Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 37: Vợ, Anh Muốn Em!



Đứa em trai này cũng đừng nghĩ cô sẽ đem kẹo cho em ấy, tại sao cô phải chịu khổ còn đồ ăn ngon thì vào trong bụng nó.

Hàn Văn Hồng mỉm cười.

Cố Lệ nói: "Em còn mua cho mẹ một bộ quần áo mới, ngày mai anh về cũng cầm đem về cho mẹ đi, còn bộ của mẹ em, đợi khi chúng ta về đó ăn cơm rồi... anh đưa cho mẹ em."

"Mua quần áo cho mẹ?" Hàn Văn Hồng cười hỏi.

"Quần áo trên người mẹ đã mặc nhiều năm rồi, cũng nên thay đổi, đúng rồi, còn có một đôi giày nữa anh đem về cho mẹ luôn đi."

Hàn Văn Hồng đáp lời, sau đó thấp giọng nói: "Vợ, cũng không còn sớm nên đi nghỉ ngơi thôi."

Cố Lệ run lên, cầm lấy cái khăn với vẻ mặt bình tĩnh: "Anh đi ngủ trước đi, tóc em vẫn chưa lau khô, tóc chưa khô mà đi ngủ dễ bị phong thấp, sau này già hay bị đau đầu lắm!"

Không cần nghi ngờ, cô chính là cố tình gội đầu, cũng từ từ lau tóc, để anh đi ngủ trước chờ cho anh ngủ say thì cô mới đi ngủ.

Hàn Văn Hồng thấy rõ được sự căng thẳng của cô: "Được rồi, anh đi ngủ trước vậy."

Cố Lệ khẽ thở phào một cái: "Ừm, anh đi ngủ trước đi, ở bên ngoài vất vả như vậy cũng mệt rồi."

Hàn Văn Hồng quay về phòng ngủ trước, Cố Lệ ở lại một mình lau tóc, mái tóc này của cô đã lau từ tám giờ hơn đến tận mười giờ, cô cũng đã buồn ngủ, tóc thì tất nhiên đã lau khô, lúc này Cố Lệ mới lấy dũng khí trở về phòng nhìn một chút.

Căn phòng tối như mực, truyền đến tiếng hít thở ổn định của Hàn Văn Hồng.

Cố Lệ biết anh đã ngủ, lúc này mới yên tâm đi ra bên ngoài tắt đèn, sau đó cầm đèn pin đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn Hàn Văn Hồng ngủ say, trên người chỉ mặc mỗi cái quần cộc, đắp một chiếc chăn mỏng, lộ ra cánh tay và chân, Cố Lệ vừa nhìn tim đã đập rất nhanh, dù sao đây cũng là ngủ cùng giường đó.



Nhưng Cố Lệ đã cổ vũ bản thân cố lên, sau đó cô mới lên giường, chỉ có điều khi vừa tắt đèn pin nằm xuống, Hàn Văn Hồng đã xoay người đè lên cô.

Cố Lệ hoảng sợ nhưng sau khi ý thức lại trong lòng mới run lên, cô lắp bắp: "Anh.. Sao anh chưa ngủ nữa?"

"Vợ, anh muốn em." Thanh âm Hàn Văn Hồng khàn khàn đầy ám muội nói.

Anh làm sao có thể ngủ được? Đêm này là thời gian tốt để vui vẻ bên nhau, nếu anh có thể ngủ được thì anh không phải đàn ông rồi!

Anh chờ, chờ cho vợ mình đi ngủ, mới xoay người lại đây.

Cố Lệ vừa định nói điều gì đã bị Hàn Văn Hồng chặn miệng.

Cố Lệ có kinh nghiệm sao? Hàn Văn Hồng cũng không có, đừng thấy cả hai đã có hai đứa con, nhưng thật sự bọn họ không có kinh nghiệm nào hết.

Chỉ có điều, dù sao Hàn Văn Hồng cũng là đàn ông, anh nhanh chóng biết được nên làm gì, và khiến cho con gà mờ Cố Lệ này bị hôn đến mơ màng.

"Vợ, anh đến đây." Cố Lệ trong cơn mơ màng chỉ nghe được câu này của Hàn Văn Hồng.

Những chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô, cô giống như một con thuyền bên trong biển lớn, mặc cho sóng biển vỗ, thuyền cứ lắc lư theo sóng biển.

Đêm này là một đêm chim hót xuân về.

Cô tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, Cố Lệ phát hiện trên giường chỉ còn mỗi mình cô, bên ngoài có tiếng động, có lẽ Hàn Văn Hồng đang nấu đồ ăn sáng.

Cố Lệ chợt nhớ đến trận mưa to gió dữ vào tối hôm qua, khiến khuôn mặt của cô phút chốc đỏ giống như con tôm luộc.

Cô thật sự muốn sống cùng Hàn Văn Hồng, dù sao cũng đã có con, anh cũng là người có trách nhiệm, dáng vẻ cũng đẹp trai. Cô cũng không có lý do gì để không chung sống tốt với anh.