Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 36: Ngụy Nương



Theo thông tin của Ivan tìm kiếm về gái ấy từ Bắc Gia gửi đến Nam Phi, hiện tại cô ấy đang ở Trung Quốc.

Kim cương của Bắc Vũ Tịch là khai thác, thẩm định chất lượng bên trong liền bỏ vào thùng hàng bán đi, cho nên vẫn chưa được cắt mài tinh xảo.

Ban đầu Âu Nhược cứ tưởng đâu cô ấy đang ở gần đây, trong khu vực Nam Phi này, nhưng bây giờ lại lặn lội một đoạn đường xa lại chỉ để tìm một cô gái nói chuyện.

Đi cả một ngày đến nơi trời liền tối, do múi giờ lệch quá nhiều nên cơ thể Âu Nhược khó chịu vô cùng, trong một tuần mà đã bay qua bay lại hết ba lần.

Lúc trước không đi không biết, bây giờ đi rồi mới nhận ra, Bắc Vũ Tịch khi đó muốn gây dựng Bắc Gia đã phải cực khổ thế nào.

Hoa Vũ thấy cô mệt mỏi liền nói: "Hay là cô về nhà nghỉ ngơi, chuyện này để chúng tôi và lão đại đi là được."

Để các người đi đương nhiên là không được, dù sao cô cũng phải biết được cô gái đó là ai lại có thể khiến Bắc Vũ Tịch tự mình đến gặp. Không suy nghĩ thêm, Âu Nhược nhìn Bắc Vũ Tịch rồi nhìn sang Hoa Vũ.

Âu Nhược lắc đầu: "Không cần đâu."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói thêm một lời liền rời đi. Bắc Vũ Tịch biết Âu Nhược vì cô gái này hao tâm tổn tứ bao nhiêu.

Chẳng có ai vô duyên vô cớ trộm đồ người khác, xong lại chờ chủ nhận của họ đến tìm. Nếu như không phải người quen muốn gặp lại, thì chẳng lẽ là người đó bị ngốc, chờ đợi lão đại hắc đạo đến tìm mình tính sổ.

Máy bay đáp xuống sân bay, Bắc Vũ Tịch đã ở đó nói chuyện với Đại tá tổng chỉ huy an ninh quốc gia một chút, sau đó mới rời đi. Đại loại chính là:

"Bắc lão đại! Anh cũng nên biết ở đây là Trung Quốc không phải Mĩ. Lúc giải quyết vấn đề cũng nên nương tay cho chúng tôi."

Về việc này, Bắc Vũ Tịch đã gật đầu, hắn nói chỉ đến tìm người không làm việc khác.

Sau đó xe được giao đến ngay lập tức, Bắc Vũ Tịch lại đưa Âu Nhược đi cùng.

Hắn muốn cô làm rõ mối bận tâm trong lòng.

Bọn họ đến một vùng ngoại ô, không khí khá tốt, ở đây nhà cửa thưa thớt nhưng nhà ở đây đều xếp vào loại biệt trang.

Âu Nhược chưa từng thấy kiểu nhà đó bao giờ, rất truyền thống cũng rất cổ điển. Không giống cách nhà truyền thống ở Mĩ.

Lục Phàm nói cho cô biết, kiểu nhà này chính là "Tứ hợp viện". Nhà có bốn giang, chụm thành một ô vuông, nói đúng hơn chính là giống phủ tước của vua chúa ngày xưa của Trung Quốc.

Dường như biết Bắc Vũ Tịch đến, cửa vừa định nhấn lập tức mở ta, có người đã chờ sẵn để ra mở cửa.

Âu Nhược đưa mắt nhìn cánh cửa mở ra mà trái tim lạnh toát như sắp vỡ vụn. Bắc Vũ Tịch đưa tay giữ lấy eo cô kéo gần cứ như một sợi dây cột chặt cô vào hắn, Âu Nhược ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên được hắn ôm như vậy cô cũng ấm áp hẳn ra, nén lại sự hồi hộp trong ngực.

Đưa mắt nhìn thì thấy một cô gái trẻ, xinh đẹp, trêи người mặt váy hoa, môi mỏng mỉm cười: "Lão đại! Phu nhân! Mời vào trong."

Nghe cô gái nói xong Âu Nhược hóa đá, cô ấy sao có thể biết cô là phu nhân của Bắc Vũ Tịch được, còn gọi rất thân mật như vậy.

