Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 33



“Quy củ lột da người sao?” Hàn Hướng Nhu cười lạnh: “Là ai cho ông tự tin cảm thấy tôi sẽ tuân thủ cái quy củ rách nát đó của các người? Nhưng nếu các người nguyện ý sửa đổi mà nói thì thật ra tôi có thể cho các người cơ hội, giúp các người mở quỷ môn……”

Các thôn dân nghe được lời này chẳng những không có thần sắc kích động mà ngược lại càng trở nên hoảng sợ, quát lên khàn cả giọng: “Chúng tao không cần đi địa phủ, chúng tao chỉ tín ngưỡng tổ thần!”

Hàn Hướng Nhu nhìn thấy phản ứng khác biệt của bọn họ với năm người trưa nay, nhìn thấy thiếu một nửa thôn dân thì cô bỗng nhiên hiểu ra: “Có phải tổ thần của các người lại động thủ với các người hay không?”

“Câm…… Câm miệng!” Môi của thông trưởng run run, lưỡi hai trong tay múa may bổ vào Hàn Hướng Nhu: “Giết cô ta, lột da cô ta tế tổ thần!”

Ba bốn mươi thôn dân nhào vào Hàn Hướng Nhu, Hàn Hướng Nhu vung tay lên, một chồng lá bùa bay ra ngoài rồi rơi xuống những vị trí khác nhau: “Vây!”

Lá bùa rơi rụng ở các ngơi phát ra từng ánh sáng đan chéo thành một tấm lưới lớn bao lấy tất cả thôn dân vào bên trong. Các thôn dân giống như con thú bị nhốt, ra sức giãy giụa trong võng lớn đó, liều mạng múa may lưỡi hái và rìu đang cầm trong tay, những tiếng kêu rên vang lên.

Thần miếu không có đèn, chỉ có hai cây nến đỏ đang cháy ở trước thần tượng phát ra ánh sáng mỏng manh. Hàn Hướng Nhu đi qua cầm lấy một cây nến rồi thắp sáng toàn bộ đèn lồng trước thần tượng. Nhìn thần miếu sáng trưng, bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu cười: “Thần nữ, không xuống dưới tâm sự sao?”

Thầm tượng chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt mang theo sự ác độc và ngờ vực: “Sao ngươi lại biết ta là thần nữ?”

Hàn Hướng Nhu túm lấy mái tóc xoăn dài rồi dùng dây buộc lại: “Đoán.”

Thần nữ nở nụ cười châm chọc: “Đáng tiếc là thôn dân trên đảo đều không thông minh bằng ngươi, 300 trăm năm qua không một người đoán được ta chính là tổ thần mà bọn chúng tế bái.”

“Là không dám đoán thôi.” Hàn Hướng Nhu khẽ cười: “Vốn tưởng rằng tổ thần là Hải Thần, ai biết là quái vật làm bộ làm tịch.”

Hình như hai từ quái vật đã chọc giận thần nữ, thần nữ rống giận một tiếng, từng bộ xương khô từ hai bên đường vọt tới Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu dùng một quyền đánh ngã bộ xương khô chạy nhanh nhất, tiện tay nhặt lên hai xương đùi nắm ở trong tay rồi đánh nát các bộ xương khô đang bổ nhào vào.

“Thần nữa ở đây hàng 300 năm cũng chỉ biết mấy thứ này thôi sao?” Sau khi Hàn Hướng Nhu hoạt động tay chân xong thì vứt xương đùi lên mặt đất rồi đứng trước mặt thần tượng: “Nếu chỉ có như vậy thật quá làm tôi thất vọng rồi.”



Một cô gái có dáng người nhỏ xinh đi ra từ thần tượng, hoa mai đỏ giữa mày lộ ra vẻ tươi đẹp: “Ngươi là người thứ nhất trong 300 năm qua dám phá hoại chuyện tốt của ta.”

Hàn Hướng Nhu nhìn cô ta từ trên cao xuống rồi cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải cô giống như con rùa đen rút đầu che giấu hòn đảo nhỏ kín mít như vậy thì chỉ sợ đã sớm bị người diệt rồi.”

