Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 353: Hoàng Tuyền Quốc Độ.




Ở một vùng đất tràn ngập âm khí, quỷ khí, tà khí cùng rất nhiều loại hỗn tạp khí tức thuộc về âm giới, tại một cây cầu có tên Hoàng Tuyền có rất nhiều linh hồn vẻ mặt vô thần đang bị xích sắt trói tứ chi và cổ xếp hàng dài để được qua cầu, ở bên kia cầu có một mỹ nữ váy đó liên tục múc từng thìa canh cho vào chén để những linh hồn bước qua uống, Hắc Bạch Vô Thường lóe lên xuất hiện phía sau còn dẫn theo hàng vạn linh hồn bị bắt trói.

"Haiz, dương gian lại có thêm đại họa, âm giới cứ liên tục thổ nạp nhiều linh hồn như vậy, hai lão nói xem liệu rằng có rơi vào hỗn loạn hay không?

Bạch Vô Thường chống cằm thở dài nhìn mỹ nhân váy đỏ nói

"Chuyện này cũng không rõ, nhưng mà thế giới này âm dương hòa hợp, nếu ở phía dương gian có chuyện thì e là âm giới cũng sắp loạn cả lên rồi."

Hắc Vô Thương khoanh tay nhìn dòng người càng lúc càng đông thì thở dài cảm thán:

"Diêm gia không biết sẽ giải quyết như thế nào đây?"

Đám linh hồn khi uống xong bát canh của nữ quỷ thì thần trí minh mẫn lại được quỷ sai mang tới một tòa quan ải ở phía trên có ngồi một vị Phán Quan khuôn mặt dữ tợn, hắn liên tục tra hỏi nêu ra tội trạng từng linh hồn, viết vào giấy trắng mực đen đợi khi kết tội thì cuộn giấy sẽ được đem vào phía sau chờ con dấu của Diêm gia.

Địa phủ không giống như dân gian lưu truyền là tra tấn tội ác của người khác khi còn sống, mà chính là nơi để linh hồn tu luyện đạt được một lần cơ hội trở về lại dương gian, nhưng cũng sẽ xem xét vào công đức của bọn họ tích được khi còn sống mà phân xử tầng thứ tu luyện nào thích hợp nhất, mười tám tầng địa ngục căn bản chính là môi trường tu luyện của địa phủ, tầng 1 là tốt nhất còn tầng 18 chính là khắc nghiệt nhất, tùy thuộc vào công đức tích lũy khi còn sống và tội ác đã gây ra mà sắp xếp.

Địa phủ đặc thù ở chỗ linh hồn tu luyện khi bị đối thủ giết sẽ không hề hồn phi phách tán mà chỉ là bị xóa sạch tu vi phải bắt đầu lại từ con số không, linh hồn đạt tới đỉnh phong âm giới có thể đến địa phủ nhận lấy cơ hội trở lại nhân gian, nhưng tu vi linh hồn và trí nhớ khi còn hồn thể và kí ức kiếp trước đều sẽ bị xóa sạch, đầu thai chuyển kiếp trở thành một người thường lần nữa bắt đầu cuộc sống tại nhân gian.

Trương Tuân Vinh uống canh từ mỹ nữ váy đó lại được đem đến chỗ tên Phán Quan, sau khi tuy bố cáo trạng và được diêm gia đóng dấu thì hắn lại được quỷ sai đưa đến tầng thứ mười, Trương Tuân Vinh vẻ mặt khó hiểu khi thấy ở đây hội tụ hơn chục vạn linh hồn, ở một vách đá có một lão quỷ chấp tay sau lưng uy nghiêm ngút trời đang nhìn đám người náo loạn bên dưới, âm thanh quyền lực từ lão chậm rãi thốt ra nói:

"Toàn bộ các ngươi đều đã chết, chỉ còn là một đạo linh hồn vô định, các ngươi sẽ lại có thêm một cơ hội trùng sinh, nếu như cố gắng tu luyện đạt đến đỉnh tiêm ở thế giới này có thể gặp diêm gia để đầu thai chuyển thế, ta nhắc nhở các ngươi một chút chuyện quan trọng khi tu luyện ở âm giới, nơi đây khi các ngươi bị hạ sát thủ sẽ không chết mà linh hồn sẽ quay trở lại đây, nhưng tu vi tích lũy được sẽ bị hạ xuống một nửa, ở đây cũng như dương gian là lấy thực lực vi tôn, hãy cố gắng hết mình để tìm lại được một cơ hội trở về dương gian, lão phu chúc các ngươi may mắn ở Hoàng Tuyền Quốc Độ này."

