Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 4: Không Ai Cần





Đêm khuya, Diệp Thành nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, tìm một nơi yên tĩnh ngồi khoanh chân trên một tảng đá, tĩnh lặng khám phá sự huyền diệu của chân hoả trong vùng đan hải.

Từ khi có được chân hoả này, Diệp Thành thu về được rất nhiều thứ.

Trước tiên là khôi phục được vùng đan điền, sau đó là mở ra vùng đan hải.

Chân khí được tôi luyện trở nên tinh tuý vô cùng.

Có thể nói căn cơ lúc này của Diệp Thành còn vững chắc hơn khi ở Chính Dương Tông.

“Thật là phi phàm”, Diệp Thành tự nhủ, sau đó nhắm mắt tịnh dưỡng, trong lòng nhẹ nhõm như không.

Chẳng mấy chốc, luồng linh khí mỏng manh của đất trời quy tụ lại, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hình thành nên vòng xoáy linh khí, thông qua sự tác động của Diệp Thành, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn từ các huyệt vị.

Sau khi vào vùng đan hải, nó được chân hoả màu vàng kim tôi luyện.

Ở một phương diện khác, Diệp Thành lại chia chân hoả thành vô số đường, phần thâm nhập vào kinh mạch, phần bao lấy xương cốt, dùng chúng để tôi luyện gân cốt và kinh mạch.

Thời gian lâu dần, kinh mạch của hắn cũng trở nên dẻo dai còn xương gốt do có chân hoả tôi luyện nên cũng loại bỏ được khuyết điểm, trở nên trơn nhẵn có từng đường sáng vàng kim bao quanh.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới nhảy xuống khỏi tảng đá.

Cơ thể sau khi được chân hoả tôi luyện khiến Diệp Thành cảm thấy khoan khoái, một cảm giác trước nay chưa từng có.

“Tuyệt quá”, Diệp Thành hô lên một tiếng rồi sải bước đi, luồng chân khí toát ra ngưng tụ trong lòng bàn tay, giữa các ngón tay vẫn còn lớp điện lôi di chuyển.

Bôn lôi.


Sau tiếng thét, bàn tay Diệp Thành vỗ mạnh vào tảng đá.

Rầm!  
Một chưởng cực mạnh mang theo tiếng sấm khiến tảng đá nứt lìa.

Chưởng pháp này chính là huyền thuật tấn công mà Diệp Thành có được sau những năm tháng tôi luyện, với tên gọi Bôn Lôi Chưởng, có sức mạnh của sấm sét, lại có tiếng vang của sấm sét, khí thế bá đạo.

Cũng chính vì vậy, khi triển khai thuật pháp này cần một cơ thể hết sức rắn rỏi, nếu không thì với sức mạnh của Bôn Lôi Chưởng có lẽ sẽ khiến kinh mạch và gân cốt của bản thân bị thương nghiêm trọng.

Đây chính là điểm tai hại của huyền thuật bá đạo.

Có điều dù là vậy thì đối với Diệp Thành mà nói, cũng không hề hấn gì.

Có chân hoả trong người, cơ thể của hắn càng trở nên rắn rỏi hơn, sự dẻo dai của xương cốt và kinh mạch hoàn toàn có thể địch lại những đòn sát thương của Bôn Lôi Chưởng.

Phù!  
Thở ra một hơi thật dài, Diệp Thành mở quyển tông mà Trương Phong Niên đưa cho mình.

Hằng Nhạc Tông phân thành nội môn và ngoại môn.

Ngoại môn phân nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, tam phong, bát các.

Nhất điện: Chấp Pháp Điện, nếu trưởng lão phạm phải sai lầm sẽ giao cho Chấp Pháp Điện xử lý.

Nhất đường: Giới Luật Đường, nếu đệ tử phạm sai lầm sẽ giao cho Giới Luật Đường xử lý.

Lưỡng viên: Linh Thảo Viên và Linh Quả Viên.


Tam phong: Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong chính là ba đỉnh núi chính thuộc ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Bát các: Linh Khí Các, Tàng Thư Các, Linh Đan Các, Vạn Bảo Các, Càn Khôn Các, Nhiệm Vụ Các, Tình Báo Các, Cửu Thanh Các.

Còn nội môn là nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, thất các, cửu phong.

Nếu đem ra so sánh thì nội môn ít hơn ngoại môn một Linh Đan Các và nhiều hơn lục đại chủ phong.

“Chẳng khác gì so với Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa xoa cằm, còn hắn từng là một đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, ngày thường ngoài việc tu luyện, Diệp Thành còn phải thu thập các tin tức tình báo đơn giản, cũng chính vì vậy mà lần cuối cùng xuống núi,  mới bị đệ tử của Thanh Vân Tông phế đi vùng đan điền.

Là đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhanh nhạy Hằng Nhạc Tông giống với Chính Dương Tông, bề ngoài trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại dấy lên cơn sóng ngầm, những cuộc tranh đấu âm thầm giữa các hệ phái chưa bao giờ dứt.

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành bất giác cuộn quyển tông lại, vươn vai rồi mới quay về Tiểu Linh Viên ngủ một giấc.

Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.

Vừa mới sáng sớm, phía đông đã có gợn mây màu đỏ, Diệp Thành mở mắt, thở dài một hơi đẩy những khí tức đục ngầu ra ngoài.

