Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 10: Khởi hành



Sau khi nội bộ Bắc Gia truyền tin xuống Bắc Vũ Tịch - lão đại sẽ đi xa hai tháng.

Trên dưới hết mực chuẩn bị.

Trực thăng riêng, Hoa Vũ cũng phải kiểm tra cẩn thận, do lần này chỉ có lão đại và Âu Nhược đi, không mang theo một ai khiến họ phải lo tính cẩn thận.

Bình thường Bắc Vũ Tịch ra ngoài luôn mang theo, một là Hoa Phong, hai là Hoa Vũ, cũng có thể là mang theo cả hai, chỉ riêng lần này là không đem theo bất kì cận vệ nào.

Bọn họ vốn tin tưởng lão đại sẽ không có chuyện gì, nhưng vấn đề đâu có nằm ở chỗ đó.

Vấn đề nằm ở chỗ Âu Nhược, mang theo một con chim sẻ như cô, đại bàng như lão đại làm sao mà bay cho được. Không phải năng lực không đủ mà là Âu Nhược sẽ vướng tay vướng chân.

Chưa kể việc Âu Nhược bây giờ là một người 'có bệnh'. Thương tích trên người chưa khỏi, lão đại đã cho đi tập huấn riêng.

Sáng sớm Bắc Gia lại yên lặng như tờ, Bắc Vũ Tịch không có ở Bắc Gia vốn dĩ là chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề này cũng không phải khó khăn, trên dưới luôn có quy tắc, mọi thứ cứ yên vị theo đúng chức phận là được.

Âu Nhược sáng sớm đã bị Bắc Vũ Tịch gọi dậy, nhìn cô mệt mỏi rút người trong lòng hắn cả đêm, đột nhiên hắn lại muốn nhanh chóng kéo cô đi huấn luyện để trở về.

Chỉ cần lần này trở về, Âu Nhược sẽ không khiến hắn lo lắng nữa. Hắn từ đầu đã có dự định cho cô, chỉ là Âu Nhược bây giờ như chú chim nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, đưa ra ngoài danh dự Bắc Gia không còn mà kể cả mạng Âu Nhược cũng không thể giữ.

Thứ hắn muốn cho cô là một cuộc sống, tự do hưởng thụ, tự do hoạt động. Bởi vì cô đã từng nói, "sống là người của ngài, chết là ma của ngài" chỉ vì một câu này của cô mà hắn dù có tàn bạo cũng phải bảo vệ cô.

"Sống là người của ngài, chết là ma của ngài"

Bắc Vũ Tịch là ai? Lão đại hắc đạo!

Theo hắn chỉ có hai con đường, một là sống, hai là chết. Người phụ nữ này, đã sống chết là người của hắn, thân là lão đại hắn làm sao có thể bỏ mặt con thỏ con của mình tự sinh tự diệt với chút sức tàn được.

Hắn phải khiến cho cô, dù có không thành hổ thì cũng phải thành một con mèo hoang. Sẵn sàng chiến đấu, dùng nanh vuốt cũng có thể giết chết người.

Chỉ cần như vậy, sau này Âu Nhược bên cạnh hắn, Bắc Vũ Tịch cũng sẽ không giữa đêm vô cớ giật mình.

"Tiên sinh! Ngài có cần gì nữa không?" Âu Nhược hỏi ý Bắc Vũ Tịch, cô chỉ vào vali đồ mà mình chuẩn bị tối qua.

Bắc Vũ Tịch lắc đầu, Âu Nhược nhìn qua nhìn lại cũng không có thêm gì cần mang cũng gật đầu vừa ý với sự chuẩn bị của mình.

Âu Nhược không dùng mĩ phẩm, quần áo cũng đơn giản. Cô không mang theo váy ngủ, chỉ đem theo đồ thể thao, nó chính là những thứ Lục Phàm đi tận ra trung tâm thành phố mua cho cô.

Khi họ chuẩn bị đi còn được một bửa ăn sáng cuối cùng của đầu bếp Bắc Gia, Âu Nhược đâu biết được hai tháng sau cô phải tự thân làm bếp. Cực kì khổ hạnh!

Hoa Vũ nhìn Bắc Vũ Tịch đang nhàn nhã uống cà phê, một lần nữa xác định lại: "Lão đại! Có thật là không cần chúng tôi đi cùng?"

Bắc Vũ Tịch xua tay, đặt tách cà phê lên bàn: "Lo cho tốt việc ở đây. Nếu không phải chuyện quan trọng, hạn chế liên lạc."

Hoa Phong lo lắng nói: "Lão đại! Nơi đó người đến địa hình rất phức tạp. Từ trường ở đó cũng bất ổn."

Lục Phàm gật đầu: "Hay là anh mang theo Hoa Phong hay Hoa Vũ cũng được. Việc này không thể qua loa được."

