Thập Niên 80 Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 45: Hứa Hẹn



Editor: Tô Nhi

—----------------

Giữa mày Kiều Yên nhíu lại, vừa định nhắc nhở cô ta đừng phun hạt dưa lung tung, thì Từ Hải Châu đứng dậy, “Chị hai, anh rể, bây giờ không còn sớm, em xin phép đi về.”

Cuối cùng, anh quay qua xoa xoa đầu Kiều An, chuẩn bị đi về.

Kiều Yên ngạc nhiên đứng dậy, “Bây giờ liền đi? Cậu không ngồi thêm lát nữa?”

Từ Hải Châu nhìn hai mẹ con Kiều Lộ, cười lắc đầu, “ Dạ không, ngày mai xuống còn xuống nông thôn, em trở về dọn dẹp một chút.”

Anh cùng Kiều Lộ đã bàn với nhau, ngày mai xuống nông thôn gặp cha mẹ cô, thuận tiện lấy sổ hộ khẩu, cùng ký thư giới thiệu, có thư giới thiệu, hai người liền có thể đi lãnh chứng.

“Vậy được rồi.” Kiều Yên vốn dĩ định dữ Từ Hải Châu ở lại ăn cơm chiều. Nhưng chị nhớ lại, trong nhà còn hàng xóm đang tụ lại, có chút phiền phức.

“Em đưa anh xuống ra cửa.”

Hai mẹ con Kiều Lộ đi theo Kiều Yên đưa Từ Hải Châu ra cổng.

Nhân vật chính của đề tài đều đã đi rồi, người họ hàng kia của Tống Ngọc Liên không còn hứng thú nữa, cô ta chào hỏi Viên Giang Hà liền rời đi, trước khi đi còn không quên lấy thêm một nắm hạt dưa và phun hạt dưa trong miệng. Viên Giang Hà nhíu mày, càng nhìn càng khó chịu, không nhịn được nữa, anh chạy vào nhà tìm cái chổi ra quét rác,

Đến cổng tiểu khu, Kiều Yên nhìn Từ Hải Châu nói lời khuyên răng.

“Chị đối với cậu không có yêu cầu gì nhiều, duy nhất chỉ có một vấn đề, mặc kệ bần cậu bần cùng hay giàu có, cậu nhất định phải đối tốt với em gái tôi.”

Từ Hải Châu nhìn Kiều Yên, lại nhìn hai mẹ con Kiều Lộ, ánh mắt anh yên tĩnh mà ôn nhu, trên mặt nghiêm túc.



“Chị hai yên tâm, Kiều Lộ cùng em kết hôn chính là vợ của em, cũng là trách nhiệm của em, em sẽ chăm sóc cho cô ấy cùng Kiều An.”

“Chỉ mong cậu nói được làm được.”

Kiều Yên là người không tin vào những lời hứa hẹn, chị chỉ tin vào hành động. Này cũng không thể dựa vào mạnh miệng là có thể làm được.

Hôn nhân chính là cục đá giữa lòng sông, hết thảy chỉ có thể thời gian mới chứng minh.

================

Ban đầu, sổ hộ khẩu của Từ Hải Châu là ở phương bắc, nhưng sau này đi làm ở xưởng quần áo của thành phố Lê An nên chuyển hộ khẩu về đây. Sau khi nghỉ việc, anh cũng không dời hộ khẩu về quê, nhờ trong tay có một căn nhà do anh đứng tên, cũng chính vì thế mà hộ khẩu anh không chuyển về lại mà trực tiếp nhập hộ khẩu vào Lê An.

Rốt cuộc anh cũng ở Lê An làm ăn buôn bán, có hộ khẩu trong tay cũng tiện hơn, không cần thiết phải chuyển qua chuyển lại.

Dựa theo hộ khẩu mà nói, Từ Hải Châu cũng coi như là người phương nam.

Sáng sớm, Từ Hải Châu đã qua nhà Kiều Lộ rước cô đi. Hai người đầu tiên là đến văn phòng thành phố xin giấy kết hôn, đây là của Từ Hải Châu. Kế tiếp, hai người còn phải về nông thôn một chuyến, xin thư giới thiệu cho Kiều Lộ từ ủy ban xã. Xong xuôi đâu đó thì hai người mới có thể đi lãnh chứng.

Khó có được một hôm Kiều Lộ không ở nhà, Viên Giang Hà không về ký túc xá mà trực tiếp ở nhà. Sau một hồi xa cách, cuối cùng anh cùng vợ mình có thể bắt đầu công cuộc tạo sinh mệnh. Nhưng vừa mới cởi áo khoác, cửa nhà đã bị người ta gõ.

“Phanh phanh phanh ~ ~ Phanh phanh phanh~~”

Thanh âm kia vừa ồn ào vừa phiền phức. Đây mà là gõ cửa à, sao không trực tiếp đập tường nhà rồi vào luôn đi.

Viên Giang Hà bận áo lại lần nữa, có chút tức giận đi ra mở cửa, “Ngươi là ai a!”

Người ngoài cửa có chút quen mắt, Viên Giang Hà nhất thời không nhớ đây là ai. Cho đến khi Kiều Yên mang giày đi ra, thấy người, chị kinh hô: “Vương Bân?”