Tâm Lý Học

Chương 40: C40



ƯƠNG 12 NHỮNG KHAO KHÁT ĐẦU TIÊN

Trong khi số đông những tên sát nhân nam thường bắt đầu "sự nghiệp" trong thuở thiếu niên,có một nữ sát nhân giữ kỉ lục về kẻ sát nhân hàng loạt trẻ tuổi nhất thế giới. Liệu chúng ta có thể phát hiện bản năng tiềm ẩn của kẻ sát nhân hàng loạt khi chúng vừa chớm nở? Dù chưa thể hiện những dấu hiệu của hành động bạo lực, chúng ta hoàn toàn có thể biết được những biểu hiện có liên quan đến hội chứng "bờ vực thái tâm lý". Thêm vào đó,một số đứa trẻ đã đặt mục tiêu cuộc đời là trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt. Trường hợp của chúng đưa đến hy vọng về sự hiểu biết sâu sắc hơn.

NHỮNG HẠT GIỐNG XẤU

Ngày 25 tháng 5,1968, bé Martin Brown 4 tuổi đã chết vì bị bóp cổ ở New Castle, Anh quốc. Dì của bé biết được tin từ bé Mary Bell, người đã chạy đứt hơi đến để báo cho dì biết đã có một tai nạn. Ít ngày sau, Mary và người bạn 13 tuổi, Norma Bell (không phải họ hàng), đến nhà bé Brown nhiều lần và hỏi người mẹ có nhớ con hay không. Mary cũng xuất hiện nhiều lần để xin được xem xác của Brown trong quan tài. Không ai tin rằng cái chết bi thảm đó là một vụ cố sát.


2 ngày sau khi cậu bé được tìm thấy, đã có nhiều dòng chữ nghuệch ngoạc của kẻ tự nhận trách nhiêm, 2 trong số đó được kí bởi "Fannu va Faggot", được để ở trường mẫu giáo. Một lá thư ghê rợn chỉ ra rằng kẻ sát nhân vẫn chưa kết thúc: "Tao giết người để tao có thể quay về." Tuy nhiên, cảnh sát tin rằng đó chỉ là một trò đùa bệnh hoạn.

2 tháng sau vào ngày 31 tháng 7, một cậu bé khác, Brian Howe,đã bị sát hại. Bé chỉ mới 3 tuổi đã bị bóp cổ và bị xâm hại tình dục nhiều lần với một dụng cụ sắc nhọn. Y còn dùng lưỡi dao lam để khắc chữ "M" lên bụng nạn nhân. Hai cái chết có sự liên hệ và toàn bộ khu vực đã e sợ về một kẻ săn mồi. Họ giữ con cái của họ gần bên. Một lần nữa, Mary và Norma đã có liên quan. Chúng đã giúp người thân tìm ra đứa bé, dẫn người chị đến thẳng chỗ cái xác. Khi Howe được chôn cất, trưởng ban điều tra James Dobson theo dõi Mary Bell, người đang chờ ở bên ngoài để được thấy chiếc quan tài được đưa ra. Nó chà sát hai tay và cười. Ông ấy nhận ra rằng, ngoài sức tưởng tượng, có thể ông đã nắm được kẻ sát nhân trong lòng bàn tay- một bé gái. Và nó chỉ mới 11 tuổi; trên thực tế, vụ giết người đầu tiên đã xảy ra trước ngày sinh nhật 11 tuổi của cô bé, vì vậy cô bé mới 10 tuổi. Dường như là một việc không thể, nhưng ông ấy phải điều tra trước khi cô bé gây án lần nữa. (Cô bé rõ ràng đã bóp cổ em gái Norma nhưng Norma đã can thiệp.) Dobson kéo Mary và Norma vào cuộc thẩm vấn. Hai đứa ngay lập tức đổ lỗi cho nhau, và cả 2 đã bị tạm giam. Mary đã đưa cho cảnh sát bản tường thuật chi tiết thật sự đáng lo ngại vì sự lãnh đạm đáng sợ của nó. Khi 2 đứa bé gái được đưa đến vành móng ngựa, báo chí đã tập trung vào khái niệm "hạt giống xấu", hoặc là "đứa con của quỷ". Mary, với biểu hiện thờ ơ của nó, dường như xứng đáng với bản án, của cả báo chí lẫn công tố viên. Dù Norma tưởng chừng như là xấu xa, đầu óc tàn ác với sự khôn ngoan và thông minh, Normal vẫn chỉ là một cô bé đơn giản lạc hậu với trí tuệ thấp hơn mức bình thường. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Norma được tha bổng, nhưng Mary bị kết tội giết người và bị kết án theo chế độ dành cho nam giới. Báo chí gọi cô ta là kẻ bắt nạt, kẻ nói dối, tên sát thủ nhẫn tâm, có khả năng hành động đơn độc. Công chúng đã đồng thuận rằng, Mary Bell, mặc dù nhỏ tuổi, là hiện thân của quỷ dữ.