Âm thanh lão già vừa dứt mọi người đều òa lên chấn động không thôi, bọn họ có kẻ hoang man, có kẻ hứng thú càng nhiều thêm là những tên không tin vào sự thật trước mắt, đột nhiên âm một tiếng đã có một kẻ đã động thủ với những kẻ bên cạnh mình, toàn bộ đám người ở đây tu vi đều là Phàm Cảnh tầng 7 đỉnh phong, ở Hoàng Tuyền Quốc Độ còn gọi là Linh Giai tầng 7, những kẻ ra tay trước rất độc đoán hạ sát chiêu để khiến đối phương tiêu tán linh hồn, đến khi ngưng tụ lại thì chỉ còn Linh Giai tầng 4, từng đạo thanh âm vô cùng đắc ý vang lên.

"Giết được kẻ nào hay kẻ đó, giảm bớt tu vi thì chính là giảm bớt một số kẻ cạnh tranh!"

Rất nhanh toàn trường đã trở nên hỗn loạn bởi tràn cảnh chém giết lẫn nhau, Trương Tuân Vinh còn không có động thủ mà là một trong số ít người không chọn ra tay mà liên tục tránh thoát, hắn biết động thủ ở đây không phải là một chuyện tốt lành gì sớm muộn cũng là mang theo mối họa ngầm, mang theo suy nghĩ giống như Trương Tuân Vinh còn có hơn mấy chục người nữa, khi một nhóm người tách khỏi đám đông rời xa đại sảnh hỗn loạn này đã làm cho lão già trên cao chú ý tới cười nói:

"Đúng là thông minh, những kẻ này mới thực sự có thể uy chấn tại Hoàng Tuyền Quốc Độ."

Trương Tuân Vinh cùng một nhóm người đứng ở phía xa quan sát, quả nhiên bọn họ đoán không sai một lúc sau những kẻ bị đánh tu vi hạ xuống Linh Giai tầng 4 đã liên thủ với nhau đánh một tên tầng 7 thành hư vô, mười tên linh giai tầng 4 liên thủ không giết được tầng 7, nhưng hai mươi ba mươi tên liên thủ lại thì có thể, một nam tử áo bào tím trong nhóm người ở đây nhìn tràn cảnh bên kia thì cười nhạt nói:

"Một đám ngu xuẩn, chém giết lẫn nhau như vậy chính là tự hại mình."

Một nữ tử yêu kiều ma mị trong đó cũng cười duyên dáng nói:

"Chúng ta đi thôi, đợi khi tu luyện trở lại Viên Cảnh thì thu thập bọn họ sau."

Một nửa trong nhóm người cũng hướng về tứ phía mà rời đi, Trường Tuân Vinh một minh ngồi ở tảng đá nhìn bầu trời phía trên thản nhiên nói:

"Ta nghĩ hai ngươi nên từ bỏ ý định động thủ ở thời điểm này đi."

Hai người phía sau vô cùng kinh ngạc không ngờ tới kẻ này từ đầu tới cuối chỉ nhìn phía xa mà vẫn có thể cảm ứng được chuyển động của bọn họ, nhưng mà hai thân ảnh kia vẫn chọn động thủ không có để lời nói của Trương Tuân Vinh đặt ở trong mắt, hắn lắc đầu cơ thể lóe lên trực tiếp nắm lấy cổ của hai người trực tiếp bẻ một cái đã khiến hai người họ trở về đại sảnh phía xa, linh hồn lực bị Trương Tuân Vinh hấp thu mà hắn cũng không trực tiếp đột phá Viên Cảnh mà từ Linh Giai tầng 7 đột phá tầng 8.


Trương Tuân Vinh nhìn đám người xung quanh khí tức linh hồn tản ra cường đại tới cực điểm nói:

"Còn ai muốn ra tay không?"

