Ngày Thống Nhất

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edior: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Felix bước vào bếp với một chiếc balo căng phồng, và đổ đống đồ đạc lên kệ bếp với một cú va chạm.

"Tôi không biết bữa sáng anh muốn ăn ngọt hay ăn mặn, nên tôi mua rất nhiều thứ: bánh weckle [1], bánh mì baguette nguyên hạt, bánh mì khoai tây và Quarkini [2].

Tôi còn mua mức mâm xôi và hai loại pho mát nữa." Y cẩn thận cầm lấy một bông hoa đồng tiền gói trong giấy trắng và đặt nó vào một ly nước đầy.

"Nhân tiện, còn có việt quất tươi."
Erik ngơ ngác nhìn y.

Hắn vẫn chưa hồi phục được cảm xúc đột ngột vừa rồi.

"...Cậu mua những thứ này ở đâu?"
"Chợ trong thị trấn." Felix cũng không ngẩng đầu lên, lấy ra một viên đường nhỏ từ trong túi bóng kính và đặt nó vào giỏ bánh mình được phủ khăn giấy.

"Xe đạp của anh đậu ở trong sân nên tôi mượn.

Chỉ đạp xe mất hai mươi phút là có thể đến nơi rồi."
"Nhưng sao cậu biết đường?"
"Trên thế giới này có một thứ gọi là Google Maps đấy." Felix cười và nâng chiếc cốc thủy tinh trên tay về phía hắn.

"Cà phê?"
"Ừ, cà phê."
"Bánh mì thì sao? Ngọt hay mặn?"
"Bánh weckle hay baguette đều được." Erik trả lời.

"Tôi chỉ phết bơ và mứt cho bữa sáng."
"Được rồi.

Anh có thể dọn bàn và tôi sẽ cắt bánh mì.

Anh có dao cắt bánh mì không?"
Erik ngoan ngoãn mở ngăn tủ chứa dao kéo, lấy ra con dao dài có răng cưa đưa cho y, sau đó lấy dao, nĩa, đĩa và khăn ăn.

Trong khi trải bản, hắn nhìn Felix quấn chiếc bánh mì của mình trong một chiếc khăn bếp và cắt từng miếng một.

Từ góc nhìn của mình, hắn có thể thấy rõ dáng người đẹp đẽ, chiếc mũi nhỏ và chiếc cằm nhọn của y.


Felix dường như nhận ra ánh nhìn của hắn và quay lại mỉm cười.

"Anh ngủ có ngon không?"
Erik gật đầu.

"Tôi tỉnh dậy thấy cậu không có ở trong phòng.

Tôi nghĩ cậu đi rồi."
"Anh nghĩ rằng tôi rời đi mà không nói một lời từ biệt sao? Như thế quá thô lỗ, không phải sao?"
Erik hơi giật mình.

Hắn không biết liệu sự thô lỗ trong lời nói của y là ám chỉ việc rời đi mà không nói lời từ biệt hay ám chỉ đến phỏng đoán của riêng hắn về y.

"Tôi không biết...cậu bỏ quên đôi bông tai của mình."
Hắn hối hận ngay khi nói ra.

Tại sao hắn lại muốn nói điều này? Hắn không muốn nhắc đến những suy nghĩ hỗn loạn và cuồng tín của mình đối với Felix ở vài phút trước, chứ đừng nói đến hành động hôn lên đôi bông tai của y ngay lúc này.

Hắn nghĩ điều đó hơi biến thái.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Ồ, tôi đã tháo ra và đặt chúng ở đó." Felix nói nhẹ.

"Tôi hơi lo lắng...Hừm, tôi nghĩ tốt nhất là không nên quá gây chú ý ở một nơi như thế này, văn hóa dân gian có hơi bảo thủ." Anh đưa tay ra sau gáy và kéo mũ trùm đầu che lại mái tóc của y xuống.

