Thất Hôn

Chương 34





Trước đây có lẽ còn có chút mông lung nhưng lúc này, giác quan thứ sáu của Thẩm Hách hiện lên, anh gọi một tiếng: “Chu Dương.”
Bỏ đi chữ "anh".

Chu Dương nhướng mày.

“Là anh có phải không?”
“Cậu do dự cái gì?” Chu Dương ngược lại lên tiếng trước, rất sắc bén, trực tiếp làm lời nói Thẩm Hách đột nhiên nuốt trở vào, Chu Dương tay cắm trong túi, thẳng người đến bên cạnh Thẩm Hách, hai người đứng song song, giọng Chu Dương cà lơ phất phơ lại chọc thẳng vào Thẩm Hách.

“Lúc trước tôi giới thiệu Tô Hảo cho cậu vì biết cậu thích kiểu người như cô ấy, biết gia đình các người không bình đẳng nhưng tôi và cậu chưa bao giờ là xem trọng thứ đó của gia đình, tôi vốn nghĩ cậu hẳn có thể kiên trì hơn, thậm chí vượt qua sự bất bình đẳng này, cuối cùng nghênh đón mỹ nhân về nhà, nhưng mà hiện tại nhìn xem, cậu hình như không được cho lắm?”
“Nếu cậu đã không được, vậy thì không nên trách người khác xuống tay, đặc biệt là tôi!” Chu Dương cúi đầu, khi nói chuyện dường như nhìn dưới chân, không chút để ý nhưng những câu nói lại như dao găm, trực tiếp thọc thẳng vào tâm Thẩm Hách.

Thẩm Hách không dám tin, quay đầu nhìn về phía Chu Dương.

Chu Dương chỉ duỗi tay xoa khóe môi, nghiêng đầu nhìn về phía anh, mắt hai người chạm vào nhau, Thẩm Hách nhìn đến đáy mắt anh đều là chí tại tất đắc (*), sắc mặt đột nhiên đại biến, anh cắn chặt răng: “Tôi vẫn còn chưa từ bỏ đâu.”
* Chí tại tất đắc - 志在必得: khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong ta.

“Nga? Thật sao?” Chu Dương lười nhác trả lời.

Sắc mặt Thẩm Hách cũng bất thiện nhìn chằm chằm anh.

Chu Dương bình thản ung dung, Thẩm Hách cả người căng chặt, hai người tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Những người xung quanh đều có thể cảm nhận được sự sự kiêu ngạo và ương ngạnh giữa họ, thậm chí có người còn vô thức lưu lại xem diễn, cả hai nam nhân chống vai vào nhau, không ai phục ai, mà lúc này, Tô Hảo từ đại sảnh bước ra bắt gặp cảnh tượng như vậy thì sững sờ, cô bước nhanh xuống bậc thang hô: “Thẩm Hách, Chu Dương.”
Giọng của cô từ xa tiến đến.

Tựa như thanh xuân trong trẻo, vừa đến đây thì nhìn thấy vết xước trên hai chiếc xe, cô liền hỏi: “Sao lại thế này? Hai chiếc xe như thế nào lại như vậy?”
Trong miệng Thẩm Hách chua xót, do dự nhìn Tô Hảo.


Tô Hảo thấy sắc mặt anh có chút trắng bệch nên theo bản năng nhìn về phía Chu Dương, Chu Dương bị cô nhìn thì kiêu ngạo trên mặt trở nên yếu đi rất nhiều, nói: “Là bị quẹt.”
“Ai quẹt ai?”
Tuy Tô Hảo hỏi như vậy nhưng vẫn luôn nhìn Chu Dương, Chu Dương híp mắt đối diện cùng cô, vài giây sau, anh xoa xoa khóe môi: “Anh! Anh, là anh quẹt.”
Tô Hảo nga một tiếng, nhìn về phía Thẩm Hách: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Hách lắc đầu, hướng Tô Hảo cười cười, tỏ vẻ không có việc gì.

Nhưng mà nhìn cái dạng này giống không có việc gì sao? Tô Hảo đương nhiên không tin, cô đi qua nhìn chiếc xe, lại quay đầu nhìn Chu Dương.