Mặc dù vậy, nhiều năm sau, Gitta Sereny, người đã chịu trách nhiệm vụ án, đã tìm gặp Bell sau khi cô ả được thả. Sereny biết được câu chuyện đáng kinh ngạc về mẹ của Bell, một kĩ nữ, đã lạm dụng cô nhiều lần, ép cô phải tham gia vào các họa động tình dục với đàn ông khi cô chỉ mới lên 5. Người đàn bà đó đã tìm cách giết Mary rất nhiều lần. Sự phát hiện này đã đưa quá khứ thảm thương của cô ra ánh sáng.


Không có lời biện hộ nào như vậy dành cho Craig Price, người đã lần đầu tiên phạm tội cố sát vào năm 1988 ở Warwick, đảo Rhode, khi mới 13 tuổi,làm y trở thành nam sát nhân hàng loạt trẻ tuổi nhất. Hắn đã đâm một người phụ nữ 58 lần. Chưa từng ai nhận ra bản chất tội phạm của hắn cho đến khi hắn trèo vào bếp của gia đình Joan Heaton để giết cô và hai bé gái. Họ đều bị đâm và chém nhiều nhát- hơn 120 vết thương trên khắp cơ thể. Price đã chặt nhầm tay của hắn khi đang giằng co, và từ đó máu ở hiện trường không chỉ hoàn toàn của nạn nhân, không quá khó khăn khi đưa hắn vào danh sách nghi phạm. Tuy nhiên, không ai nghi ngờ hắn ta. Mặc dù là một trong số ít trẻ da đen ở khu phố đa số người da trắng, hắn là một người có tinh thần thể thao và thân thiện, trong một gia đình gia giáo. Nhưng hắn có tiền sử đột nhập gia cư bất hợp pháp và trộm cắp. Dấu vân tay trên tủ lạnh ở nhà Heaton trùng khớp với Price,và hắn đã thất bại trong cuộc kiểm tra nói dối về việc làm sao hắn bị đứt tay vì mảnh vỡ kính xe. Không có một tang chứng nào của chiếc kính vỡ nơi chiếc xe hơi đã đậu. Vụ án đã trở thành vụ đầu tiên ở đảo Rhode, vì theo luật của họ, Price không bị kết án như một người lớn, vì vậy Price sẽ được thả vào năm 21 tuổi. E ngại hắn sẽ ngựa quen đường cũ, họ đã viết lại luật. Năm 1995, thẩm phán kết án Price thêm 7 năm cho những hành vi tội ác khác, và sau đó hắn tấn công 2 quản ngục và lãnh thêm 25 năm nữa.

Hơn một thế kỉ trước vào năm 1874, kẻ sát nhân trẻ tuổi nhất tiếp theo đã gây án. Một cô bé 10 tuổi thất lạc ở Boston và bí ẩn về nơi ở của cô bé được giải mã khi Jesse Pomeroy thừa nhận đã giết và cắt Horace Mullen, 4 tuổi,ra nhiều mảnh. Mullen đã được tìm thấy gần đầm lầy ngoại ô thị trấn, bị đâm và chết dã man và gần như bị chặt đầu. Pomeroy,được biết đến vì sự ác độc với những bé trai khác, đã được đưa đến chỗ xác chết. Khi bị tra hỏi, hắn đã thừa nhận hành vi của mình. Pomeroy bắt đầu chuỗi tội ác của mình vào năm 12 tuổi. Hắn đã dụ những cậu bé khác vào rừng để đánh và tra tấn chúng, vì vậy hắn đã bị đưa đến trại cải tạo. Sự tàn bạo của hắn có thể đã bị ảnh hưởng bởi hành vi bắt nạt người khác, hắn có một ngoại hình mà có thể thu hút tính bốc đồng của những đứa trẻ khác: cái đầu dốc kì dị và đôi mắt trắng dã. Không lâu sau đó bé gái mất tích và phát hiện đã chết, được chôn dưới tầng hầm nơi mẹ Poremoy có một cửa hàng. Hắn nói đơn giản là thích việc giết chóc. Theo báo chí, kẻ được đặt tên là "Thằng quỷ nhỏ xứ Boston", Pomeroy đã bị kết án tử hình. Trong lúc bản án của hắn chấn động khăp nơi, những nhà đạo đức đã đổ lỗi sự bạo lực của hắn cho những tiểu thuyết kinh dị rẻ tiền. Một số nguồn tin nói rằng hắn đã thừa nhận hơn hai chục vụ thảm sát, và nhiều thi thể đã được khai quật, nhưng những nguồn tin này dường như không có thật. Pomeroy đã chấm dứt cuộc đời trong trại biệt giam.

