Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 174: Là người tốt



Chắc chắn là không rồi.

Mộc Tâm Vi chỉ là vô tình đưa mắt qua, vô tình cùng một con vật nhỏ đáng yêu là nó chạm mắt nhau mà thôi. Ngay sau đó nàng đã dời đi, trong đôi mắt có chút kinh ngạc mà thôi.

Cái tiểu vật nhỏ như nó đúng là rất thu hút ánh nhìn của nữ giới. Người lạnh nhạt như Mộc Tâm Vi mà còn sẽ nhiều ra chút cảm xúc.

"Ta cần Mộc Lan Đình cấp sáu."

Mộc Tâm Vi không bận tâm đám người xum xuê bên cạnh. Nàng đi đến trước quầy giao dịch, lạnh thanh nói.

"Cái này..."

Người ở trong quầy hai mặt nhìn nhau, nhưng sau khi hội ý thì họ gật đầu với MộcTâm Vi.

"Mộc đại sư chờ một chút..."

"Khoan đã!"

Họ còn chưa nói xong Bạch Mặc bên cạnh đã ngăn lại.

"Các người còn cây Mộc Lan Đình thứ hai?"

Ông lạnh giọng hỏi.

"Không có... Chỉ có cây này, nhưng..."

"Các người vừa mới nói xong, giờ đã đem nó đưa cho người khác?"

Bạch Mặc mặt trầm xuống.

"Mộc đại sư nào phải người khác, tất nhiên là ưu tiên cho nàng rồi."

Vậy mà một người khác còn lẽ chính nghiêm từ như thế.

"Vậy sao các ngươi ban đầu không nói là không có đi? Hay là các ngươi cũng đừng bán dược thảo nữa, đóng cửa luôn đi, để lại cho người của hiệp hội các ngươi dùng?"

Bạch Mặc trầm giọng, lạnh lùng nhìn mấy người họ.

"Ngươi! Đừng có quá đáng!"

Đám người bị lời của ông chọc tức, giận quá mất khôn.

"Quá đáng? Đã sai còn không có thái độ nhận lỗi, hiệp hội các người làm ăn cũng đẹp lắm."

Bạch Mặc thả ra uy áp, ép tới mấy người trong quầy.

"Khoan đã!"

Mộc Tâm Vi lúc này đã hiểu sự tình. Nàng lên tiếng xen vào.

Bạch Mặc nhìn cũng không nhìn nàng, cũng không thu lại uy áp khiến mấy người trong quầy khụy gối xuống đất kia.

"Các ngươi đã bàn giao xong với khách nhân?"

Nàng quay qua hỏi người trong quầy.

"Đúng..."

"Không đúng!"

Mỗi người một ý mà đáp lại. Ai nhìn vào cũng biết người nói "không đúng" kia có ý muốn lấy lòng Mộc Tâm Vi, nên đổi trắng thay đen.

"Tinh thạch chúng ta cũng chưa lấy, sao có thể nói là bàn giao xong rồi?"

Tên đó lươn lẹo, mạnh miệng nói.

"Hừ!"

"A!"

Một tiếng hừ thanh, tên đó đã nằm rạp xuống nền đất, miệng kêu lên đau đớn.

"Vị tu sĩ này, nếu ngươi đã mua trước thì là của ngươi. Ta sẽ bảo họ lấy ra cho ngươi. Có thể thu về uy áp của ngươi không?"

Mộc Tâm Vi đúng mực nói.

"Chít!"

Bạch Mặc còn không muốn dễ dàng buông tha như vậy, nhưng phía sau lại vang lên một tiếng kêu nhỏ.

"Hừ! Tốt nhất các người đừng có giở trò thay mật đổi đào. Nếu không... Dù đây có là hiệp hội luyện đan sư, thì ta cũng không ngại mà lật nó lên."

Ông cảnh cáo nhìn mấy người trong quầy, lúc này mới rút về uy áp.

Tiểu chuột phát hiện Mộc Tâm Vi như có như không mà liếc mắt nhìn nó. Nó cũng không ngại, cùng nàng đối mắt nữa.

Đôi hắc diệu thạch thông linh, xinh đẹp của nó khiến cho Mộc Tâm Vi rất kinh ngạc.

Đây là yêu thú sao? Mộc Tâm Vi trong lòng nghĩ.

Trường cảnh gây náo động này cuối cùng cũng ảnh hưởng cao tầng của hiệp hội.

Lôi Chấn và đồ đệ Tạ Thanh của hắn từ bên trong đi ra.

"Có chuyện gì vậy?"

Lôi Chấn nổi tiếng nghiêm khắc hiệp hội người hay cả Đan thành này đều biết. Thấy hắn hỏi thì không ai dám giấu diếm, một năm một mười nói ra.

"Mộc tiểu thư muốn luyện chế đan dược cấp sáu đỉnh phong?"

Tạ Thanh nghe nàng muốn Mộc Lan Đình thì kinh ngạc hỏi. Mộc Tâm Vi chỉ gật đầu chứ không nói gì với hắn. Tạ Thanh đã quen, cũng không so đo với nàng. Hắn đưa mắt nhìn sư phụ mình, muốn xem Lôi Chấn giải quyết làm sao.

"Danh sách dược liệu đâu?"

Lôi Chấn nhìn mấy người trong quầy hỏi.

Học đồ có vẻ thành thật kia lập tức đưa ra.

