đảo ngược, Liêu San San rơi vào hạ phong.

Vương Tuấn Khải cũng không vì vậy mà giấu giếm sự thật ba năm trước của nhà Andria Li.

Andria Li có con riêng bên ngoài tạo thành cú sốc cho phu nhân chính thống, lúc chạm trán không khỏi nảy sinh mâu thuẫn, cố tình đẩy phu nhân xuống hồ chết đuối, không ngờ bị con trai là Touri Li nhìn thấy. Chuyện tưởng như bị chìm vào quên lãng, Andria Li lại tiếp tục tạo nghiệp, lừa gạt Chrysan Sythalia lấy máu cậu ta thay thế cho con gái riêng, trực tiếp hại chết thiếu niên, vài năm sau đó ông ta mắc chứng hoang tưởng chết đi mà không biết chị gái của Chrysan – Anna Sythalia âm thầm lập mưu kế, từng bước triệt hạ người bên cạnh Liêu San San.

Đầu tiên là Geogre, chết vì có tình cảm với Liêu San San.

Tiếp theo là chính bản thân Liêu San San. Có điều gϊếŧ người không thành nên Anna tự vẫn, được cảnh sát đưa vào bệnh viện, kế tiếp chết trên tay Liêu San San.

Đây là một hồi oan oan tương báo.

Cuối cùng bọn họ cũng không công bố nội dung bức thư cầu cứu của Andria Li có nghĩa là gì. Vương Tuấn Khải đoán ông ta sợ hai đứa con của mình gây chiến tranh tranh đoạt tài sản mới truyền tin đi khắp nơi nương nhờ sự can thiệp của ngoại giới, lại không nghĩ tới người chân chính tạo áp lực cho con gái riêng lại là Anna. Touri từ đầu đến cuối không chiếm được chút tình cảm nào của cha, thậm chí Vương Tuấn Khải còn có ảo tưởng, phải chăng Andria Li chưa từng coi Touri là con ruột mà đối đãi?

Hắn nhìn chằm chằm bản án trong tay, sắc mặt cổ quái, tựa hồ tức giận mà cũng là kìm nén, vô thức bấm chặt móng vào mép giấy lưu lại vết hằn sâu hoắm.

Ngày phán quyết rất nhanh đến.

Tù chung thân thật ra vẫn còn nhân từ lắm so với những gì nữ bác sĩ này làm ra, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng là quý tộc, có mối quan hệ đặc biệt với người trong bóng tối, nếu không gϊếŧ để bịt đầu mối thì cứ giam lỏng trong tù, dù sao những gì cô ta nói hoàn toàn không có ai tin tưởng. Án tử âm u của pháo đài hoa hướng dương cứ như vậy kết thúc trong phiên tòa lạnh lẽo ngày mùa đông, thân nhân của Liêu san San vốn dĩ có chàng họa sĩ Touri Li thì người này lại là phe nguyên cáo, đứng trên lập trường của sự công bằng mà đối chất.

Liêu San San tiều tụy không chịu nổi đứng trước vành móng ngựa, sau khi nghe chính mình bị tuyên cáo tù chung thân liền lung lay ngã đổ. Cô ta nhìn về phía luật sư lắc đầu, sắp xếp tài liệu ra về, phía trước là nam nhân cao hơn thước chín, mái tóc màu nâu trà hơi xoăn khẽ uốn lượn theo chiều gió, hé miệng muốn nói điều gì đó. Nam nhân còn không thèm nhìn cô lấy một cái đã quay lưng đi thẳng, cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Liêu San San cũng buông rơi sinh mệnh cô ta.

Không, không thể như thế...!

Ngay cả hôn phu cũng bỏ rơi cô, cô còn sống thế nào được?!

Liêu San San há mồm hét to, khóc lóc van xin tòa án miễn giảm hình phạt, nhưng tội chứng vật chứng rành rành ra đó, luật pháp căn cứ vào giấy trắng mực đen mà hình thành, há có thể vì vài ba câu nói liền phá vỡ quy tắc?

Liêu San San cuối cùng vẫn bị tống vào tù. Cô ta nắm chặt song sắt, mười ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, vật vã kêu gào mình bị oan. Liêu San San chẳng hiểu tại sao mình lại gϊếŧ Anna, mặc dù trong thâm tâm cô ta vẫn muốn Anna chết đi nhanh chóng, nhưng cô ta vốn không có can đảm.