Bắc Vũ Tịch kéo Âu Nhược đi vào nhà, bước qua bậc cửa thì đi theo cô gái vào sân, xuyên qua lớp lớp cổng tròn tựa ánh trắng trêи cao soi xuống.

Đến một cái hồ cá, ở giữa có một cái cầu bắt ngang qua, ánh mắt Âu Nhược dừng trêи bóng lưng mãnh mai, nhưng có vẻ hơi gày ốm của người bên kia hồ.

Chiếc váy của cô ấy bị gió thổi bay hòa vào không khí âm ẩm của hơi nước cùng sắc lạnh của bầu trời và khung cảnh này, cô ấy thật sự cô độc.

"Lão đại! Mời!" Cô gái mở cửa đưa tay mời, rồi đi trước lên cầu.

Đồng tử Âu Nhược run rẩy, chắc chắn là cô gái này rất đẹp...

Bắc Vũ Tịch giữ lấy eo Âu Nhược, cùng cô bước lên cầu đi đến phía bên kia hồ. Mỗi bước chân của Âu Nhược nặng như búa tạ, lúc chạm đất cơ hồ lại không nhấc lên được.

Dưới hồ có rất nhiều sen, có hoa nở, có hoa tàn, còn có những búp sen mới nhú, tỏa một làn hương vô cùng dễ chịu. Hòa vào không khí dịu dàng cổ kính ở đây, lại thêm phần thi vị.



Lúc đến nơi Lục Phàm, Hoa Phong và Hoa Vũ đứng rất nghiêm túc, cuối đầu chào rồi gọi một tiếng: "Ngụy nương."

Âu Nhược hóa đá mấy giây, nhìn bọ họ bằng ánh mắt không tin, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người cứng ngắt như bị đông cứng trong giây phút đó.

Cô gái mà bây giờ đáng lẽ Âu Nhược nên gọi cô ấy là Ngụy Nương, cô ấy mỉm cười, khóe mắt còn động lại một chút hạnh phúc nho nhỏ. Dường như sự xuất hiện của Bắc Vũ Tịch chính là nguyên nhân dẫn đến sự vui vẻ hạnh phúc này.

Làn da trắng đã có nếp nhăn nhỏ, trang điểm nhẹ tinh xảo, nhìn dày dặn trưởng thành không khác gì miêu tả. Đúng là có lớn tuổi hơn Âu Nhược một chút, chắc cũng không lớn hơn Bắc Vũ Tịch bao nhiêu tuổi.

Bắc Vũ Tịch trầm mặt xuống, không rõ là có tức giận hay không. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không thốt ra nữa lời, khiến Âu Nhược rốt cuộc là không thể đoán ra bất cứ điều gì từ sự bí ẩn của bọn họ.

Ngụy Nương vui vẻ nói: "Ngồi đi! Tôi đã pha trà! Mọi người cùng uống."

Vừa nói Ngụy Nương vừa rót mấy tách trà, hơi ấm của nước trà vẫn còn tỏa khói nghi ngút, lan tỏa một mùi thơm dễ chịu, nó giống như một loại thuốc an thần khiến giông tố bên trong con người dần trở về bình lặng an yên.

Trong làn khói, Âu Nhược như được nhìn thấy một dáng vẻ thoát tục, trong đôi mắt Ngụy Nương chứa đầy một tình yêu, mà loại tình yêu này, Âu Nhược không thể biết được nó là gì. Bởi vì cô chưa từng được cảm nhận nó trước đây, tuy là cảm giác rất xa lạ, nhưng trong lòng Âu Nhược đột nhiên như được sưởi ẩm.

Bắc Vũ Tịch từ đầu đến cuối đều không nói, sau đó kéo Âu Nhược ngồi xuống ghế. Toàn thân Âu Nhược bây giờ không biết nên làm gì, cứng đơ ra một chỗ. Cứ theo động tác của hắn mà hoạt động, giống một con rối không có chút linh hồn nào.

Khi đã ngồi xuống, bộ bàn ghế bằng thạch anh lạnh lẽo xuyên thẳng cả người Âu Nhược.

Đôi mắt đó... Đôi môi đó... Gương mặt đó...

Âu Nhược cả kinh hồn vía... Môi mấp máy muốn nói cũng không nói được nên lời...