Lôi Chấn nhìn một trương chi chít chữ, lại còn có nhiều trung giai dược liệu, cao giai dược liệu cũng có vài cái thì mày cũng nhíu lại. Người muốn mua đám dược liệu này cấp bậc không hề thấp chút nào, có khi còn bằng hắn.

Lôi Chấn nghĩ vậy thì đưa mắt nhìn Bạch Mặc dò xét. Hắn nhanh chóng nhận ra, đối phương không phải luyện đan sư, chắc là chỉ phụ trách đến mua dược liệu.

"Ngươi cầm danh sách này, ở một bên nhìn xem bọn họ lấy dược liệu. Hiệp hội người không có chứa lươn lẹo. Ngươi, lập tức rời khỏi hiệp hội."

Lôi Chấn đưa trương giấy cho Tạ Thanh, sau đó quay qua tuyên án tên học đồ kia.

Tên kia tâm như tro tàn, một lời cũng không dám nói, lập tức rời khỏi hiệp hội.

"Xin thứ lỗi cho. Chúng ta sẽ nhanh chóng đến gom dược liệu. Nhưng có mấy loại cao giai dược liệu chúng ta không có bán ra, chắc họ cũng nói với các hạ rồi."

Lôi Chấn tạ lỗi với Bạch Mặc.

Dù là ở đâu thì cường giả vẫn được chú trọng. Lôi Chấn thân là người trên, kẻ dưới làm sai, hắn nhận lỗi với Bạch Mặc cũng không có gì không đúng.

"Hừ!"

Bạch Mặc chẳng cho hắn chút mặt mũi nào, quay đầu đi. Họ mua đồ trả tiền, chẳng phải ăn xin ăn cướp. Ông lại là một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, còn là long tộc kiêu ngạo, sao phải nhúng nhường với ai.

Nhưng đám người xung quanh lại cảm thấy ông ngạo mạn. Lôi Chấn dù gì cũng là cao giai luyện đan sư, danh tiếng còn đó. Vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho, quá làm giá.

"Tâm Vi, cầm lấy đi. Vừa lúc ta có của để dành."

Lôi Chấn cũng không mặt nóng dán mông lạnh. Hắn quay sang Mộc Tâm Vi, đưa cho nàng một cái hộp.

"Cảm tạ Lôi thúc."

Mộc Tâm Vi cũng không kỳ kèo.

Pặc!

Bỗng nhiên lúc này Bạch Mặc lại động thủ, nhanh như gió mà điểm vào một huyệt đạo trên lưng Mộc Tâm Vi. Nhưng ở trong mắt người ngoài xem thì là ông đánh lén Mộc Tâm Vi.

"Phốc!"

Mộc Tâm Vi lập tức phun ra một búng máu, ngã về phía Lôi Chấn.

Đám người xung quanh xôn xao lên, giận dữ nhìn Bạch Mặc.

"Các hạ! Ngươi làm vậy là có ý gì? Ngươi..."

"Khụ... Lôi thúc... Ta không sao..."

Lôi Chấn tức giận nhìn Bạch Mặc một bộ giống như không liên quan đến mình kia. Nhưng hắn còn chưa chất vấn xong, thì Mộc Tâm Vi ở trong ngực hắn lại lên tiếng ngăn cản.

"Tiền bối... Đa tạ."

Mộc Tâm Vi mặt trắng bệch chấp tay hướng về Bạch Mặc nói.

Lôi Chấn kinh nghi bất định nắm lấy cổ tay Mộc Tâm Vi xem xét. Càng xem hắn càng nhíu mày, nhưng hắn cũng đã hiểu dụng tâm của một chiêu kia.

"Tâm Vi, người hồ đồ quá rồi."

Lôi Chấn vừa giận vừa lo nhìn nàng.

Thì ra hơn mười năm nay Mộc Tâm Vi tiến cấp nhanh như vậy là do cưỡng ép quá sức mình. Bây giờ bệnh tình đã lộ ra, nhưng Mộc Tâm Vi vẫn không để tâm. Nếu sau đó nàng lại luyện chế đan dược cấp sáu đỉnh phong thì... Bệnh tình sẽ càng thêm trầm trọng. Một chiêu kia của Bạch Mặc giúp nàng giải trừ họa căn, nhưng Mộc Tâm Vi không thể luyện đan trong lúc này nữa. Nàng còn phải dưỡng thương cho tốt, mới mong sau này tăng tiến tu vi đan đạo.

Mộc Tâm Vi biết sai, cũng không dám nói lời nào.

"Các hạ, mới nãy là ta gấp gáp. Xin phép!"

Lôi Chấn bế lên Mộc Tâm Vi, không quên nói với Bạch Mặc một tiếng, sau đó ôm nàng đi vào trong hiệp hội.

Đám người không rõ lắm sự tình, nhưng biết Bạch Mặc vừa rồi là cứu người chứ không phải hại người, lúc này không lại chỉ trích ông nữa.

Bạch Mặc sao lại quan tâm họ được. Ông làm vậy là do tiểu chuột kia nhờ ông làm thôi.

Ngươi quen nàng ta?

Cốc Mẫn Nguyệt thú vị hỏi tiểu chuột.

Nàng từng có giúp đỡ ta. Là người tốt.

Tiểu chuột ngây thơ nói.

Cốc Mẫn Nguyệt nghe nó nói mà buồn cười. Đúng là một tiểu vật nhỏ lương thiện, có ân báo ân.1