Thần nữ cười nhạt: “Nếu là ngươi cho rằng ta chỉ biết dựa vào trận pháp thì ngươi sai rồi.” Ả ta duỗi tay hướng ra trước một chút, Hàn Hướng Nhu chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, chờ đến khi tính táo lại thì cô phát hiện chính mình đang đứng ở sân nhà, còn ký ức thì trống rỗng giống như đã quên chuyện gì.

“Hướng Nhu tan tầm rồi.” Mẹ Hàn đẩy cửa sân ra rồi đi đến: “Sao con lại đứng ở đây thế?”

Hàn Hướng Nhu mờ mịt gãi gãi đầu: “Hình như con đã quên chuyện gì rồi.”

Mẹ Hàn treo lên nụ cười nhạt: “Đã quên thì không cần nghĩ đến nữa, khẳng định không phải chuyện quan trọng đâu.”

Hàn Hướng Nhu gật đầu rồi duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của mẹ Hàn, hai người nói nói cười cười rồi đẩy cửa ra, Hàn Hướng Nhu bị cảnh tượng trong phòng làm hoảng sợ, chỉ thấy từng chồng 100 tệ chất cao lên giống như bức tường, nhiều đến mức làm người không thể bước tới được.

Mẹ Hàn cầm lấy hai chồng tiền nhét vào trong tay Hàn Hướng Nhu: “Cha của con đầu tư kiếm được tiền, nhiều đến mức trong nhà cũng không có chỗ để.”

Hàn Hướng Nhu nhận tiền rồi thưởng thức ở trong tay một lúc thì bỗng nhiên cười: “Cha con có phải vừa vặn kiếm lời 200 triệu không?’

“Đúng rồi!” Mẹ Hàn gật đầu cười: “Cha con nói số tiền này đều để lại cho con đấy.”

Hàn Hướng Nhu lai nhặt mấy chồng tiền nhìn thoáng qua rồi khẽ cười: “Đáng tiếc số tiền này đều cùng đánh một số.”

Mẹ Hàn sửng sốt dường như không nghe hiểu Hàn Hướng Nhu nói cái gì, Hàn Hướng Nhu xoa xoa vòng tay trên cổ tay, mười tám hạt châu bay lên trên không trung bổ vào mẹ Hàn: “Cô có ngốc hay không, 200 triệu tệ đều đánh cùng một số thì có gì khác với 100 tệ. Cô còn không bằng cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm, tôi còn có thể đếm được có bao nhiêu số không.”

Từng trận sét bổ xuốn, mẹ Hàn bị đánh trúng thì tiêu tán trong không khí, biệt thự lầu nhỏ trước mắt Hàn Hướng Nhu nhanh chóng biến mất. Cho đến khi mở to mắt thì Hàn Hướng Nhu phát hiện mình vẫn đứng ở thần miếu như cũ, mà ban đầu thần nữ đứng trước mặt cô đã ngồi quỳ trên mặt đất, khóe miệng còn dính một ít máu.



Hàn Hướng Nhu thu lại vòng tay rồi nắm trong lòng bàn tay: “Ảo cảnh tạo hơi giả, có phải cô chưa thấy tiền bao giờ không?”

Thần nữ dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên môi, nhìn chằm chằm Hàn Hướng Nhu đầy vẻ không cam lòng, rõ ràng ả đã dựa theo khát vọng sâu nhất trong nội tâm của cô để chế tạo ra ảo cảnh, sao lại bị nhìn thấu dễ dàng như vậy?

Cảm nhận được cơ thể bị cắn trả khi ảo cảnh thất bại, thần nữ vung hai tay lên, bốn thi thể bị lột da bò lên từ dưới thần đàn. Thần nữ kéo ra một thi thể rồi mở ra miệng to như bồn máu, gần như chỉ trong vài giây thi thể đó liền biến mất. Hàn Hướng Nhu không rõ ả ta ăn như thế nào nên xoa xoa hai mắt rồi đến gần hai bước. Thần nữ cười lạnh một tiếng rồi kéo thêmmột thi thể tới nuốt chửng, đang chuẩn bị túm lấy thi thể thứ ba thì thấy Hàn Hướng Nhu khẽ mở môi đỏ, hô lên một câu thanh thúy: “Nổ!”