Ngụy Nương mỉm cười ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trêи gương mặt Bắc Vũ Tịch nhưng có một giây đã rơi lên người Âu Nhược.

Ánh mắt đó, sao lại chứa đầy thương yêu như vậy? Sao lại nặng nề tình cảm như vậy? Mối quan hệ của họ, có phải hay không còn sâu sắc hơn cả cô và Bắc Vũ Tịch.

Nghĩ đi nghĩ lại, Âu Nhược đến Bắc Gia chưa lâu, cho nên có lẽ một khoảng cách nào đó khiến cô không thể hiểu được Bắc Vũ Tịch, cũng như cái cách mà họ đang ngầm trao nhau.

"Bắc lão đại! Người vẫn như xưa!" Ngụy Nương nói, rót một chén trà cho Bắc Vũ Tịch rồi đưa đến, tiếp đó ai cũng có phần.

Mọi người thật như quen biết đã lâu, lúc Ngụy Nương nói bọn họ cũng không một ai lên tiếng.

Lục Phàm một lúc lâu nghi hoặc nên lên tiếng: "Ngụy Nương, người sao lại lấy lô hàng đó?"

Ngụy Nương lườm Lục Phàm, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Tịch cũng trở nên tức giận, bất mãn nói: "Các người... Rốt cuộc các người xem lô hàng đó quan trọng hay tôi quan trọng?"

Lô hàng đó còn quan trọng hơn cô ấy?

Nét đẹp pha trộn sự trưởng thành như ăn vào tận xương tủy cô ấy, sự xinh đẹp mà không người phụ nữ nào có được...

Lục Phàm ngớ ra, bị mắng liền cụp mặt xuống.

Âu Nhược nuốt nước bọt, lại là tình tiết gì đây cô không thể hiểu được.

Bắc Vũ Tịch rất nhàn nhã thưởng trà, vẻ mặt kiệm lời tự nhiên đến Âu Nhược còn không tin, một chút cảnh giác với Ngụy Nương cũng không có, trêи bàn có vài cái bánh quế hắn còn tiện tay lấy đưa cho Âu Nhược một cái. Bản thân lại rất tự nhiên bỏ vào miệng, hắn bình phẩm một câu: "Thời buổi nào rồi lại còn thích thứ này."

Rốt cuộc... Rốt cuộc là thế nào?

Âu Nhược cầm miếng bánh trong tay mà lòng trào dâng nghi hoặc, nhưng Bắc Vũ Tịch đã không lên tiếng, cô sợ mình lên tiếng lại thành ra lắm chuyện nên thôi.

Ngụy Nương nhìn Bắc Vũ Tịch ánh mắt nộ khí xung thiên, định mở miệng mắng thì Bắc Vũ Tịch đã ngăn lại.

"Mẹ! Đủ rồi đó!"

Hả??? Bắc Vũ Tịch vừa gọi người phụ nữ trước mặt... Ngụy Nương là mẹ???



Mẹ sao??? Là mẹ của hắn???

Đầu Âu Nhược "bùm" một tiếng, chẳng một quả bom nổ chậm đột nhiên kϊƈɦ hoạt rồi xé nát tinh thần cô. Giống như... có ai đó đứng bên tai cô rồi đột nhiên hét lớn.

Bắc Vũ Tịch gọi cũng rất nhẹ nhàng, không có lấy một chút biểu cảm nào trêи gương mặt hay giọng nói.

Ngụy Nương lườm hắn, bất mãn: "Đủ sao? Mẹ nói con bao nhiêu lần... Mẹ bỏ nhà đi con phải đi tìm mẹ chứ."

Bắc Vũ Tịch nhàn nhạt nói: "Lần trước mẹ ra đi có nói "đừng bao giờ tìm ta nữa"."

Bỏ nhà đi? Người này...

Âu Nhược cười khổ... Có người mẹ nào lại thích bỏ nhà đi rồi còn nói với con trai mình như vậy... Thảo nào, Âu Nhược nhìn thấy tình thương sâu đậm từ Ngụy Nương, thì ra đó là tình cảm Âu Nhược không bao giờ có...

Tình mẹ!

Mà không phải... Mẹ Bắc Vũ Tịch đã qua đời rồi mà, người này rốt cuộc là sao? Lại còn, cô ấy xinh đẹp trẻ trung như vậy, làm sao có thể xinh ra một Bắc Vũ Tịch ba mươi lăm tuổi kia chứ?

