Tiên Thiên Đại Giới

Chương 47: 47





Lang Vương phi thân rất nhanh, Thần Vũ lần nữa bị phong bạo đập vào mặt, nhưng lần này Thần Vũ đã có kinh nghiệm từ trước, Hỗn Nguyên Khí vận chuyển tạo thành một quang đoàn bảo vệ, lần này thì Thần Vũ đã có thể nhìn rõ phía trước.
Nhưng Thần Vũ vừa nhìn rõ thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngác, quang cảnh lúc này so với trước khi bị phong đạo đập vào mặt không khác là mấy, bởi vì vốn là với tốc độ này thì không thể nhìn rõ.
Bởi thế Lang Vương thật sự gây ra tiếng động quá lớn, tốc độ cực nhanh nên chỉ cần vài hơi thở đã xuyên qua một ngọn núi.

Hơn nữa lang trảo bám vào thạch sơn, thạch sơn liền có vài dấu nứt vỡ.
Cư nhiên là do âm thanh tạo ra quá lớn cho nên đã dẫn động đến những ma thú khác.
Qua một lúc thì hiện tại Lang Vương lại đang đối chiến cùng một con Địa Giao Tằm, kích thước phi thường to lớn, lại chỉ có một cái miệng khổng lồ như có thể nuốt sống bất cứ thứ gì.
- Địa Giao Tằm ? là ma thú bát tinh, không ngờ lại rơi vào địa phận của nó!
Thần Vũ có chút bất ngờ nhưng cũng không quá lo lắng nói ra.
Địa Giao Tằm có kích thước khổng lồ nhưng vì lí do đó nên tốc độ của nó cũng rất chậm chạp.

Về phương diện này Lang Vương hoàn toàn có thể áp đảo.
Tuy vậy nhưng sức phòng thủ của Địa Giao Tằm phi thường vững chắc, nơi nào cơ thể nó đi qua đều tan nát, hơn nữa lang trảo của Thiết Sát Lang Vương vô cùng cứng rắn cũng không thể xuyên phá phòng thủ của nó.
Lang Vương lúc này như lôi thiểm liên tục tấn công Địa Giao Tằm với tốc độ cực nhanh, nhưng chiếc vuốt trảo liên tục đánh vào thân thể Địa Giao Tằm lại chỉ vang lên tiếng kim thiết va chạm.
Địa Giao Tằm lại nhởn nhơ như không có việc gì, mọi đòn đánh đều không có tác dụng gì với nó, nó há cái miệng khổng lồ muốn nuốt lấy Lang Vương, nhưng vì tốc độ chậm chạp nên không thể bắt kịp được.
Địa Giao Tằm lửa giận bừng bừng nên không dừng lại ở đó, nó liên tục tấn công Lang Vương, bất quá Lang Vương cũng không thể đả thương Địa Giao Tằm nên cũng chỉ có thể tránh né.
Thế giằng co cứ như vậy tiếp diễn gần một canh giờ, Thần Vũ lúc này vẫn cố trụ vững nói.
- Địa Giao Tằm sức phòng thủ quá mức kiên cố, đến cùng nếu trong thế giằng co thế này Lang Vương cũng sẽ thấm mệt mà bại trận.
- Rốt cuộc là nên dùng cách nào.
Thần Vũ đưa tay xoa huyệt thái dương mà suy nghĩ, Địa Giao Tằm là ma thú chuyên về phòng thủ, nếu nó mất sức thì có thể nghỉ ngơi nhưng Lang Vương thì lại không thể.

Lại nói tiếp.
- Địa Giao Tằm thân thể to lớn, lại chậm chạp rất dễ để bám vào.
Lúc này đây Thần Vũ bất ngờ nhớ ra kỳ thư từng nói vạn vật đều có điểm tử cũng có thể coi là yếu điểm duy nhất, nếu có thể tìm ra yếu điểm, một kích tất sát.
- Yếu điểm !?
Thần Vũ ánh mắt sáng lên nhìn về phía Địa Giao Tằm, tầm mắt phóng ra cực hạn để quan sát.
Trong lúc Lang Vương dùng tốc độ cực nhanh để tránh né, ánh mắt Thần Vũ lại ghim chặt vào thân Địa Giao Tầm, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng rất may Thần Vũ vẫn có thể quan sát rất rõ.
Mắt thấy Lang Vương đã bắt đầu tiêu hao thể lực, Thần Vũ cố gắng ngồi trên quan sát, hắn nhìn thật kỹ rốt cuộc nhìn thấy trên thân thể Địa Giao Tằm có một dãy những điểm sáng.