Trong lúc đó, là cái gì đã khiến cô ta quyết tâm?

Là cái gì...?

Liêu San San nhìn phòng giam đen tối u ám, nhịn không được bật khóc. Cô ta che trán quỳ sụp xuống, trong tích tắc nức nở đau đớn đột nhiên nhớ đến một âm thanh quen thuộc.

Liêu San San ngẩn người, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt dần dần tan rã, chân lùi ra sau, không do dự mà đâm đầu vào tường.

Rầm.

Ánh bình minh màu máu, nhuộm thắm căn phòng đen.

Tiếng giày va chạm xuống mặt đất vang lên âm thanh lộp cộp lộp cộp đều đều quy luật, đến khi trông thấy bình minh màu máu kia, người nọ chậm rãi ngồi xuống, chán ghét nhíu mày.

"Màu trắng của não lẫn vào sắc đỏ rồi, không còn thuần khiết nữa..."

...

Từng lớp băng vải trắng muốt được tháo ra, mái tóc mềm mềm của thiếu niên may mắn không bị tổn hại, vết thương sau đầu đã lành hẳn, chỉ còn lưu lại vết mổ nông không rõ ràng. Cũng không biết là do tay bác sĩ có kỹ thuật thâm hậu hay đức tạo hóa thương tiếc vật nhỏ vô tội này, vết thương rất nhanh lành lại, giúp thiếu niên nhanh chóng phục hồi sức khỏe.

"Cũng may là ngón tay cậu không gặp chuyện gì." Bác sĩ mỉm cười nhìn thiếu niên ngoan ngoãn tháo băng, đưa cho người đứng bên cạnh đơn thuốc và chế độ ăn uống. Ông ta dù không thuộc giai cấp thượng lưu thì cũng biết thân phận của thiếu niên này, than thở nói: "Cậu không định để cho cha mẹ biết chuyện này sao?"

Thiếu niên lắc đầu: "Tôi đã nói với họ là mình đến nhà bạn chơi vài ngày, họ chắc chắn không biết chuyện xảy ra. Hơn nữa làm như vậy chỉ khiến họ lo lắng, tôi không muốn cha mẹ phải đau buồn vì mình."

Bác sĩ cảm động vỗ vai cậu một cái.

"Đã tháo băng rồi sao? Chúc mừng đại thần ra viện nha!" Vivian mang theo hoa quả ló đầu vào, liếc nhìn đám cảnh sát đang vây bên ngoài, tiếc nuối chậc chậc: "Không ngờ đại thần vậy mà nằm trong bệnh viện này, các người cũng không nói cho tôi biết!"

"Đây là cơ mật a cô nương! Cậu ấy là nhân chứng, càng hạn chế người biết càng tốt chứ sao!"

"Phải nha, ngay cả tòa phân xử mà cậu ấy cũng phải vắng mặt nữa, cậu ấy chịu kinh hách không nhỏ đâu, đừng có ép người ta xuất hiện trước mặt công chúng với bộ dạng này a." Dạ Nhất không mặn không nhạt chen một câu, vẫn là không thích vị đại minh tinh này cho lắm.

Vivian khinh bỉ xua tay, hớn hở rút sổ ra xòe tay: "Giờ tôi xin chữ ký được chứ?"

"Ừm." Vương Nguyên cười cười nhận lấy, còn vẽ thêm một trái tim màu đen phía sau.

"A ha, thì ra là thần tượng của lão Lưu, không ngờ cậu còn trẻ như vậy mà đã là minh tinh rồi!" Một người sờ cằm tặc lưỡi: "Thật giống sếp của chúng tôi, đều là người xuất chúng bẩm sinh, người thường có đuổi cũng không theo nổi!"

"Chậc! Nghe cậu nói tôi mới để ý, tên bọn họ cùng có chữ "Vương" trong "đế vương"!"

"Ai da mấy người lắm chuyện, cậu ta chẳng phải chỉ trùng hợp là một nhân chứng thôi sao!"

"Xùy xùy! Phiền quá đấy, lăn lăn lăn đi cho bà đây tâm sự mỏng với thần tượng nào!"