Cái liếc mắt kia rất tùy ý nhưng lại sắc bén giống hệt trước đây, cô đây là nói anh khi dễ Thẩm Hách, hiển nhiên còn cho rằng anh làm chuyện ác.

Chu Dương: “Đừng nhìn anh như vậy, anh bồi thường là được chứ gì?”
“Anh quẹt người ta đương nhiên phải là anh bồi thường rồi.” Tô Hảo vẻ mặt đương nhiên.

Chu Dương: “”
Anh khí thế đầy người khi nhìn đến Tô Hảo thì hoàn toàn mất hết.

Lời nói gần đến miệng, nhìn thấy đôi mắt kia của Tô Hảo lại sợ cô lần nữa trốn tránh mình.

Sắc mặt Chu Dương âm trầm, xoay người hung hăng đạp vào xe chính mình.

Thẩm Hách vội vàng mở cửa xe để Tô Hảo bước lên: “Chúng ta đi ăn đi.”
Tô Hảo nhìn Chu Dương một cái, trong lòng nổi lên cảm xúc quái lạ, nhìn Chu Dương thêm hai lần nữa rồi bước lên, cúi xuống ngồi vào xe.

Thẩm Hách đóng cửa, vòng qua vị trí điều khiển, sau đó khởi động xe ra khỏi cửa cao ốc, tiến vào đại lộ.

Lúc này là thời điểm tan tầm, giờ cao điểm nên người rất nhiều, xe đi cũng không thuận lợi, không khí trong xe cũng có chút trầm mặc, di động Tô Hảo tích tích vang lên rất nhiều lần.

Là tin nhắn của Đường Du và Liêu Vân.

Tô Hảo cúi đầu trả lời, cô đang đợi Thẩm Hách nói cái gì đó.

Nhưng Thẩm Hách vẫn luôn lái xe, trên gương mặt thanh tuyển (*) mang theo một tia u sầu, Tô Hảo nhìn anh vài lần thì thu hồi tầm mắt, chuyên tâm nhắn tin cùng Đường Du.

* Thanh tuyển - 清隽: cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1.

thanh cao vượt trội, 2.

trong sạch, sâu sắc, 3.

tuấn tú, khôi ngô.

Đường Du: Đến kinh đô chơi vui không?
Tô Hảo: Công tác mà, chưa có đi chơi nhiều đâu.

Đường Du: Nhất định phải bớt thời giờ đi chơi đi, bên kia rất nhiều soái ca nhưng mà trợ lý Lục cũng cùng đi chứ?
Tô Hảo: Tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả.

Đường Du: Ha ha ha, biết rồi, hai ngày trước anh ta cư nhiên đăng trên diễn đàn công ty chúng ta, cầu chúng ta đừng lan truyền chuyện anh ta và cô nữa, có người sẽ tức giận đó, cô nói xem là ai a, ai sẽ giận đây? Không phải là Tằng tổng chứ?
Tin tức đang trong ngữ khí vui đùa nhưng Tô Hảo nhìn lại trầm mặc, có cái gì đó chợt lóe qua trong đầu, không đợi Tô Hảo kịp bắt lấy thì giọng Thẩm Hách bên cạnh vang lên: “Hảo Hảo, em muốn ăn gì?”
Tô Hảo ngẩng đầu đã thấy xe dừng ở cửa một cao ốc thương mại lớn, người đến người đi, phía trên được treo rất nhiều bảng hiệu quán ăn, Tô Hảo thấy một quán làm mì phở dường như không tồi, cô chỉ vào mì phở kia rồi nhìn Thẩm Hách: “Chúng ta ăn cái này đi?”
“Được đó, mì sợi của cửa hàng này khá ngon.” Thẩm Hách cười trả lời, biểu tình so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, Tô Hảo thấy thế, tâm cũng thả lỏng một ít, cô cười nói: “Vậy còn phải nhờ anh giới thiệu nữa.”
“Ân ân, đi thôi.” Thẩm Hách cởi bỏ đai an toàn.

Tô Hảo đi theo xuống xe, tuy là một đoạn đường ngắn nhưng vì giờ tan tầm là giờ cao điểm nên kẹt xe một lúc, lúc này sắc trời cũng hơi tối.

Thẩm Hách giới thiệu vài câu chuyện về quán này.