Quan sát toàn thể Địa Giao Tằm thì cũng chỉ có một dãy đó, nhưng dãy điểm sáng đó có gần mười điểm khác nhau lại được phân bố như một trận pháp.
- Thật không ngờ ma thú này lại có thể bày trận trên cơ thể mình !
Thần Vũ ngộ ra nói.
- Ngươi áp sát vào nó, ta sẽ giúp ngươi đánh vỡ phòng thủ của nó.
Thần Vũ nhìn thấy tử điểm, không muốn nói nhiều nữa liền nói nhỏ với Lang Vương, sau đó Huyền Mãng Tinh Côn xuất hiện nơi tay.
Lang Vương nghe thấy Thần Vũ bảo nó áp sát vào, nó cũng không nghĩ ngợi gì liền dùng tốc độ cực nhanh phóng tới.

Địa Giao Tằm mặc dù phát giác được điều này nhưng nó không thể bắt kịp được Lang Vương.
Thần Vũ nắm bắt thời cơ đáp xuống thân thể Địa Giao Tằm, Lang Vương kinh nghiệm chiến đấu dày dặn liền bắt đầu thu hút sự chú ý của Địa Giao Tằm để Thần Vũ có thể đánh lén thành công.
Thần Vũ vừa đáp xuống liền có một lực phản chấn cực mạnh truyền tới, bất quá Thần Vũ lại nhanh chóng phản ứng nhảy lên đáp xuống một cách nhẹ nhàng hơn nên lực phản chấn đó cũng yếu đi.
- Quả nhiên là trận pháp đặc tính phòng ngự kết hợp phản chấn.
Thần Vũ cảm thán.
- Kỳ thư quả nhiên đã ghi chép đúng.

Địa Giao Tằm có thể tinh thông trận pháp phòng ngực cho nên sức phòng vệ mới lớn như thế.
- Bất quá muốn phá vỡ nó cũng không dễ.
Thần Vũ mặc dù nhớ rõ kỳ thư đã viết “ Địa Giao Tằm mười tử điểm tọa vị trên lưng, đánh phá tử điểm liền có thể giết chết Địa Giao Tằm ”
Nhưng khi Thần Vũ đáp xuống thân thể của Địa Giao Tằm mới phát hiện chuyện này thực sự khó hơn rất nhiều.
Tử huyệt thì Thần Vũ nhìn thấy được, nhưng những tử huyệt này lại không đơn giản.
- Địa Giao Tằm lại có thể biến đổi điểm yếu thành lợi, nhất thời khiến nó trở nên như không có điểm yếu.

Lần này thực sự khó cho Lang Vương rồi.
Thần Vũ quan sát nói.
- Mười tử huyệt chứa đầy linh khí, lại sắp xếp thành một đại trận hộ thể vô cùng vũng chắc.

Muốn phá vỡ thực sự quá khó!
Thần Vũ vò đầu.
Thần Vũ vốn chưa học qua trận pháp cho nên không biết mắt trận nằm tại nơi nào, cho nên hắn chỉ còn cách một lúc phá tan mười tử huyệt, chỉ có như vậy thì Địa Giao Tằm mới yếu đi.

- Nói thì nói như thế, thế nhưng bản thân ta vẫn không nghĩ ra cách gì để xuyên qua khối phòng thủ này.
Thần Vũ ão não, cảm xúc vô cùng bất đắc dĩ.
- Quyết định vậy đi, cứ thử hết mọi cách, dù chỉ là một cách hiệu quả cũng tốt.
Thần Vũ suy nghĩ đến cuối cùng vẫn là thử mọi cách hắn có được.
Nói liền làm, Thần Vũ đầu tiên vẫn là muốn thử sức lực thuần túy, hắn giơ côn lên bổ xuống.

Không ngoài ý định suy đoán trước một lực phản chấn còn mạnh hơn khi Thần Vũ đáp xuống truyền tới khiến đôi tay hắn tê rần.
- Tổ sư nhà ngươi ! phòng hộ trận này cũng rắn chắn quá rồi !
Thần Vũ miệng lẩm bẩm cũng không quên chửi một tiếng.
- Không được, hộ trận này không thể dùng sức mạnh thông thường mà phá được, đành phải sử dụng Hỗn Nguyên khí.
Chỉ một đòn đánh Thần Vũ đã hiểu dùng sức lực thì dù là cố bao nhiêu cũng không khả thi, hộ trận này có kết hợp phản chấn, sức lực càng lớn phản phệ cũng lớn theo.

Chỉ còn có thể sử dụng những thủ đoạn thuật pháp.
Hỗn Độn Chi Nguyên cuộn trào, nguyên khí từ đó bạo phát ra truyền qua cách huyệt mạch ngưng tụ vào Huyền Mãng Tinh Côn.
Ánh sáng lóe lên Thần Vũ một lần nữa bổ xuống một đòn, lần này nhờ vào Nguyên Khí nên uy lực hơn trước nhiều lần.