Một tiếng vang lớn, cơ thể của thần nữ nhoáng lên, trên ngực có thêm một cái động lớn, cái động này càng lúc càng lớn, cơ thể của thần nữ mau chóng hóa thành tro tàn.

Một làn sương màu đen bay ra từ cơ thể của thần nữ, nó phẫn nộ quát lên: “Vậy mà ngươi dám ám toán ta! Nhân loại các ngươi đều gian trá đê tiện như vậy!”

“Nếu không tính kế thì chỉ sợ cũng không thấy được thân thể thực của bà cô già là cô nha.” Hàn Hướng Nhu nhìn bóng dáng trong làn sương đen trước mắt, không nhịn được kinh ngạc lên: “Cô là Thận Nữ?”

“Thận Nữ?” Bóng dáng trong làn sương đen cười ha hả, sau khi qua cơn buồn cười thì lại chảy xuống từng chuỗi nước mắt: “Mấy trăm năm qua không có nghe thấy người ta gọi tên này của ta, không thể tưởng tượng được còn có người biết ta tồn tại.”

Hàn Hướng Nhu biết được tên Thận Nữ này là do trong sách truyền lưu của Thiên Nhất Phái, truyền thuyết cô là con gái của Hải Thần, phun ra khí có thể chế tạo ảo giác. Tuy rằng Thận Nữ không có thần vị nhưng cũng không lên bị lăn lộn thảm hại như vậy nha.

Hàn Hướng Nhu nhớ tới bản thân đã dừng đọc qua những tiểu thuyết kỳ quái, thông thường chỉ có một sự kiện có thể làm người biến thành thê thảm như thế, đó chính là: “Có phải cô từng bị đàn ông lừa?”

Những lời này đánh trúng vào yếu điểm của Thận Nữ, nháy mắt ả ta bạo nộ: “Nhân loại các ngươi không có một kẻ nào tốt. 500 năm trước ta có ý tốt cứu một nam nhân bị lạc giữa biển, còn gả cho hắn, Không nghĩ tới sau khi gả hắn đã biết bí mật của ta, chuốc say ta rồi giết ta lấy Thận châu, lại sử dụng trận pháp phong ấn ta ở nơi này. Ta tốn mất 200 năm mới luyện hóa trận pháp này để mình dùng nhưng ta không có thân thể không có Thận châu nên căn bản không rời đi nơi này được.”

Hắc khí trên người Thận Nữ càng ngày càng dày đặc: “May mắn ta phát hiện một thuyền toàn nam nhân, ta đưa bọn chúng lên trên đảo, lấy oán khí của mình hóa thành nữ nhân và thành thân với bọn chúng, để con cháu đời đời của chúng phải cung phụng ta.”

Hàn Hướng Nhu im lặng một lát, sau đó không nhịn được nói: “Nói như vậy cô là tổ thần của bọn họ đúng thật là không sai, nhưng cô hố hậu thế của mình như vậy thì cô là kẻ thứ nhất.”

“Hậu thế?” Ả ta hừ lạnh một tiếng: “Con cháu hậu đại của ta dùng được cái rắm, ta muốn sống sót báo thù. Nhưng ta không có Thận châu nên lực lượng của ta càng ngày càng yếu, ta cần phải ăn càng nhiều người mới có thể duy trì được lực lượng của mình.” Thận Nữ liếm liếm môi nhìn Hàn Hướng Nhu: “Ngươi không giống như những người khác, ta chỉ cần ăn ngươi là bằng với 30 người rồi, hôm nay ta sẽ bắt ngươi làm tế phẩm của ta.”

Thận Nữ gào thét lao về phía Hàn Hướng Nhu, Hàn Hướng Nhu trốn ra đằng sau rồi duỗi tay vứt hồ lô bắt quỷ ra ngoài, Thận Nữ tránh không kịp nên trực tiếp bị hồ lô hút vào.