Đối mặt với một kẻ mạnh như vậy những người còn lại không dám lên tiếng mà hướng đến nơi khác chạy đi, chỉ có một nữ tử duy nhất trong đó vẫn là đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía trời xa như Trương Tuân Vinh lúc nãy vậy, nàng không hề quan tâm mọi thứ xung quanh mà chỉ nhìn phương xa, Trương Tuân Vinh đột nhiên cảm ứng được luồng năng lượng quen thuộc cũng nhìn theo hướng của nàng ta, lão già như cảm nhận được điều gì cơ thể lóe lên biến mất, lần nữa xuất hiện đã là ở một chiều không gian khác, lão phủi quần áo sạch sẽ ôm quyền hành lễ nói:

"Đại nhân."

Người thần bí này nhìn phía không gian nơi xa cũng hơi trầm ngâm một chút nói:

"Ta có để tiểu nữ của mình đến âm giới của không gian này, ngươi chiếu cố nó một chút, cũng có một tên tiểu tử đạt được chút truyền thừa của Tỏa Hồn, ta không biết làm cách nào tiểu tử này có được, nhưng cũng phải để mắt tới nó một chút."

Lão già kinh sợ cũng là cúi người hỏi:

"Đại nhân, tiểu tử kia của ngài quả thật đang ở không gian của ta, nhưng kẻ có được Tỏa Hồn của ngài thì không có khả năng."

Người này cũng là thở dài nói:

"Thế gian chỉ có bốn kẻ biết được Tỏa Hồn, hai trong số đó đã chết, một kẻ mất tích, cuối cùng là ta vậy mà lần này lại xuất hiện một kẻ thứ năm, xem ra ta cũng phải tự mình điều tra một chút."

Nếu Hàn Vũ Thiên có mặt tại đây nhất định sẽ nhận biết người này, không ai khác chính là chủ nhân của Tỏa Hồn Trường Sinh Quyết Nguyệt Hoàng Tuyền, Nguyệt Hoàng Thánh Quân, Nguyệt Hoàng Tuyền là chủ nhân chân chính của toàn bộ âm giới trên cõi thiên hà là giới chủ duy nhất được thiên địa pháp tắc tán thành ở âm giới, những kẻ khác chỉ đơn thuần là được ban cho một chút quyền năng cai trị mà thôi, nếu ở dương gian Trần Nguyên là kẻ mạnh nhất hiện tại thì âm giới có Nguyệt Hoàng Tuyền, tay của Trần Nguyên có dài thì hắn thời điểm hiện tại không dám vươn tới âm giới, Nguyệt Hoàng Tuyền như ý thức được một chuyện gì liền cười nói:

"Ta nhớ ra rồi, tên tiểu tử có được Tỏa Hồn của ta chính là nhờ như vậy mà đạt được, ngươi đừng để hắn rơi vào tay của mấy tên ý đồ xấu."

Nguyệt Hoàng Tuyền một bước đạp ra đã biến mất khỏi vùng không gian này, Hàn Vũ Thiên ở Huyết Chu Nhai chuẩn bị trở về Mãn Châu Quốc thì có một thân ảnh xuất hiện, hắn kinh ngạc nhìn lấy thanh niên anh tuấn trước mắt cũng là cười nói:

"Nguyệt Hoàng Tuyền?"

Nguyệt Hoàng Tuyền đứng chấp tay sau lưng nhìn bầu trời thở dài nói:

"Ta đã từng nói với ngươi phải cảnh giác một chút, không ngờ lại rơi vào cảnh này."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu cười nói:

"Chung quy là do duyên số mà thôi, kết quả cuối cùng vẫn sẽ là như thế, ngươi cũng đừng ở đây lâu sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái đó."

Nguyệt Hoàng Tuyền cười nói:

"Mười kẻ như Trần Nguyên còn không thể làm gì được ta, hắn mà dám đến chắc hẳn là tu luyện tới cảnh giới đó rồi, bằng không vĩnh viễn cả đời này của hắn cũng sẽ không thể giết được Nguyệt Hoàng Tuyền ta."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thở dài nói:

"Ngươi vẫn nên cẩn trọng, Trần Nguyên kẻ này mưu sâu kế độc rất giỏi ẩn nhẫn đề phòng vẫn tốt hơn."