Tô Hảo chuyên tâm nghe: “Cư nhiên lại là ngự trù (*) a.”
* Ngự trù: Đầu bếp Hoàng gia.

“Đúng vậy, kỳ thật món truyền thống ở nơi này ngon hơn, nhưng cá nhân anh lại thích mì sợi hơn.” Thẩm Hách đưa Tô Hảo đi vào, Tô Hảo nhìn quán ăn này, trang hoàng xác thật rất xa hoa, hai người bước vào chỗ ngồi hai người, mỗi người một bên, bàn hơi nhỏ nên đầu gối có chút dựa gần vào.

Thẩm Hách nhìn Tô Hảo một cái, yên lặng dịch chuyển đầu gối.

Cũng may lúc này người phục vụ đến đưa thực đơn, Thẩm Hách giới thiệu cho Tô Hảo nên gọi món nào.

Tô Hảo nhìn vài lần thì chọn mì sợi.

Thẩm Hách cười nói: “Anh cũng ăn mì sợi.”
Tô Hảo nhìn cười anh, thầm nghĩ chàng trai như vậy có lẽ hợp với một cô gái vui vẻ vô tư hơn, mà quan trọng nhất là người kia phải có gia thế bối cảnh tốt, đừng để anh khó xử như vậy.

Chỉ lát sau, mì sợi đã được lên, Thẩm Hách cắt những lát thịt dê cho Tô Hảo, trộn đều mới ăn ngon.

Tô Hảo rắc ít hành lá được thái nhỏ vào trộn lên.

Mùi vị đồng loạt bật ra, Thẩm Hách vỗ tay, hỏi: “Hương vị có phải rất ngon không?”
Tô Hảo gật đầu: “Ân, đúng vậy.”
“Thịt dê như vậy nhưng phải cắt thành lát mới được, nhai rất ngon, nếu bỏ luôn vào nấu thì sẽ mềm, không còn ngon như vậy nữa.” Thẩm Hách lại cắt thịt dê cho Tô Hảo.

Tô Hảo buồn cười, muốn anh tự làm cho mình, đừng chỉ lo cho cô.

Thẩm Hách nhìn cô cười đến rạng rỡ, lại vẫn hướng chén Tô Hảo bỏ vào.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Thẩm Hách nói nhà anh có chút chuyện, tỷ như ông ngoại anh mới về kinh đô từ tháng trước.

!
Tô Hảo không có gì để nói, chỉ nói về chuyện thay đổi chức vụ trong công tác.

Thẩm Hách đột nhiên hỏi: “Anh Chu Dương đối với em có tốt không?”
Tô Hảo sửng sốt nhìn Thẩm Hách, nói: “Anh ấy rất ít khi đến công ty.”
“Vậy trong công việc anh ấy làm sao giúp được em?”
Một lát sau lại nói: “Anh Chu Dương quá hoa tâm.”
Phảng phất giống như thở dài.

Tô Hảo lại nhìn anh, không nói chuyện, cúi đầu ăn mì, rất nhiều thứ trong đầu đã hình thành nên hình ảnh.

Đêm nay ăn mì, tuy còn có trò chuyện nhưng lúc ăn xong đi ra cũng không tính là khuya, Thẩm Hách cầm hóa đơn thanh toán, Tô Hảo đi ra cửa tiếp điện thoại, lúc Thẩm Hách đưa hóa đơn cho nhân viên, vẫn luôn nhìn đơn kia đến xuất thần.

Anh lại click mở Alipay, mở rất nhiều lần mới thành công.

Lần này, Tô Hảo không thanh toán.

Có nghĩa là không có lần sau phải không?
Điện thoại là mẹ gọi tới, lải nhải nói chút chuyện trong nhà, Tô Hảo đứng ở cửa nghe được thì bật cười, biết được thân thể bà đã khá hơn nhiều, mắt nhìn vào không trung, nói: “Không bằng tìm dịp cuối tuần nào đó, con đón mẹ đến Lê Thành ở một thời gian nhé?”
Thành Linh vẫn luôn đều cự tuyệt nhưng lần này lại trầm mặc, một lát sau, Thành Linh cười nói: “Được đấy, chừng nào thì con nghỉ, mẹ sẽ thu dọn một chút hành lý.”
“Chờ xong việc trong khoảng thời gian này đi.” Tô Hảo nói.