"Vì thế tôi đã giấu mặt và lẻn vào."
Felix đang mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ cảm từ trường cấp hai của Erik.

Hôm qua khi đi tìm đồ để thay cho y, Erik thấy trong tủ có một bộ quần áo cũ, hắn đã quên mang đi quyên góp khi dọn dẹp.

Hắn nhớ rằng chiếc áo hoodie này là thứ anh không thích nhất, vì nó màu đỏ cam và hơi gần với màu tóc của hắn khi đó, đỏ hơn bây giờ nhiều, và toàn bộ cơ thể của hắn từ trên xuống dưới sẽ giống như một con tuần lộc đỏ khi mặc chiếc áo đó.

Nhưng hắn không ngờ khi Felix mặc nó thực sự rất đẹp, mặc dù hắn nghĩ không có một bộ quần áo nào sẽ trở nên xấu xí khi được mặc trên người của Felix.

Màu đỏ cam càng tôn lên làn da trắng của y trở nên rõ ràng.

Erik tưởng tượng rằng nếu y đội chiếc mũ trùm đầu lên sẽ trông giống như một con búp bê Nga – loại có khuôn mặt trắng như sứ và đôi mắt thủy tinh màu xanh lục.

Nếu ý định ban đầu của Felix không phải là gây chú ý, thì hắn tin rằng điều này sẽ không hiệu quả một chút nào.

Máy pha cà phê phát ra tiếng khò khè.

Erik không nhớ có hai thứ như kem cà phê và đường viên ở trong nhà, hắn vội vàng tìm kiếm một hồi, chỉ thấy đường trắng được bọc giấy trắng trong bếp.

"Xin lỗi, tôi không bao giờ thêm đường hoặc sữa vào cà phê, vì vậy..."
"Không sao.

Thêm đường chính là đứa trẻ, thêm sữa chính là bà thím, phải vậy không?" Felix cười và trích dẫn một câu nói của người địa phương ở đây.

Có một chút châm biếm trong giọng điệu của y, nhưng vẫn như mọi khi, nó ngay lập tức bị pha loãng trong ngữ khí nhẹ nhàng đến khó tin, giống như bơ hòa tan trong cà phê.

"...Ý tôi không phải vậy." Erik hơi đỏ mặt.

Hắn lấy hộp sữa từ trong tủ lạnh ra.

Felix đặt chiếc ly có hình hoa đồng tiền đỏ cam lên bàn ăn.

Họ ngồi vào bàn ăn sáng.

Mứt mâm xôi mà Felix mua ở chợ rất ngon khiến Erik rất thèm ăn và ăn hết hai cái bánh mình weckle và năm, sáu lát bánh mì baguette.

Felix ăn rất ít, nhưng lại uống hết cốc cà phê này đến cốc cà phê khác, mỗi cốc đều có một lượng sữa và đường đáng kinh ngạc.

Họ không nói nhiều và thỉnh thoảng ánh mắt họ chạm nhau, Felix sẽ mỉm cười với hắn.

Erik hơi bối rối.

Felix cười thân thiện như thế này có phải là người giống như cậu bé khóc nức nở trong vòng tay của hắn đêm qua không? Trông y thật hạnh phúc, cân bằng cả thể chất lẫn tinh thần, tràn đầy sức sống, mặc chiếc áo hoodie dễ thương đó, trông như một chút nai nhỏ đến với thế giới này vào đầu mùa xuân.

"Cậu có kế hoạch gì cho ngày hôm nay không?" Hắn hỏi.

"Tôi vẫn chưa biết." Felix đặt cốc cà phê xuống.

"Có lẽ tôi sẽ đến thị trấn.

Còn anh?"
"Hôm nay tôi phải lái xe đến Stuttgart.


Tôi có hẹn gặp kế toán thuế vào lúc mười giờ, và tôi còn phải đến gặp luật sư vào buổi chiều."
"Tôi biết rồi.

Tôi sẽ gọi cho một khách sạn gần đó và hỏi xem khách sạn nào còn phòng trống."
"Cậu có thể ở lại đây." Erik nói.

Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh một chút, và cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường và tự nhiên nhất có thể.

"...Đương nhiên, nếu cậu muốn.

Cuối tuần cậu cũng có thể ở đây."
"Vậy anh có hy vọng tôi ở lại không?" Felix hỏi.

"Tôi hy vọng thế." Erik thành thật nói.

Tôi hy vọng cậu sẽ ở lại đây.

Tôi hy vọng đêm nay sẽ được ở bên cạnh cậu.

Cùng cậu ăn tối như hôm qua, cùng nhau nghe nhạc và trò chuyện.

Tôi muốn tâm sự với cậu nhiều hơn.

Muốn hiểu rõ cậu hơn.

Muốn biết...mọi thứ về cậu.

"Vậy thì tôi phải nói trước điều này." Felix nói.

Trông y cực kỳ nghiêm túc.

"Tôi không muốn trong khi anh không biết gì để lợi dụng lòng tốt của anh như thế...Đừng hiểu lầm, lòng tốt của anh tôi thực sự rất cảm kích.

Tôi tin rằng chẳng có mấy ai bị tôi đả thương mà còn có thể cho tôi ở nhờ."
Erik muốn nói gì đó, nhưng Felix lại không cho hắn cơ hội để can thiệp.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Hôm nay, nếu anh cho phép tôi ở đây thì anh phải nhìn thứ này đã." Y lấy trong túi ra một chiếc hộp giấy dài và mỏng, đặt trên bàn rồi đẩy qua cho hắn.

"Đây là cái gì?" Erik nhìn dòng chữ in trên hộp giấy.

"Benzodiazepine [4].

Thuốc an thần." Felix nói.

"Tinh thần của tôi không được ổn định.

Không phải là dạng đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép hoặc là cởi sạch quần áo chạy quanh ngoài phố gì đó.

Không phải như thế dây, thật đấy.

Bảy, tám tháng trước tôi bị một cơn hoảng loạn cấp tính [3].

Lúc đó tôi đang lái xe trên đường cao tốc thì gặp phải tai nạn nghiêm trọng và phải nằm viện vài tuần lễ.

Sau đó, tôi phải bắt đầu uống thứ này."
Y khẽ thở dài rồi tựa lưng vào ghế.

"Tôi cứ nghĩ mình đã bình phục hoàn toàn, cho nên một đoạn thời gian sau tôi đã ngừng thuốc.

Nhưng gần đây...có lẽ là áp lực công việc quá nhiều.

Tôi đi khám và bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi, nhưng tôi không muốn uống.

Thuốc này rất dễ gây nghiện.

Tôi không muốn mình hoàn toàn bị phụ thuộc vào thứ này, như một tên nghiện thực sự...Vì vậy, tôi đã xin nghỉ việc và đi du lịch, hy vọng một kỳ nghỉ ngắn có thể giải quyết được vấn đề của tôi.

Nhưng có lẽ tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi."
Y nhìn Erik.

"Hôm nay tôi đã uống thuốc.

Thuốc này hiện tại có hiệu quả với tôi, nên anh không cần lo lắng tôi sẽ lên cơn một lần nữa.

Tôi nói điều này không phải yêu cầu anh đưa tôi đến bệnh viện khi cần thiết...Tình huống của tôi không tệ đến như vậy, chỉ là muốn nói tôi không thể ở lại chỗ này của anh...Tôi nghĩ...giải thích với anh một chút về chuyện đêm qua."
Đôi mắt xanh lục nhìn thẳng hắn, hiện ra chân thành và khẩn thiết.


"Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra đêm qua.

Tôi bị suy sụp tinh thần đột ngột.

Đây là điều thường xảy ra ở những bệnh nhân như tôi...!Nếu hành động của tôi khiến anh gặp rắc rối, tôi rất xin lỗi."
"Cậu không cần phải xin lỗi." Erik buột miệng.

"Tôi không phiền...!thực sự là không."
Hắn dừng lại, không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Tôi rất vui khi ở đó.

Tất nhiên không phải nói rằng tôi rất vui khi thấy em gục ngã.

Nhưng...!
Tôi rất vui vì tôi có thể giúp em.

Tôi rất vui vì tôi có thể an ủi em khi em khóc, bế em và để tôi ôm em vào lòng.

Tôi thích ôm em.

Tôi thích khi em ở trong vòng tay của tôi, như thể toàn bộ cơ thể và tâm trí của tôi được lấp đầy.

Tôi thích cảm giác đôi môi của em đặt trên môi tôi.

Felix mỉm cười.

"Merci beaucoup." Y nói nhẹ nhàng.

"Cảm ơn anh.

Tôi hứa điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Y đưa tay ra khỏi bàn và Erik bắt lấy nó.

Tác giả có lời muốn nói.

[1] Weckle là phương ngữ Swabia để chỉ bánh mì nhỏ(có đường cắt chéo trên bề mặt).

[2] Quarkini, còn được gọi là Quarkbällchen, sử dụng Quark (kem whey của Đức; tôi không biết tên tương ứng bằng tiếng Trung Quốc là gì — Wiki nói đó là granola, nhưng nghe có vẻ như nó không ăn được hoặc rất khó ăn.

Nó thực sự là một sản phẩm từ sữa giữa phô mai tươi và kem đánh bông) và bột trên cùng, được chia thành những viên nhỏ, và bề mặt được bao phủ bởi các hạt đường.

Quarkini mới làm có bán ở chợ hoặc tiệm bánh ăn khá ngon.

[3] Lưu ý về cơn bệnh hoảng sợ cấp tính (chỉ tóm tắt ngắn gọn cho người không chuyên, KHÔNG PHẢI PHỔ CẬP KIẾN THỨC khoa học y tế): Đây là sự xuất hiện đột ngột của các triệu chứng lo lắng và sợ hãi dữ dội (không có kích thích bên ngoài rõ ràng).

Thông thường kèm theo tim đập nhanh, thở gấp, khó khăn, run rẩy, cảm giác tê hoặc ngứa ran, cũng như tâm lý sợ hãi mất kiểm soát hoặc chết vì hoảng sợ.

Thời gian kéo dài từ vài phút đến vài giờ, chủ yếu khoảng 30 phút, nhưng khởi phát nhanh, thường đạt tối đa trong vòng một vài phút.

Cơn hoảng loạn hoàn toàn là một triệu chứng chứ không phải là một căn bệnh.

Có nhiều lý do dẫn đến sự xuất hiện của nó.

Nó có thể là căng thẳng tinh thần quá mức tạm thời hoặc có thể là rối loạn hoảng sợ, rối loạn căng thẳng sau chấn thương, tác dụng của thuốc, v.v.

Những người khỏe mạnh đôi khi cũng có thể gặp các cơn hoảng sợ do rối loạn căng thẳng và họ có thể tự chữa lành mà không cần điều trị đặc biệt.

Các cơn hoảng sợ tái phát (ít nhất 3 lần) cần xét đến yếu tố bệnh tật, đặc biệt là rối loạn hoảng sợ, là một loại rối loạn lo âu.

Bản thân cơn hoảng loạn không gây nguy hiểm về thể chất nhưng khi xảy ra tham gia giao thông có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc, khiến người bệnh sợ hãi, mất kiểm soát và lo lắng trong khoảng thời gian tiếp theo.

[4] Benzodiazepine là loại thuốc thông thường để điều trị rối loạn lo âu, loại thuốc này có nguy cơ gây nghiện cao và dễ xảy ra phản ứng cai nghiện sau khi ngừng thuốc..