Nguyệt Hoàng Tuyền thản nhiên nói:

"Nghe theo ngươi vậy, ta cũng không tiện ở lâu, tiểu tử ở Hoàng Tuyền Quốc Độ vẫn là rất tốt."

Nguyệt Hoàng Tuyên biến mất không để lại dấu vết mà Hàn Vũ Thiên thì lại nở ra một nụ cười, Trương Tuân Vinh bên kia chắc chắn đã an toàn còn có cả sự chú ý của Nguyệt Hoàng Tuyền thì hắn hoàn toàn có thể trông chờ vào vị đệ tử này của mình.

Ở một vùng hoàng vắng Huyết Chu Nhai, một đầu quái vật xương sọ độc nhãn sáu cánh tay cốt nhận sắc bén dọc trên lưng còn có gai nhọn như pha lê, đúng là Độc Nhãn Vương Miêu Ưng Quỷ Như Ý, Như Ý miệng đang nhai vô số thi thể của tà tu lại nhìn về phương xa nở ra một nụ cười làm cho máu tươi trong miệng chảy ra như thác nói:

"Tới rồi sao?"

Thiên Quyền Thượng Nhị Mạc Can thân trần cơ bắp toàn thân hoạt tiết như sương mù, một tay đang nắm lấy đầu của một vị tà tu, tay còn lại là cầm thi thể không đầu vẫn còn đang chảy máu, Huyết Băng Thượng Tam Tịch Dận thì đang hấp thu lấy cơ thể một nữ tử, không có ăn tươi như hai người còn lại.

Mạc Can cắn một miếng thịt lớn nuốt ực thản nhiên nói:

"Ta cảm nhận được khí tức của chủ nhân, chúng ta có cần tới bái kiến không?"

Như Ý đột nhiên ngẩn đầu nhìn hư không đôi mắt lóe lên thú tính cuồng dã nói:

"E là chúng ta không thể, bọn họ tới rồi."

Mấy vạn người từ phương xa bay tới trong đó có hơn mười vị Đạo Tổ thượng vị dẫn đầu, Tịch Dận vốn nhàm chán lại bừng sáng cười nói:

"Nhiều thức ăn như vậy, ta biết phải bắt đầu từ đâu?"

Mạc Can ném thi thể trong tay đi tạo thành thế tấn khí tức bùng nổ tràn ngập chiến ý nói:

"Ta cảm nhận được rất nhiều kẻ mạnh."

Đội quân tà tu mấy vạn người đứng cách ba người bọn họ vài dặm, một lão già dẫn đầu nét mặt tràn ngập sát ý nói:

"Ra là ba tên dã thú các ngươi trong thời gian qua đồ sát rất nhiều người của Huyết Sát Đoàn chúng ta."

"Chính là ba kẻ này không sai, dám giết nhiều người của Thạch Nham Quân như vậy, đáng chết!"

"Chúng còn sát hại không ít người Tà Hỏa Giáo bọn ta."

"Nợ máu trả máu."

Như Ý cốt trao quét ngang một luồng huyết khí khuếch tán làm cho đám người yên lặng, âm thanh tà quái của nàng cất lên nói:

"Đừng nhiều lời, chết hết đi."

Như Ý phóng ra từng đợt gai nhận trên lưng lao thẳng tới đám người tà tu phía bên kia, hai lão già bước ra vung lên hóa thành vòng xoáy huyết khí cùng với gai nhận tạo thành từng tiếng va chạm, hai phe cũng không còn nhẫn nại lập tức bùng nổ khí tức kinh người xông thẳng vào nhau.



Hàn Vũ Thiên đưa đám người rời khỏi Huyết Chu Nhai trên đường gặp được rất nhiều tà tu vây công, nhưng chỉ cần một cái vung tay của hắn thì chúng liền trở về với cát bụi, Ngọc Hư Vinh cùng nhóm người một đường thẳng tiến không lùi lại tò mò nhìn sang Hư Vận hỏi:

"Sư tôn, người đoán cảnh giới của ngài ấy đã đạt tới cấp độ nào rồi?"