Âu Nhược bị bọn họ dọa cho sợ, cứ cuối đầu ăn phần của mình nhưng tai vẫn dán vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Bắc Vũ Tịch liếc nhẹ sang cô, thong thả như không: "Các chú lo Âu Nhược không còn mạng trở về sao?"

Âu Nhược giật nảy mình khi bị gọi đến.

Cô không mong bọn họ lo sợ giùm cô tí nào, cô chỉ sợ mình sẽ đúng như lo sợ của bọn họ!

Lục Phàm nhìn cô, ánh mắt xấu xa kèm một nụ cười ẩn ý, anh ta nói: "Cô ấy thì có cho thú hoang cũng không dám ăn."

Âu Nhược ngẩng mặt lên, bất mãn nói: "Tôi thì đã làm sao? Thịt tôi còn ngon gắp trăm lần thịt anh đó! Có anh mới là có cho thú hoang cũng không thèm!"

Hoa Phong và Hoa Vũ che miệng cười.

Âu Nhược thấy mặt mình bị chiếu tướng, ngoan ngoãn thu về móng vuốt nhìn sang Bắc Vũ Tịch đang ăn sáng, cô nuốt nước bọt rồi cẩn thận điều chỉnh tâm trạng giữ yên lặng.



Bắc Vũ Tịch thật sự rất đáng sợ, Âu Nhược không nhìn hắn nhưng vẫn cảm thấy áp lực.

Bọn người Lục Phàm, chắc chắn thời gian qua đã rất khó sống.

Sau khi ăn xong, trên dưới Bắc Gia không có lấy một kẻ tiễn đưa. Chỉ có Lục Phàm, Hoa Phong và Hoa Vũ chuẩn bị mọi việc là ra đứng chờ.

Điều này đã trở thành quy định, Bắc Vũ Tịch không cần đưa tiễn, chỉ cần bình an quay về đó là châm ngôn của hắn.

Hoa Phong và Hoa Vũ cũng ai làm việc nấy, chỉ có Lục Phàm lúc Bắc Vũ Tịch không để ý đã đút vào tay Âu Nhược một thứ gì đó cùng một mãnh giấy, đơn giản dặn dò: "Có lúc sẽ cần."

Nói rồi anh ta cũng đi thang máy lên tầng, chỉ còn mỗi Âu Nhược và Bắc Vũ Tịch lên trực thăng chuyên dụng.

Chiếc trực thăng màu trắng, in rõ ràng chủ nhân của nó từ đầu cho đến đuôi là của ai. Còn có huy hiệu của Bắc Gia, một con sói.

Âu Nhược ngồi ở ghế lái phụ, Bắc Vũ Tịch làm cơ trưởng. Chờ cô điều chỉnh tư thế, Bắc Vũ Tịch đột nhiên sát người đến.

Cảm nhận người bên cạnh ngày một khí thế áp đảo, gương mặt lạnh đang nhìn chằm chằm vào mặt mình. Âu Nhược nuốt nước bọt.

Trong vài giây mà khoang trực thăng đã đầy ấp mùi long đản hương của Bắc Vũ Tịch, cứ như là dịu dàng hòa vào hô hấp nhưng cũng như là mê dược khiến thần hồn điên đảo.

Mặt hắn càng lúc càng gần, sự nín lặng của Âu Nhược ngày một cao.

Chưa để cô kịp phản ứng, hắn luồng tay qua eo nhỏ của Âu Nhược, chạm vào thành ghế rồi rút ra một sợi dây, 'cạch' một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, cho đến tiếng thứ tư, tiếng cuối cùng...

Âu Nhược nuốt nước bọt, cô thầm mắng chửi mình quá xúc động. Chỉ là, lão đại gài dây an toàn cho cô thôi.

Nếu không, kẻ chưa từng lên trực thăng như cô có khi một lúc sau sẽ bị bay ra khỏi cửa.

"Tai nghe." hắn lạnh lùng ra lệnh, rồi ngồi ngay ngắn ở ghế lái.

Âu Nhược đưa tay lấy tai nghe đeo vào, từ tai nghe cô nghe thấy giọng Bắc Vũ Tịch.

"Thông số, tín hiệu, kết nối. Kết thúc."

Sau đó hắn đứ tay điều chỉnh lên xuống các nút trên bản điều khiển.

Rồi chẳng biết ở đâu cũng chính là tai nghe mà Âu Nhược đang đeo truyền đến giọng của một người đàn ông lạ

"Trực thăng 1711, số hiệu ILY. Bay từ 920 đến 1314. Thông số hoàn tất, tín hiệu an toàn, kết nối ổn định. Đã rõ, kết thúc!"