Âu Nhược hoài nghi đứng bật dậy khỏi ghế, môi cô run lên bần bật: "Cái... Cái này... Cô ấy..."

Bắc Vũ Tịch kéo tay Âu Nhược để cô ngồi xuống ghế. Ngụy Nương nhìn Âu Nhược ánh mắt cũng hứng thủ hẳn ra, lại nhìn thấy Ngụy Tình cô đeo ở ngón cái, khóe môi có chút cong lên.

"Đây là mẹ tôi. Sau này cũng là mẹ em."

Hả? Cái gì mà mẹ tôi, rồi cái gì mà mẹ em?

Ngụy Nương giải vây cho sự rối rắm của cô: "Cứ gọi ta là Ngụy Nương giống bọn họ là được! Cô gái xinh đẹp, hôm nay cô ngủ với mẹ nhá!"

Bắc Vũ Tịch trầm mặt dứt khoát như ra lệnh: "Không được!" Thanh âm đó mười phần là không đồng ý.

Ngụy Nương: "Tại sao không được! Tiểu tử nhà con, bao lâu mới gặp lại, mẹ chỉ muốn hỏi một chút việc cũng không được sao?"

Bắc Vũ Tịch: "Là mẹ tự bỏ nhà đi kia mà?"

Ngụy Nương bất mãn: "Là tại con không cho mẹ làm gì cả! Mẹ ở trong nhà khó chịu lắm."

Âu Nhược? Cô còn sống mà nhỉ? Sao bọn họ xem như chẳng còn ai khác ngoài họ vậy.

Sau đó Ngụy Nương sắp xếp cho người đưa bọn họ đi nghỉ ngơi, Bắc Vũ Tịch tức giận kéo Âu Nhược vào phòng rồi đóng "sầm" cửa lại.

Âu Nhược chẳng hiểu tại sao, Bắc Vũ Tịch nhìn thấy mẹ mình lại chẳng hề vui vẻ còn tỏ ra bất mãn cùng lạnh lùng.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn cũng do một phần tính cách của bà mẹ bá đạo đó. Bỏ con trai ở nhà, liền bỏ nhà đi.

Mọi chuyện quá nhanh khiến Âu Nhược không thể hiểu kịp vấn đề đang xảy ra.

Ở Bắc Gia chưa lâu, trong khoảng thời gian này, Bắc Vũ Tịch không hề đề cập đến mẹ hắn, càng không có ý định sẽ nói cho Âu Nhược nghe về mẹ hắn. Đùng một cái, mẹ hắn lại lấy kim cương của hắn, để Bắc Vũ Tịch đến đây một chuyến.

Đi đến bên cạnh Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược vòng tay ôm hắn từ phía sau, áp gương mặt vào lưng hắn, thanh âm dịu dàng như nước vang lên phía sau: "Sao lại giận chứ? Không phải người là mẹ anh sao?"

Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô gỡ ra, rồi xoay Âu Nhược một cái đã ôm cô ngược lại vào trong ngực, hắn cuối đầu nhìn Âu Nhược đang ngẩng đầu lên nhìn mình. Người trông giữ những vì sao dường như đã bất cẩn ngủ quên lúc nào chẳng hay, một vị tinh tú của ngài ấy đã rơi vào đôi mắt xinh đẹp của Âu Nhược, nếu ngài ấy biết được liệu có tức giận hay không!?

"Nhược Nhược!" Hắn gọi tên cô một cách thân mật. Đây không phải lần đầu hắn gọi cô như thế nhưng có lẽ lúc tâm tình hắn xao động thì hai tiếng "Nhược Nhược" làm hắn an tâm hơn về cô.

Âu Nhược mỉm cười rồi ôm lấy hắn, nghe rõ trái tim trầm ổn của hắn đập đều đều từng nhịp, Âu Nhược nói: "Tịch! Em không biết rốt cuộc anh và người thế nào. Nhưng nói gì thì nói người cũng là mẹ anh! Được rồi đừng giận nữa. Mau đi tắm đi."

Hắn có giận mẹ hay không, có lẽ trong lòng hắn hiểu rõ nhất. Hắn giận bà ấy vì bỏ nhà đi, nhưng hắn cũng yên tâm vì bà ấy khỏe mạnh vui vẻ. Âu Nhược không biết, có mẹ yêu thương là thế nào nhưng nhìn hai người họ, Âu Nhược rất vui.