Lần này một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, chấn động cực lớn.
Uỳnh..uỳnh!
Đầu Huyền Mãng Tinh Côn va chạm vào thân thể của Địa Giao Tằm lại như kim thiết đối cứng, thế nhưng thật sự Thần Vũ nhìn lại thì hộ trận thân thể của Địa Giao Tằm lại không chút trầy xước.
- Vẫn là không có tác dụng !?
Thần Vũ có chút không tin nói.
- Nguyên lai có lẽ do thực lực vẫn còn thấp.
- Chỉ còn cách sử dụng Hỗn Độn Ma Viêm thử thiêu đốt trận pháp này.
Thần Vũ nói ra nhưng giọng điệu lại có chút bất đắc dĩ.
Vốn hắn mới chỉ luyện hóa được một chút bản nguyên chi hỏa của Hỗn Độn Ma Viêm, tuy vậy nhưng uy lực đã khiến Thần Vũ hắn vô cùng khó kiểm soát, tiêu hao lại cực lớn.
Mỗi khi trước hắn sử dụng Hỗn Độn Ma Viêm hay Viêm Thể đều không dám xuất ra uy lực lớn nhất, chỉ sợ rằng nếu làm vậy hắn sẽ bị rút cạn sức lực nhanh chóng.

Thế nhưng lần này lại không giống vậy, hộ trận này vô cùng cao cấp, chỉ sợ nếu không dùng toàn lực sẽ không thể đánh vỡ.
Thần Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nơi đây vừa hay chỉ có ma thú, không có ai nên hắn không lo sẽ bị ai đó phát hiện.

Ý định đã quyết, Thần Vũ liền tĩnh tọa, ý định tập trung vào nội thể.
Nguyên Khí dẫn động từ đan điền dẫn nhập vào thể tâm.

Một đóa hỏa diễm từ nơi đó bừng lên.
Thần Vũ hai tay kết ấn ngưng tụ ra trước ngực một đóa hỏa diễm màu sắc tựa như Hỗn Nguyên khí, kích thước của nó lại chỉ như một bàn tay em bé.

Trông thì như một đốm lửa vô hại, thế nhưng ngay khi khoảng khắc Hỗn Độn Ma Viêm xuất hiện không gian xung quang như biến đổi thành một hỏa sơn phun trào.
Nhiệt độ mau chóng tăng lên, mặt đất khô héo một phạm vi chục dặm, những đại thụ xung quanh cũng khô héo đến nỗi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể tan biến.
Khoảng khắc đó Lang Vương cùng Địa Giao Tằm đang chiến đấu cũng phải dừng lại lặng nhìn sự biến đổi xung quanh.

Cả mảng không gian này như đang bị thiêu cháy.
Ánh mắt Lang Vương tỏa nét kinh hãi, bởi vì lang thú vốn đã sợ lửa, thế nhưng nhiệt độ này còn đáng sợ hơn nhiều, đến nỗi thiết bì của nó vô cùng cứng rắn mệnh danh thủy hỏa bất xâm cũng cảm nhận được sức nóng.
Lang Vương cảm thấy tình hình không ổn liền muốn mang Thần Vũ đi, thế nhưng nó phát hiện ra nơi bắt nguồn của sức nóng này lại là từ đóa hỏa diễm nhỏ bằng nắm tay em bé trước ngực Thần Vũ.
Lang Vương lúc này đang kinh nghi bất định không biết làm thế nào thì thấy tư thế Thần Vũ thay đổi, đóa hỏa diễm lại tăng sức nóng.
Lúc này Địa Giao Tằm cũng bắt đầu thấy không ổn, sức nóng và sức ép khủng bố này lại phát ra từ nơi có những yếu điểm của nó.

Nó liền biết mình bị Lang Vương lừa rồi, thế nhưng không đợi Địa Giao Tằm có cách đối phó thì một tiếng nổ kinh thiên đã đánh xuống.

Thiên địa bỗng vang lên một âm thanh răng rắc cực kì rõ ràng.
Nhìn lại thì Thần Vũ lúc này đã đánh xuống một viêm thủ, viêm thủ mang sức ép khủng bố của Hỗn Độn Ma Viêm va chạm với lớp hộ trận.
Một làn viêm lãng nổ lan ra, sức nóng đó khiến Lang Vương không dám đối đầu liền ríu rít né qua một bên.