Hư Vận nghĩ một lúc lâu vẫn là lắc đầu nói:

"Ngài ấy chưa đột phá thành Thần trong truyền thuyết, nhưng mà có thể mạnh hơn Chuẩn Thần cường giả canh giữ cổng không gian."

Đám người yên lặng chạy theo sau bóng người phía trước chỉ một cái phất tay liền tạo ra một con đường máu để họ vượt qua, sau nửa ngày thì bọn họ cũng đến được kết giới, Hàn Vũ Thiên vung tay lệnh bài của Bích Ly Tông lóe sáng còn chưa kịp mở kết giới thì đã bị một chưởng bất ngờ đánh lệnh bài bay về.

"Kẻ đến là ai? Dám tự ý mở kết giới ở Đông Thắng Quốc."

Một vị tướng quân chiến bào bay phấp phới đứng giữa hư không như quân vương thiên hạ cao ngạo nhìn xuống, Hàn Vũ Thiên nhướng mày thật không ngờ được mới thay đổi tuyến đường một chút đã ở biên giới của một quốc gia khác, Mãn Châu Quốc là một quốc gia nhỏ nằm ở sát bên Thiên Tân Đế Quốc nhưng lại bị bản đồ rộng lớn của Thiên Tân che mất, mà cái gọi là Đông Thắng Quốc này cũng chỉ là một tiểu quốc so với ba đại cường quốc vây nhốt Huyết Chu Nhai mà thôi, cũng không đáng nhắc tới.

Hàn Vũ Thiên cũng không muốn phiền toái liền ôm quyền nói:

"Bọn ta là đang trốn truy sát của tà tu mới lạc đường tới đây, mong các hạ rộng lượng để bọn ta qua."

Tướng quân kia cười nhạt một tiếng nói:

"Vậy thì đưa một nửa tài sản của các ngươi ra, còn có mấy thiếu nữ kia cho bọn ta giải tỏa một chút, may ra thì..."

Còn dứt cầu đầu của tướng quân kia đã rời khỏi cổ được Hàn Vũ Thiên nắm ở trong tay, tướng quân kia thấy thi thể của mình đứng giữa không trung thì trừng lớn mắt tức giận quát:

"Ngươi dám động thủ với ta."

Là một Chuẩn Thần có mất đi nhục thể cũng sẽ một lần nữa ngưng tụ lại được, nhưng hiện tại quỷ dị ở chỗ hắn bị kẻ này nắm trong tay lại không cách nào ngưng tụ lại được một cổ nhục thân mới, như bị ngạnh sinh phong ấn lại vậy, Hàn Vũ Thiên chỉ thở dài ma khí bao trùm lên nhục thân và nguyên thân của tên tướng quân trực tiếp thôn phệ, ngay cả một mảnh da cũng không để lại.

Hàn Vũ Thiên liếc nhìn đám binh lính cũng không động thủ với bọn họ mà lần nữa đánh ra lệnh bài mở một lối ra kết giới chui vào bên trong, đột nhiên ở trong khu rừng truyền tới tiếng cười tà ác một bóng đen vọt ra vô cùng đắc ý nói:

"Không ngờ tới đám người các ngươi lại đắc tội một cường giả như vậy, tên kia chết rồi thì không ai cản được ta nữa, hãy trở thành mồi ngon cho ta đi."

Một tà tu cấp Chuẩn Thần chính là cùng với tướng quân kia giằn co đã mấy chục năm ở kết giới này, không ngờ tới tướng quân kia vì một lần ngạo mạn mà đã chết bất đắc kì tử tạo cơ hội cho tà tu này động thủ, nhưng mà một chưởng không biết từ đâu giáng xuống chộp tên tà tu thành thịt vụn, nguyên thần bay ra còn chưa khỏi hoàn hồn thì một sợi băng xích quấn lấy hắn kéo vào trong kết giới còn chưa khép lại hoàn toàn kia.

"Đừng nghĩ ta lại quên ngươi."

Âm thanh nhàn nhạt của Hàn Vũ Thiên vang lên cũng là lúc kết giới khép lại, đám quân lính ngơ ra một chút cuối cùng là ngồi bịch một tiếng xuống đất cảm giác như vừa từ địa ngục trở về vậy.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: