Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 42



.

Sáng đầu ngày, khu phía sau núi yên bình quá đỗi, có lẽ do cách xa khu con người sinh hoạt.

Tiếng chim gọi nhau ríu rít, vang từ cành này sang cành khác, xào xạc..

Minh đã đứng đây được một lúc.

Mấy hôm nay cậu dường như không ngủ được bao nhiêu, nhưng chẳng hiểu sao, cả tinh thần lẫn thể xác cậu đều thấy minh mẫn và tràn đầy sức sống lạ thường.

Chiều hôm qua, sau khi nói chuyện với ông lão về phiến đá có thể giúp tìm được lối vào tông môn.

Ông đã im lặng rất lâu.

Kể từ lúc đó, dường như cả không gian chỉ toàn chìm trong sự lặng im.

Ông lão thu dọn chén bát, cậu giúp ông rửa chúng trong khi ông chuẩn bị cơm tối.

Xuyên suốt bữa cơm sau đó, hai người chỉ nói nhau được dăm ba câu, mà toàn những chuyện đời thường.

Thấy thái độ ông, biết ông không muốn đề cập chuyện lúc nãy, Minh cũng không dám hỏi gì.

Buổi cơm kết thúc chóng vánh.

Sau khi dọn dẹp các thứ, ông lão đi vào sau buồng, chỉ dặn cậu nghỉ ngơi sớm.

Phòng Minh nằm ở nhà sau, nhìn ra vách núi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên những hàng cây, sáng lên những đợt sóng lấp lánh khi gió thổi qua.

Cậu không ngủ được.

Trằn trọc tới tận khuya, chợp mắt được một tí lại thức, không biết làm gì nên mới từ rất sớm đã ra ngoài dạo một vòng.

Minh nhớ lại.

Tối qua cậu kiểm thông tin nhân vật, chỉ trong một ngày mà quỹ tích đã tăng lên thành 73% tương đương phạm vi cảm ứng lan ra tận 223 mét, làm cậu vô cùng vui vẻ.

Nhưng có một điểm cũng khiến cậu không hiểu là khi cậu thu được kỹ năng bị động ‘Tăng lên độ thiện cảm’, mặc dù nghe tên hơi kỳ lạ nhưng dù gì nó cũng là kỹ năng bị động thứ 10 cậu thu được, nhưng khác với phán đoán trước đó của cậu.

Lần này thu thập tăng lên 10, mà trò chơi không thông báo có gì xảy ra cả.

Minh thầm đoán, hẳn là phải có điểm gì khác ở đây mà cậu chưa nắm bắt được.

Đang suy nghĩ miên man, thì từ phía sau có tiếng vang lên.

“Người trẻ tuổi hiếm ai dậy sớm như cậu nha”

Minh nghe ra giọng ông lão, cậu mỉm cười quay lại đáp.

“Dạ, con cũng không hiểu sao dạo gần đây con không ngủ được nhiều, nhưng lạ là dù con thức khuya dậy sớm nhưng mà sinh lực vẫn tràn đầy”

“Còn ông, sao dậy sớm vậy ạ?”

“Lão quen rồi, giờ này ra công phu”

Cậu vừa định hỏi không phải ông lão không biết võ công sao, thì ông đã tiếp.

“Nhưng hôm nay lão không có chút hứng thú nào”

Đoạn, ông đi về phía thảm cỏ xanh mướt, ngồi xuống rồi nói tiếp

“Cậu, lại đây, ngồi xuống nói chuyện với lão”

Vừa nói vừa chỉ cậu vào thảm cỏ kế bên chỗ ông.

Minh nhanh chóng tiến lại, ngồi cạnh, im lặng chờ ông nói.

Ông nhìn trời một lúc lâu.

“Hôm qua lão thấy cậu vận dụng công pháp tu luyện, biết công pháp đó không đơn giản. Lão cũng không biết và không hiếu kỳ cậu tu luyện công pháp gì, chỉ là lão thấy ở cậu có điểm bất thường, muốn chỉ ra cho cậu”

Minh đang nghe ông nói, đột ngột không hiểu, bản thân cậu làm gì có công pháp gì mà vận dụng tu luyện.

Sợ ông hiểu lầm, liền lên tiếng.

“Ông nói là lúc nào ạ, hôm qua con có sử dụng công pháp gì đâu ạ?”

Lúc này lại tới lượt ông ngạc nhiên, mặc dù chỉ mới biết cậu, nhưng qua tiếp xúc, ông biết Minh không phải là người thích nói dối.

“Hôm qua lúc cậu mấy lần ngồi xuống đọc lẩm bẩm không phải là niệm công pháp à?”

Minh nhớ lại khả năng tăng hồi phục từ quyển sách Kinh, giải thích.

“Dạ không phải, chuyện này con muốn nói với ông từ hôm qua rồi, mà trông ông không được vui, với thấy ông không muốn nói chuyện về những điều xảy ra lúc đó, nên con chưa có dịp, giờ sẵn ông hỏi con kể rõ luôn ạ..”

Thế là Minh đem bí ẩn của quyển Kinh của thầy ông lão kể cho ông nghe.

Ông lại trầm ngâm.

Mãi một lúc sau mới nói, giọng xa xăm.

“Đây là cơ duyên của cậu, lão ngày xưa cũng nhiều lần đọc nó, mặc dù ý Kinh rất sâu, nhưng thật tình lão không phát hiện và cũng không cảm thấy được gì”

“Tu Tiên đòi hỏi cơ duyên, điểm này không cưỡng cầu được..”

Ông thở dài, như tự nói với chính mình, nhưng rất nhanh liền đã trở lại bình thường.

“Dạ lúc nãy ông nói con có điểm bất thường là gì ạ? Con có chút không hiểu, xin ông giải đáp giúp con” – Tới lượt Minh thắc mắc.

“Cậu đã bảo không phải luyện công, lão cũng không biết lúc đó cậu làm gì. Nhưng thông qua âm dương nhãn, lão thấy được lúc đó cậu thu thập linh khí xung quanh, dung nhập vào cơ thể, nên mới cho rằng cậu đang luyện công.”

“Lão không biết những tông môn, cùng các dòng khác tu luyện thế nào, nhưng người tu Tiên môn trong dòng phái của lão điểm quan trọng nền tảng ban đầu là gia tăng hạn mức linh lực trong cơ thể.”

“Để có thể thi pháp cần phải có linh lực, linh lực là linh khí của bản thân tu sĩ, linh khí trời đất không phải tu sĩ cấp bậc thấp có thể mơ tưởng điều khiển được, tu sĩ cấp thấp chỉ có thể hấp thu một tia linh khí vào người, chuyển hóa nó thành linh lực của chính mình để sử dụng. Mà linh lực không được chứa lại trong cơ thể nó sẽ thất thoát đi ra lại bên ngoài, cho nên phải trữ nó vào đan điền, điểm này là vô cùng quan trọng.”

“Phàm nhân luyện khí, chính là họ đang luyện khí huyết bản thân, đó là Hậu Thiên. Còn người tu Tiên cũng luyện khí nhưng là luyện linh khí trời đất, đây là Tiên Thiên.”

“Con người sinh ra sau trời đất, không thể vượt ngoài trời đất, nên tu Tiên là tìm đường siêu thoát, con đường siêu thoát là Đạo.”

“Lão cũng không biết thế nào là siêu thoát, thế nào là Đạo, điểm này quá mức huyền ẩn, tất cả ở trên đây là những gì thầy lão dạy, nay lão chỉ nói lại..” – Ông dường như bùi ngùi nhớ lại, có chút thương cảm.

“Tu sĩ khác biệt với phàm nhân ở bước đầu tiên là khí cảm, nếu không cảm nhận được linh khí trong trời đất, không thể tu Tiên”

“Vì bản thân linh khí là tiên thiên, cơ thể con người là hậu thiên nên không thể giữ lại, nên Tu sĩ tìm ra cách hấp thụ một tia linh khí vào người, vận chuyển đi khắp một vòng cơ thể dung nhập cùng khí huyết của mình, luyện hóa nó trở thành linh lực mang dấu ấn riêng của Tu sĩ, sau cùng mới có thể lưu nó lại tại đan điền. Tu sĩ có thể làm được bước này, gọi là Luyện Khí”

“Do đan điền là có hạn, lại mỗi người hạn mức khác nhau, khi Tu sĩ dẫn linh lực làm đầy hạn mức đan điền khiến cho không thể tăng lên nữa, bước này là một trong những giai đoạn đắp nặn căn cơ. Vì đan điền không thể nới rộng, đó là thiên định, nên Tu sĩ tìm cách tăng lên hạn mức của chính linh lực bằng cách áp súc nó, linh lực đầy tràn bị áp xúc hóa lỏng ra một giọt linh lực đầu tiên. Tu sĩ bước qua giai đoạn Trúc Cơ.”

“Xa hơn nữa lão không nói, vì bản thân lão cũng không biết, ngày xưa thầy lão bảo do phàm giới linh khí mỏng manh, rất khó để làm đầy giọt linh lực trong đan điền, vì tuổi thọ của Tu sĩ không đủ để đến giai đoạn này, chính lẽ đó, thầy lão cũng không nói về giai đoạn tiếp theo. Mà bản thân lão tư chất không tốt, cũng không có chú trọng luyện công, chỉ chăm chăm học thuật pháp, nên đến từng tuổi này lão cũng còn ở giai đoạn Luyện Khí”

Ông lắc đầu nhớ lại chuyện xưa.

Sau quay sang nhìn Minh, nhận thấy cậu có thể tiếp thu, mới nói tiếp.

“Lão giải thích nhiều như vậy vì để cho cậu hiểu những gì lão sắp nói tiếp, vì đây cũng là điểm mấu chốt bất thường mà lão thấy nơi cậu. Lão nhìn qua cậu thi pháp rất nhiều lần, rõ ràng để thi pháp cần phải có linh lực, nhưng mà lão lại không nhìn thấy đan điền của cậu có tồn trữ chút linh lực nào. Điểm này càng được chứng thực khi hôm qua lão thấy cậu hấp thu linh khí vào cơ thể, lão không biết nó đi đâu, nhưng rõ ràng qua âm dương nhãn, lão không thấy cậu chuyển hóa nó thành linh lực, cũng không có chút nào được hấp thụ vào đan điền cậu.”

“Đây là điều vô cùng bất thường và không thể giải thích thông được”

“Lão không biết cậu có vấn đề gì, hay tu luyện thế nào, chỉ là tu sĩ muốn lớn mạnh bản thân, cần tích trữ linh lực vào đan điền, nếu không thì chẳng khác nào dã tràng xe cát, sau cùng người thiệt thòi là bản thân cậu.”

“Lão chỉ muốn chỉ ra điểm này cho cậu biết, quyết định thế nào thì tùy thuộc ở cậu, lão không biết công pháp của các tông môn dòng phái khác, chỉ dựa trên điều lão biết, có thể lão đúng có thể lão sai, lỡ lão có nhiều lời, cậu cũng đừng để ý..”

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?