KHÁT VỌNG LẠNH LÙNG


Trong một trái tim rạo rực bạo lực, nhà tâm lý Gregory Moffatt chỉ ra rằng một trong những yếu tố quan trọng nhất trong những nguyên nhân liên quan đến sự tăng trưởng về tính hung hăng đó là sự lựa chọn chủ quan. Trong trường hợp của những người trẻ tuổi thiếu khả năng nhận thức, lựa chọn của họ chỉ bó hẹp trong giới hạn đó. Chúng thường có vẻ non nớt về mặt bên ngoài và về sự nhận thức về hậu quả của hành vi chúng gây ra. Một người đàn ông trẻ đưa cuộc đời "trong mơ" của hắn ra ánh sang bằng cách viết những cuốn nhật kí chi tiết. Trong khi hắn đã phải dừng lại trước khi thực hiện vụ giết người thứ ba, mục tiêu cuối cùng của hắn đã quá rõ rang. Ở Texas năm 1993, Jason Massey, 20 tuổi, đã thực hiện vụ 2 vụ giết người một lúc khi giết một bé trai và bé gái tiểu vị thành niên những nạn đã bị hắn dụ dỗ ra ngoài vào một đêm. Sau khi bị bắt, mọi chuyện trở nên rõ ràng rằng trong suốt quảng đời thơ ấu của mình, hắn đã ấp ủ ước mơ về một hành vi bạo lực cực đỉnh, và đã giết những con vật nhỏ như một sự luyện tập cho mục tiêu của mình. Trên thực tế, mẹ của Massey đã kể với một người bạn rằng nếu anh ta có bao giờ nghe về một kẻ sát nhân hàng loạt trong khu vực, đó chắc chắn sẽ là Massey.

2 năm sau đó, mẹ Massey đã đưa hắn đến gặp bác sĩ Kenneth Deklleva, một bác sĩ tâm lí của bang. Bà ấy tìm thấy 2 quyển sách chứa những lời tự bạch của Massey, viết từ năm 1989, và phát hoảng bởi nội dung bạo lực của chúng, đặc biệt là danh sách tên của những bé gái hắn muốn sát hại. Dekleva thông qua cuốn nhật kí mà biết được rằng Massey đã có một cuộc sống ám ảnh mơ mộng và đã ước muốn trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt. Hắn mô tả đó là "cuộc hành trình thiêng liêng" và một cách để "khắc tên hắn lên cộng động". Dễ thấy rằng, hắn muốn gây ra càng nhiều nổi đau và sự thống khổ cho người khác càng tốt. Massey thậm chí đã lên kế hoạch và mua những thứ hung khí, những thứ đã làm cho hắn trở nên nguy hiểm và có thể sát hại người khác. Dekleva kết luận rằng Massey có thể gây tổn thương đến người khác, vì vậy hắn đã được đưa tới đơn vị chăm sóc tâm thần đặc biệt ở Dallas để theo dõi, mặc dù Dekleva biết rằng không có một phương pháp điều trị nào cho chứng rối loạn chống đối xã hội này. Những bác sĩ khác đã kiểm tra hắn 18 lần nhưng họ không đồng ý với kết luận của Dekleva, vì vậy Massey đã được trả về. Trong thời gian Massey bị tạm giam, một người bạn cũ học cùng lớp 7,Anita Mendoza,nói với tòa án rằng trong năm 1989 Massey đã thực hiện một cuộc gọi đe dọa cô ấy, gây rối cô ấy với những ngôn ngữ đê tiện và những kí hiệu kì quái, và nói với cô ấy rằng hắn đã có những giấc mơ về sự giết hại cô ta. Thực tế hắn đã giết và căt xẻo con chó của cô ấy trên đường về khi cô ấy từ chối gặp hắn, máu của nó đã làm bẩn xe cô. Cô khẳng định rằng chính hắn đã làm. Hắn còn gửi cho cô một bức hình trong một quyển tạp chí có hình một người phụ nữ bị chặt đầu bằng cây kéo, và nói với cô rằng đó là những gì cô sẽ trở thành.