Vivian phất phất tay tỏ ý đuổi người, đợi cho cảnh sát, bác sĩ lục tục kéo đi hết, cô ngồi xuống ghế bên cạnh giường Vương Nguyên, lắc đầu thở dài: "Cậu thật đúng là...tự tìm phiền não cho bản thân. Cậu vốn dĩ không dính dáng gì đến vụ án này, lại suýt chút nữa trở thành nạn nhân, để cho fans của cậu biết được phỏng chừng cảnh cục sẽ chìm trong nước bọt dư luận luôn!"

Vương Nguyên ái ngại cười gượng: "Tôi chỉ là muốn giúp mọi người một chút..."

"Lần sau đừng tự ý hành động nữa a, sếp của tôi dù tính tốt đến mức nào cũng có điểm mấu chốt. Anh ấy ghét nhất là nhân viên dưới quyền mình lại không nghe lời mình, còn xông pha tiên phong học đòi lập công..."

"Nhưng tôi cũng không phải nhân viên của Vương cảnh quan..."

"Cho nên cậu càng phải để ý đến chuyện này." Vivian nháy nháy mắt: "Để nạn nhân chết bởi hung thủ - ngay tại dưới mí mắt mình là chuyện không thể tha thứ của cảnh sát. Hơn nữa, tôi cảm thấy sếp đặc biệt quan tâm đến cậu, dù hình thức quan tâm có chút kỳ quặc bất thường nhưng tuyệt đối mang thiện ý..."

"Thật, thật sao...?"

Vivian thấy đại thần mở to mắt cảm động, trong lòng rít gào, ôi mẹ ơi đại thần khả ái như vậy ai có thể chối từ chứ! Sếp cũng là người mà, có phải robotcon đâu mà miễn dịch được!

Cô nhướng mày gật đầu, tranh thủ giúp sếp xoát độ hảo cảm của thần tượng. Đợi tâm trạng Vương Nguyên tốt hơn rồi, cô mới hắng giọng, nghiêm túc hỏi: "Cậu và Touri là bạn bao nhiêu năm rồi?"

Vương Nguyên ngẩn người, khẩn trương đáp: "Từ trước khi ba cậu ấy tự sát...Có chuyện gì sao?"

"Touri từng có hành vi nào quái lạ kỳ quặc hay biếи ŧɦái không?"

"Không có, cậu ấy rất bình thường. Cậu ấy, cậu ấy... liên quan đến cái chết của ai sao?"

Vivian bán tín bán nghi nhìn Vương Nguyên, sếp luôn đề phòng đại thần, nhưng nhìn cậu không có vẻ gì là giống nói dối. Cậu thực sự không biết hay là Touri che giấu quá giỏi?

Đêm qua bọn họ tổng kết vụ án ra mới phát hiện có rất nhiều điểm nghi vấn xung quanh Touri Li. Tỷ như nói cậu ta trơ mắt nhìn người mẹ của mình chết trong hồ nước mà đến tận bây giờ mới báo cáo, hoặc cậu ta biết Anna Sythalia là chị gái của nạn nhân Chrysan lại có thể để cô ta làm việc trong nhà mình...Touri Li không làm gì cả, nhưng thái độ tỏ rõ sự dung túng hờ hững người có hiềm khích với em gái. Dường như cậu ta biết rõ chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra lại dưng dửng không hề để tâm, mặc cho kế hoạch của Anna và mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ từng bước tiến triển.

Không, là mâu thuẫn của một dòng tộc.

Liêu San San và mẹ cô ta chính là nguồn gốc khiến mẹ Touri chết kia mà, đã không thể trả thù công khai, vì vậy cậu ta coi như mắc điếc tai ngơ, vô hình tạo cơ hội cho thủ phạm cũng là một cách đòi nợ...?

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ.

"Touri thực sự không phải kẻ xấu, tôi có thể chứng minh..."

Vivian thấy đại thần căng thẳng bối rối, thầm nghĩ đại thần quả thật rất ngây thơ, cô gật gật đầu giải thích bọn họ chỉ đặt vấn đề nghi ngờ với Touri Li mà thôi, dù sao cũng không có bằng chứng xác thực.