“Được, mẹ cúp máy đây.”
“Vâng.”
Bên kia mẹ đã ngắt máy, Tô Hảo đang chuẩn bị cất di động thì thấy một tin nhắn WeChat vừa mới gửi tới.

Là Liêu Vân.

Liêu Vân: Cậu có biết không, Đường Duệ đã trở về.


Tô Hảo trầm mặc mà nhìn trong chốc lát, soạn.

Tô Hảo: Ân, đã biết.

Khó trách mẹ lại đột nhiên đồng ý tới Lê Thành.

“Hảo Hảo, có thể đi rồi.” Cầm di động cùng chìa khóa xe, Thẩm Hách đến bên cạnh Tô Hảo nói, Tô Hảo gật đầu đi theo anh xuống bậc thang.

Đi về phía chiếc Mercedes đang dừng, sắc trời đã tối hoàn toàn.

Xe đang phóng nhanh trên đường trở về khách sạn, tiếng nhạc trong xe nhẹ nhàng vang lên, cả hai người đều trầm mặc.

Một đường đến khách sạn, ngừng ở vị trí tối qua.

Tô Hảo cởi bỏ đai an toàn, răng rắc một tiếng, âm nhạc trong xe cũng tắt theo, có vẻ một tiếng này cực kỳ rõ ràng, sau âm thanh này cả hai đều trở nên có chút thận trọng.

Thẩm Hách chống tay lái không ngừng nhìn Tô Hảo, Tô Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh sáng khá tốt.

Cô không phải hỏi một câu, cũng không chần chờ mà ngược lại rất kiên quyết.

Thẩm Hách chấn động: “Hảo Hảo.”
Mái tóc Tô Hảo có chút hỗn độn nhưng vẫn không tổn hại gì đến nhu mỹ của cô, cô đứng ở phía trước nói: “Mong anh đừng do dự, hãy cứ đi theo con đường mà anh muốn."
“Không phải đâu, Hảo Hảo.” Thẩm Hách nắm chặt tay lái, nói: “Là như thế này, ông ngoại anh để anh chọn một trong hai, hoặc là liên hôn, hoặc là trở nên cường đại hơn, mà con đường trở nên cường đại này anh không thể bị tình yêu làm vướng bận, cho nên anh lựa chọn con đường này, đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ em trong một thời gian nhưng anh biết anh cũng không thể để em chờ anh, cho nên anh rất do dự.”
Tô Hảo nở nụ cười, đến gần anh, duỗi tay ra.

Thẩm Hách chần chờ rồi duỗi tay ôm lấy cô, giây tiếp theo dùng sức ôm chặt, anh nói: “Em nhất định phải sống tốt.”
“Nhất định mà.” Tô Hảo vỗ vỗ bờ vai của anh.

Vào lúc này, cô xác thật thành thục hơn so với anh, hốc mắt Thẩm Hách đều đỏ lên, tâm ý Tô Hảo đã quyết, thuận thế buông anh rồi kéo cửa ra, một khắc bước ra kia, Tô Hảo cũng nhẹ người.

Cô không quay đầu lại, trực tiếp vòng qua vách đá bình phong lớn thì vừa lúc nhìn thấy một nam nhân đứng ở đó, tay cắm trong túi, trong miệng ngậm một điếu thuốc, âm lãnh nhìn nơi này.

Anh cái gì cũng đều thấy được, hai người đã ôm nhau.

Tô Hảo đi lên phía trước.

Chu Dương lại hướng nơi cô đi tới, Tô Hảo không thể không dừng bước, lui về phía sau, giây tiếp theo cô đụng phải cột đá, nam nhân mang theo ánh sáng sau lưng, trên từ cao nhìn xuống cô: “Em cảm thấy giữa nam và nữ sẽ có tình bạn đơn thuần sao? Hửm?”
Anh đây là làm rõ.

Tô Hảo thực bình tĩnh, hết thảy đều sáng tỏ.

Anh vẫn luôn gạt cô.

Tô Hảo nhẹ nhàng hỏi: “Chu Dương, có phải anh chưa từng bị nữ nhân bỏ rơi đúng không?”