Thậm chí khi bồi thẩm đoàn được biết về cuộc thảm sát kép dã man, nhật kí của Massey được tìm thấy ở trong rừng bởi một người leo núi, cùng với chiếc thùng giữ lạnh màu đỏ trong đó chứa xương sọ của 31 con vật nhỏ bị chặt đầu. Quyển nhật kí, được bọc trong bao nhựa, có dán nhãn: "Quyển sách sát nhân của thần chết. Chương 1-4. Những suy nghĩ của Jason Massey." Có hơn 500 trang đã viết, từ 1989 đến 1993, vào tháng mà nạn nhân bị sát hại. Trong đó, bên cạnh những thứ khác, Massey thừa nhận đã giết con chó của cô gái và bôi máu của nó lên xe cô.Trong những trang này, rõ ràng rằng Massey đã chọn ra từng bé gái một, tất cả nằm trong độ tuổi từ 10 đến 13, để trở thành "con mồi đầu tiên" của hắn. Hắn nói rằng đã dành cho họ một tình yêu vĩnh cửu và muốn sở hữu họ mãi mãi, chỉ thực hiện được bằng cách giết họ. Cũng dễ nhận thấy rằng hắn quyết tâm để làm những việc hắn khẳng định sẽ làm, bởi vì đó là cách của "một người đàn ông", và hắn muốn thực hiện mọi thứ mà hắn đặt ra một cách hoàn hảo. Cuối cùng, sự bạo lực của hắn được hoàn thiện bởi cảm giác "chủ nhân-quỷ Satan-đã đang quan sát hắn mọi lúc mọi nơi. Hắn muốn làm chuyện gì đó đầy ý nghĩa, như một vụ thảm sát giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn lo lắng rằng nếu hắn không hành động sớm, Thượng Đế sẽ đến và lấy đi "những cô gái của hắn". Luật sư bào chữa sử dụng quyển nhật kí để chỉ ra những đoạn Massey diễn tả về những khoảng thời gian cô đơn, những hoài nghi, và ý định dẹp bỏ tất cả để trở thành người tốt. Hắn đã miêu tả cảnh bị quấy rối tình dục bởi một bảo mẫu khi hắn chỉ mới 5 tuổi và bị đánh bởi người cha người đã rời bỏ hắn và mẹ khi hắn mới 2 tuổi. Luật sư còn cho chị Massey kể về khó khăn của họ lúc thiếu thời. Mặc dù vậy, những tình tiết giảm nhẹ không thể hơn được lời tự thú của Massey. Hắn đã ghi lại hành động hành hạ súc vật của mình, giết 41 con mèo, 21 con chó, và 7 con bò, cắt đầu chúng để làm bằng chứng cho hành vi bạo lực của mình. Rõ ràng rằng nếu hắn đã không bị ngăn chặn vào tháng 7 năm 1993, hắn sẽ thực hiện tội ác nhiều lần nữa. Khát vọng lớn nhất của hắn, hắn viết, chính là trở thành kẻ sát nhân hàng loạt nổi tiếng nhất nước Mĩ. "Mục đích của ta là 700 mạng người trong vòng 20 năm."