Vivian tạm biệt Vương Nguyên trở về cảnh cục, vừa bước vào đã thấy xác chết la liệt nằm vật vã tại khắp nơi trong tầng mười lăm. Cô gái nhỏ cao một mét sáu mươi nhếch miệng cười tàn độc, vơ lấy xấp danh thiếp của mấy người từng đến đây uống nước trà – coi thành phi tiêu mà phóng vèo vèo vèo, lia tia nhìn nhiệt đới đến toàn thể chị em bạn dì thân bằng quyến thuộc đang trôi nổi lềnh bềnh.

"Chiêu Tài Miêu mau dậy coi, xem lại cái thiết lập firewall (*) của anh kìa! Cẩn thận bị hacker xâm nhập lấy mất mấy bộ trang bị cam (**)thì đừng khóc nhé!!"

"X-chan thân mến! Dẹp cái mặt "tôi là ai" đó vào đi! Làm ơn đừng uống cà phê nữa, người cậu gầy rạc như cái đũa rồi kìa!"

"Bao đại nhân!! Hình như phòng pháp y đang thiếu người, nhân duyên xảo hợp thì tới giúp Willie một tay há!"

Đám người tử khí âm trầm vừa nghe thấy tiếng quát tháo của nữ cường nhân duy nhất trong cảnh cục, kẻ vội vàng bò dậy kẻ thì ngáp ngắn ngáp dài, thất tha thất thểu chật vật đến là thương tâm. Đặc biệt có người sinh lực tụt xuống mức 0, hồi HP không nổi, nằm ườn ra sofa chết giấc, trên mắt thâm quầng hai vòng đen kín từ xa trông như gấu trúc quốc bảo, mỗi tội thân hình suy dinh dưỡng còi cọc thiếu ăn nên người chẳng ra mà ma cũng chẳng giống, khiến quần chúng nhân dân không hẹn cùng vuốt mặt, thầm nghĩ, thế giới này khó sống quá a!

Thủ trưởng tuy không thất đức đến mức đè nhân viên ra vừa bóc vừa lột nhưng tình trạng cũng không khác cho lắm, vẫn là án tử cũ mới chồng chất tựa bãi rác toàn cầu, mỗi ngày một tăng mà không thấy thuyên giảm, như căn bệnh nan y từng chút một đưa con người vào cõi vĩnh hằng. Vivian thực sự cũng rất thương tiếc đồng nghiệp ngày ngày nay lưng cày cấy phục vụ nhân dân như vậy, nhưng lựa chọn chức nghiệp này thì còn than thở cái gì chứ?

Báo cáo án tử đã

được Vương Tuấn Khải viết rõ ràng nộp lên cục trưởng, hiện còn chờ xét duyệt là bọn họ có thể nghỉ ngơi. Lý thuyết rất thoải mái nhưng hiển nhiên thực tế không tốt đẹp như vậy, Vivian thở dài, Trung đại lục tuy nhân số đông, nhưng không phải ngày nào cũng xảy ra án mạng chứ hả? Sếp và bọn họ cũng không phải Conan thật mà có máu thu hút sát thủ, đi đến đâu có người chết đến đó.

"Sếp đâu rồi?" Cô bắt lấy X-chan tập trung giải mã mật thư. Cafein đã hại một mầm non của tổ quốc thành củi khô di động, tuy vậy X-chan cũng rất kiên cường đứng lên. Cậu ta liếc Vivian một cái, tiếp tục ôm ấp tình yêu với đám code rối tung như hạch thần kinh, chầm chậm nói:

"Đến nhà giam rồi."

"Cái gì?"

"Chẳng lẽ cô không biết Liêu San San vừa chết?"

Vivian kinh dị nhìn cậu ta, cô biết rõ biết người này không thích nói đùa, cho nên lời vừa rồi của cậu ta đã gây ra chấn động không nhỏ.

Hung thủ là nạn nhân, mà nạn nhân cũng là hung thủ, hung thủ chết, nạn nhân chết, vụ án này còn có thể quái dị hơn được không?

Hết Chương 13

Hoàn Quyển I

(*) firewall: tường lửa, hệ thống bảo vệ thông tin cơ mật máy tính

(**) trang bị cam: trang bị cấp cao nhất trong game