Viêm lãng đi qua các đại thụ liền bị thiêu cháy thành tro, nếu Lang Vương nói được thì nó nhất định sẽ chửi Thần Vũ là một tên có tu vi biến thái.
Chưa dừng lại ở đó, sức nóng của viêm thủ vẫn tiếp tục tăng lên, sức phòng ngự hộ trận của Địa Giao Tằm ngày càng yếu đi thấy rõ, đến cuối cùng một tiếng nứt vỡ vang lên, hộ trận nứt vỡ liền bị Hỗn Độn Ma Viêm thiêu đốt tất cả không thể hình thành lại.
Lúc này mười yếu điểm lộ ra, Thần Vũ không nói nhiều liền dùng hết tốc độ bắt đầu công phá yếu điểm.
Cư nhiên Địa Giao Tằm không thể để Thần Vũ làm vậy, thế nhưng một chưởng khi nãy phá vỡ phòng ngự của nó đã khiến nó suy yếu đi rất nhiều.

Nó liền muốn chui xuống đất tránh đi, nhưng Lang Vương đột nhiên lại tiến ra ngăn cản.
Thần Vũ tranh thủ thời gian, chỉ trong vài hơi thở đã phá được ba yếu điểm, thế nhưng Địa Giao Tằm lúc này muốn trốn đi vào trong đất thì dù là Lang Vương cũng không ngăn cản được lâu.
Thấy Địa Giao Tằm ngày càng gấp gáp trốn đi, Thần Vũ chỉ đành một lần nữa sử dụng Hỗn Độn Ma Viêm.


Lang Vương thấy ma viêm lại xuất hiện nên liền bỏ chạy, bởi vì sự khủng bố của ma viêm quả thật không thể đùa cợt.
Lần này Thần Vũ là muốn thiêu cháy cả Địa Giao Tằm, nếu không kịp công phá yếu điểm thì chỉ còn cách này.
Thiên địa trở nên nóng bức, ma viêm không giữ chút nào phóng ra bao phủ lấy cả thân thể Địa Giao Tằm.
Địa Giao Tằm đau đớn hét lên, nó muốn sử dụng toàn bộ linh lực còn lại để tách phần bị thiêu đốt thoát xác mà chạy.

Thế nhưng rất nhanh nó nhận ra ma viêm này vô cùng đáng sợ, linh khí cũng bị nó thiêu đốt.
Địa Giao Tằm vùng vẫy, thế nhưng chỉ sau vài hơi thở Địa Giao Tằm đã bị thiêu mất sạch chỉ còn lại ma tinh được Thần Vũ cố tình để lại, nếu không chỉ sợ là cũng bị Hỗn Độn Ma Viêm làm thành than.
- Phù ! ma thú bát tinh quả nhiên khó xử lí.
Thần Vũ đáp xuống đất, bước đi có chút loạng choạng nói.

Việc khống chế Hỗn Độn Ma Viêm đã khiến hắn tiêu hao quá độ.
Tỉnh táo không bao lâu, Thần Vũ cuối cùng cũng ngã xuống, nhắm mắt thiếp đi không biết gì nữa.

Lang Vương một bên nhìn thấy Thần Vũ ngã xuống liền tới mang hắn lên lưng, tiếp tục tiến tới.
Không biết qua bao lâu, Thần Vũ tỉnh lại.
- Đây là….đâu ?
Thần Vũ có chút không tỉnh táo nói.
- Hử ? đây là…lưng của Lang Vương !
Thần Vũ chạm chạm vào mặt đất, thế nhưng hắn mau chóng nhận ra đây là lưng của Lang Vương.

Lang Vương đã giúp hắn, mang hắn đi trong khi hắn bất tỉnh.
- Thực sự đa tạ Lang Vương cứu giúp.
Thần Vũ nói với Lang Vương.
Cũng không chờ Lang Vương đáp lại, Thần Vũ mau chóng tĩnh tọa, bắt đầu thổ nạp linh khí chuyển hóa thành Nguyên Khí để chữa thương.
Thời gian trôi qua ít nhất đã hai canh giờ, Thần Vũ đã hồi phục ít nhất ba phần sức, vốn hắn muốn tranh thủ tiếp tục thế nhưng Lang Vương đã báo hiệu với hắn là đã tới nơi.
Hiện ra trước mắt Thần Vũ lúc này là một ngọn thạch sơn vô cùng cao lớn, ánh sáng chiếu rọi từ thái dương cũng rất nhiều, Thần Vũ liền vui mừng nói.
- Lần này thực sự cảm tạ Lang Vương đã trợ giúp ta, một lần nữa cảm tạ ngươi !
Chỉ cần có thể hấp thu Thiên Nhật chi lực thì tu vi hắn sẽ tinh tiến không ít cho nên Thần Vũ vô cùng vui vẻ.
Lúc này Thần Vũ chuẩn bị leo lên ngọn núi này thì hắn liền để ý tới có một phiến đá nhỏ dưới chân, nhặt lên thì thấy trên đó có ba chữ.
“ Đăng Dương Sơn ”