Lần viết nhật kí vào tháng 1 năm 1991, một ngày chủ nhật, Massey khẳng định hắn đã cố và thất bại trong nổ lực sát hại bạn gái của hắn và "Thật nhàm chán khi không có gì để giết." Hắn đang trông đợi đến ngày thực hiện phi vụ đầu tiên. Hắn muốn ăn não, trái tim và uống máu của các cô gái theo nghĩa đen. Hắn muốn những bộ xương khóc than với hắn từ lòng đất, xương của những nạn nhân đã mãi thuộc về hắn, một mình hắn. 3 ngày sau, hắn chế ra một biểu tượng đặc biệt cho cuốn "hành trình thiêng liêng". Chủ nhân của hắn là Satan, kẻ đã gọi tên Massey tại khu rừng Massey tin rằng một khi hắn đã bắt đầu,hắn sẽ không thể dừng lại. Chủ tọa không mất nhiều thời gian để kết án Massey về tội sát nhân kép, và sau khi được các bác sĩ tâm lý thông báo rằng không có hy vọng cứu chữa. Cuối cùng họ kết án tử hình. Hắn bị xử tử vào năm 2001. Những đứa trẻ lớn lên trong bấp bênh, như Massey, gặp những khó khăn trong việc hình thành những tình cảm gắn bó dành cho những người chăm sóc và người xung quanh trong quãng đời về sau. Jason, kẻ chưa từng được biết về cha, đã bị bắt ép và đưa đến sống tại một môi trường bất an và bạo động bất thường, Người mẹ đã khai nhận đã đối xử với con như một vật dư thừa. Bà không chỉ nuôi con một cách thờ ơ trong một môi trường bất ổn, mà còn ruồng bỏ, bỏ đói, và những sự trừng phạt ngẫu nhiên. Không có gì bất ngờ khi Massey, cảm thấy bất lực và thèm muốn, có thể phát triển một mối quan hệ yêu ghét đối với phụ nữ. Mẹ của hắn chưa bao giờ thấy những điều bà đã gây ra. Đầu tiên, bà ta là một khuôn mẫu chính ảnh hưởng đến tư duy của những đứa con rằng bạo lực giải quyết tất cả vấn đề trong cuộc sống. Thứ hai, bà ta khuyến khích ít nhất một trong hai đứa trẻ cái cảm giác mà nó phải tự tạo chỗ đứng cho mình giữa cuộc đời, và với một người đàn ông thì đó chính là đi tìm một hình tượng làm cho bản thân trở thành kẻ mạnh. Thật không may, Massey chiêm ngưỡng những tên sát nhân như những biểu tượng của sức mạnh và sự nam tính. Dù cách dạy dỗ và tuổi thơ đau khổ không hẳn sẽ làm cậu con trai trưởng thành trở thành tội phạm, nhưng nó rõ ràng cũng có ảnh hưởng đến quyết định của Massey về ý nghĩa cuộc đời của hắn. Cảm thấy giận giữ và sợ hãi, hắn đã nuôi dưỡng những khát vọng về bạo lực, và nhận thức của hắn về người khác giới đã được người mẹ định hình bởi người mẹ xấu tính, người đã không bao giờ giáo dục và dạy dỗ. Khi hắn nhận thấy rằng bạo lực chống lại người khác đã tiếp sức mạnh cho hắn, một điều không thể tránh được đó là cuộc đời của hắn được định hình bởi những hình tượng như vậy và văn hóa phẩm đồi trụy đặc biệt khi hắn đang ở tuổi dậy thì.


Hắn lang thang khắp khu rừng để tìm kiếm khu nghĩa trang thuộc sở hữu cá nhân của hắn, tự cho rằng mình đang phục vụ những "Ông chủ" nào đó và lập đền thờ cho quỷ dữ. Hắn giết những con thú ở đó dưới ánh trăng và trở nên ám ảnh bởi những cô gái đặc biệt mà hắn thấy. Hắn thậm chí đã viết rằng hắn muốn chặt đầu một cô gái và thực hiện hành vi tình dục trong cổ của cô ấy. Vì vậy, hắn bị thu hút bởi những kẻ tìm niềm an ủi và giải quyết vấn đề bằng bạo lực, những kẻ đáng quan tâm ví dụ như Charles Manson, Ted Bundy, và Henry Lee Lucas. Chúng là ai đó, bởi vì chúng nổi tiếng, hắn nghỉ rằng nếu hắn trở thành một kẻ như vậy, hắn sẽ không còn bị lãng quên nữa. Tất cả mọi người sẽ nhớ đến hắn, họ sẽ viết về hắn, hắn sẽ xuất hiện trong những hồ sơ tội phạm, được nói đến như một biểu tượng của sự nguy hiểm thật sự. Những suy nghĩ như vậy thật hấp dẫn đối với một thằng con trai cô đơn, khốn khổ và có ít kĩ năng giao tiếp như hắn.

Nhà tâm lý học Donald Black tin rằng những trường hợp rối loạn tâm lý chống đối xã hội giống như vậy bị cuốn hút bởi những kẻ sát nhân mà đã ảnh hưởng đến hơn 7 triệu người Mỹ, với tỉ lệ nam giới cao hơn nữ giới đến 8 lần, và ông tin vào giả thuyết cho rằng một số người sinh ra để làm kẻ xấu. Có rất nhiều dấu hiệu cảnh báo, ông nói, bao gồm tính cách phản động và thích chống đối, không nhận thức được đúng sai, và thiếu sự cảm thông và hối hận. Thành quả nghiên cứu của ông cũng trùng khớp với những kết luận của những người từng nghiên cứu về những dấu hiệu của loại tội phạm thái nhân cách trước đó.



Cre: ver1.tamlyhoctoipham.com