Âu Nhược nghe thấy giọng đó vừa đanh thép vừa khí thế, nhưng là không lạnh bằng cái giọng trầm trầm của Bắc Vũ Tịch.

"Khởi động. Kết thúc."

"Nhận lệnh. Kết thúc."

Cuộc đối thoại chấm dứt.

Âu Nhược lặng đi trong khoang trước trực thăng, nhìn nó khởi động cánh quạt từ từ bay lên.

Đêm qua cô đã lấy bản đồ mượn về từ chỗ Hoa Phong, nằm trong lòng Bắc Vũ Tịch hỏi hắn địa điểm sẽ đến. Bọn họ đang ở một hòn đảo của vùng biển thuộc Mỹ, sẽ mất mười hai tiếng dùng trực thăng riêng bay đi. Nơi đó là một hòn đảo không có tên trên bản đồ, cũng không có trên bản đồ hành chính.

Bắc Vũ Tịch chỉ đơn giản chỉ cho cô một điểm nào đó trên bản đồ, nghiên cứu địa hình trên mạng một lúc. Âu Nhược đương nhiên bị dọa sợ, nó còn không được biết đến...

Nó là một hòn đảo kim cương mà Bắc Vũ Tịch mua về cùng lúc với khi biến cố của mười mấy năm về trước. Sau biến cố, Bắc Vũ Tịch không còn đến đây nữa, muốn đưa Âu Nhược đến đây là vì nơi này thuận tiện có địa hình tốt để luyện tập.

Ngồi bên ghế lái phụ, Âu Nhược đưa mắt nhìn Bắc Vũ Tịch thuần thục điều khiển trực thăng. Khả năng giữ thăng bằng Bắc Vũ Tịch làm rất tốt. Đó giờ chưa tiếp xúc với loại phương tiện này bao giờ, nhưng lần đầu tiên Âu Nhược đã có cảm tình tốt với nó. Mặc dù là đi đường dài, nhưng Âu Nhược lại cảm thấy rất khỏe, không biết là do người lái nó gây cho cô niềm tin hay là do nó khiến cô thích thú vì mới lạ.

Gương mặt nghiêng góc cạnh của hắn lúc này, có một nét bức phá vô cùng mạnh mẽ, không giống như ở dưới mặt đất, hắn như đang vùng vẫy với nơi thuộc về mình, đôi mắt chim ưng sắt bén chăm chú nhìn về phía trước, lâu lâu sẽ dời tầm mắt đền ô điều khiển đang sáng đèn, ngón tay di chuyển các nút trên đó.

Âu Nhược thật sự ngưỡng mộ, ngưỡng mộ sự bất phục của hắn trước thời thế, ngưỡng mộ sự bá đạo ngang tàn của hắn trước mọi việc.



Đôi mắt đó không có nét phong tình như đám đàn ông mà Âu Nhược từng tiếp xúc, dù có gặp bao nhiêu người lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn bao nhiêu ánh mắt khó đoán, chỉ riêng đôi mắt này, Âu Nhược chỉ muốn một lần được chìm vào, chỉ muốn một lần thôi, hắn nhìn cô chân thành. Thế nhưng, từ đầu chí cuối, đều không có sâu thẳm, chỉ liếc nhìn, dù chỉ liếc nhìn, hắn liền phát hiện tâm tư của cô. Còn Âu Nhược sự chờ mong đó vẫn chưa có kết quả.

Sự tập trung đó khiến trái tim Âu Nhược đập loạn xạ, cô thất thần một lúc, thấy hắn bắt đầu rẽ Âu Nhược mới bất ngờ nhìn thẳng.

Cô thật không dám tin vào mắt mình, một cua rẽ không làm rung lắc của hai bàn tay hắn lại đậm một vị hành động như vậy. Âu Nhược thích thú, mắt quan sát tứ phía.

Cửa kính trực thăng được tay Âu Nhược lâu sạch sẽ, cô nhìn ra ngoài. Khung cảnh đó thật hùng vĩ. Trực thăng đang đi giữa biển, ngoài một mảng xanh của mặt nước đang ngửa mặt nhìn bầu trời thì xung quanh chẳng có lấy một màu sắc khác, cô giống như con chim nhỏ đang dang rộng đôi cánh ba lướt trên bầu trời, kiêu ngạo trêu đùa từng ngọn gió.

Thời gian đi khá lâu khiến Âu Nhược đến mờ cả mắt, tựa đầu vào cửa sổ liền không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Bắc Vũ Tịch tiện tay rút chiếc áo vest phía sau ghế phủ lên người Âu Nhược, chẳng đánh thức cô, cũng chẳng muốn nói gì.

Khi Âu Nhược ngửi thấy mùi hương kì lạ, miệng cũng có vị không bình thường, phát giác mở mắt liền nhìn thấy mình đang ở trong một khu rừng.

Mặt trời đã khuất dạng, thay vào đó lại là một mớ mây đen hay đỏ Âu Nhược cũng không rõ.

Cô đưa tay dụi mắt, thấy trời tối thui nhưng lại có cảm giác như ai đang đốt một ngọn lửa lớn.

Bắc Vũ Tịch đem cô đến cái chỗ quái dị nào Âu Nhược vẫn chưa định hình được. Nhưng cô phải thừa nhận, ở đây dường như không khí nong nóng, mà cái nhiệt độ nóng chẳng biết từ đâu ra.

Âu Nhược tìm được cách mở cửa để xuống trực thăng, cô đóng 'ầm' cửa rồi đưa mắt nhìn qua nhìn lại, trái phải tới lui đều không biết hướng nào.

Đến khi cô nhớ ra Bắc Vũ Tịch không ở đây, Âu Nhược mới lạnh cả người.

"Tiên sinh! Tiên sinh ngài ở đâu?" Âu Nhược cong cổ gọi.

Không thấy ai trả lời, Âu Nhược lại càng thêm phần bất an. Cô hốt hoảng gọi lớn hơn: "Tiên sinh! Tiên sinh ngài có nghe thấy tôi không? Mau trả lời tôi! Tiên sinh!"

Âu Nhược cảm thấy chân tay lạnh lẽo tột độ, xung quanh lại im lặng như tờ, chỉ có tiếng lá cây và tiếng gió hú nhau chạy tới.

Bắc Vũ Tịch xuống trực thăng rồi đi mất? Chẳng lẽ là muốn tập luyện cho cô tự sinh tồn ở đây?

Không phải chứ? Tận hai tháng, cô 'trói gà không chặt' làm sao... Có thể?

Đất dưới chân Âu Nhược hơi khô nóng, cây cối có vẻ không khỏe mạnh, được cái cổ thụ ở đây to cao không biết là vì lý do gì, chẳng biết chất dinh dưỡng nào đủ sức để nuôi tất cả bọn chúng.

Âu Nhược trong đêm tối bám chặt vào tay cầm cửa sổ trực thăng, như một con mèo hoang bị bỏ rơi, cô kêu gào vậy mà cả một con chuột cũng không có lấy mà trả lời.

Trái tim Âu Nhược trùng xuống, cô định gọi một tiếng nữa xem thế nào, vừa mở miệng liền bị ai đó dùng tay bịt chặt miệng lại. Mắt Âu Nhược mở to hết mức, đến nổi cô tưởng mắt cô rơi xuống rồi.

Đến khi nhận ra mùi hương quen thuộc nam tính của Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược mới hoàn hồn. Hắn buông miệng cô, dù trong đêm tối hắn cũng có thể nhìn rõ nét mặt lo sợ của Âu Nhược ban nảy.

"Im lặng một chút. Nơi này không chỉ có chúng ta." Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay Âu Nhược kéo cô rời đi.

Âu Nhược ngớ ra, câu nói của hắn vừa rồi khiến cho đầu óc cô hoa lên, hắn vừa nói 'chúng ta'? Có phải không? Bắc Vũ Tịch xem cô và hắn là 'chúng ta' không hề có riêng biệt.

Chân cô vội vàng bước theo từng bước chân dài rộng của hắn, khiến cô chỉ có thể chạy chứ đi hoàn toàn theo không kịp. Những tiếng dẫm của giày lên những ngọn cây chiếc lá, âm thanh nghe mà lạnh cả gáy.

Âu Nhược lí nhí hỏi: "Ngài nói ở đây có người khác?"

Bắc Vũ Tịch gật đầu.

Âu Nhược không biết ai lại có thể nhanh như vậy đã biết bọn họ ở đây, lại còn đến đây trước. Như vậy rất nguy hiểm, lần này thật sự là rất nguy hiểm.

Bị kéo đi, Âu Nhược đưa mắt nhìn bóng lưng người ở trước. Giờ khắc này, cô tin tưởng hắn, thật sự trong thâm tâm Âu Nhược, hắn giống như một ma trận bảo vệ cô, tránh những thứ xấu xa chạm vào cô.

Bắc Vũ Tịch kéo cô đến một tảng đá lớn, Âu Nhược chưa kịp nhìn thấy gì đã bị hắn kéo vào trong tản đá. Cô... Đi xuyên qua tản đá???

Âu Nhược không tin vào mắt mình nữa, chỉ như một cái xác bị kéo đi mà không biết nên đi đâu.

Ngày hôm nay khởi hành, nhất định là không xem ngày! Âu Nhược gật gật đầu với suy nghĩ của mình.

Bắc Vũ Tịch mà biết cô nghĩ điên nghĩ khùng chắc chắn sẽ giận đến tím tái mà lăng trì xử tử cô.