Hắn trở mình, khuôn mặt hồng hào, tinh thần thậm chí còn rất sung mãn, đến khí tức cũng dồi dào lên không ít.

Diệp Thành ăn bữa sáng đơn giản rồi đi ra khỏi tiểu linh viên.

Cảnh tượng ập vào mắt hắn chính là một bậc thang bằng đá rất dài, kéo thẳng lên trên núi linh, mãi tới đoạn khuất sau tầng mây, Diệp Thành mới không thấy rõ điểm cuối cùng.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi lên.


Mỗi một bước đi, Diệp Thành đều có thể cảm nhận được luồng khí dồi dào trước mặt.

Tới bước cuối cùng, Diệp Thành dừng lại nhìn quang cảnh trước mặt, phía xa là cả rặng núi cao vút, cây cổ thụ mọc rợp trời, linh khí mịt mù, mây mù giăng lối, giữa các tầng mây chốc chốc lại có hạc tiên bay qua.

“Tìm thấy cảm giác ở Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hít lấy hít để linh khí phiêu bồng trong không khí.

Sau khi Trương Phong Niên nói cho hắn biết đường đi, hắn liền đi một mạch tới đây.

Sáng sớm chính là lúc linh khí thuần tuý nhất, Diệp Thành đi cả đoạn đường tới đây, nhìn thấy rất nhiều đệ tử đang ngồi trên từng phiến đá chăm chỉ tu luyện.

Diệp Thành đi qua bọn họ, bọn họ cũng chỉ vội liếc mắt nhìn một cái.

Diệp Thành đi vài vòng, tới trước một lầu các với cái tên Cửu Thanh Các.

Bên trong Cửu Thanh Các có rất nhiều đệ tử đang đi ra đi vào, người nào cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt tò mò vì gặp người lạ.

Bọn họ quan sát hắn từ đầu tới chân, chỉ là khi cảm nhận được Diệp Thành mới chỉ dừng lại ở tầng ngưng khí đầu tiên thì tỏ vẻ coi thường.

“Chính là nơi này”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lầu các, sải bước vào trong, đưa ra thư giới thiệu của bản thân.

Trong đại đường, người nhận thư giới thiệu là Thanh Y trưởng lão, khi nghe thấy là thư của Trương Phong Niên gửi, vị trưởng lão này không quên nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân rồi mới mở thư ra xem.

Khi vị này quan sát Diệp Thành thì hắn cũng đang âm thầm quan sát vị đó.

“Người này trông cũng thật…vô thiên vô pháp”, đây chính là suy nghĩ trong đầu mà Diệp Thành không dám nói ra.

Cũng chẳng thể trách Diệp Thành bởi chủ yếu là vị trưởng lão này trông quá xấu.

Mắt, mũi, miệng đều méo xệch, vả lại không phải cùng méo sang một bên nên khiến Diệp Thành sửng sốt.

Nơi này ngoài Thanh Y trưởng lão ra thì còn có ba người khác đang ngồi, một người bụng phệ béo tròn, một người gầy như que củi, người thứ ba còn có thể tạm coi là bình thường.


Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

Ba người này chính là chủ toạ trong tam đại chủ phong ngoại môn của Hằng Nhạc Tông: Chung Lão Đạo, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân.

Thanh Y trưởng lão nhìn xong thì đưa thư giới thiệu cho ba người còn lại xem rồi cười nói: “Ba vị huynh đệ, mọi người thương lượng xem ai đồng ý làm sư phụ của Diệp Thành, đây là thư giới thiệu của Trương Phong Niên, dù gì cũng nên giữ chút thể diện cho ông ấy”.

“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy”, cả ba người nhìn bức thư rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”, Chung Lão Đạo bụng phệ nhìn Diệp Thành.

“Con mười sáu tuổi ạ”.

“Mười sáu tuổi” Chung Lão Đạo nhướng mày: “Mười sáu tuổi mà mới ở tầng ngưng khí thứ nhất, khả năng thiên bẩm của ngươi cũng thật là…”.

Nói rồi, Chung Lão Đạo ho hắng một tiếng rồi đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, nói: “Xem nào, Thiên Dương Phong của ta còn có việc, ta đi trước đây”.

Dứt lời, Chung Lão Đạo bụng phệ cứ thế lẩn mất khỏi đại đường, chỉ sợ Thanh Y trưởng lão lôi quay lại bắt nhận Diệp Thành làm đồ đệ.

“Mặc dù là thực tập nhưng cũng chưa biết chừng có ngày được làm đệ tử chính cũng nên”.

“Vậy được”, Thanh Y Trưởng Lão rút ra một tấm ngọc màu trắng, chân khí di chuyển ở đầu ngón tay sau đó ông ta khắc hai chữ Diệp Thành lên trên tấm ngọc rồi mới đưa cho Diệp Thành và cười nói: “Cậu bạn, đây chính là ngọc bài của cậu”.

Thanh Y Trưởng Lão còn lấy ra một cái bình bằng ngọc, mặc dù bình ngọc được bịt kín nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi được mùi thơm của thuốc, không cần nói Diệp Thành cũng biết bên trong bình có chứa thứ nước linh hỗ trợ quá trình tu luyện.

“Vì cậu là đệ tử thực tập nên không có công pháp của Hằng Nhạc, không có đạo bào của Hằng Nhạc, còn nước ngọc linh này cậu có thể lấy một bình”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy ngọc linh dịch, hắn không mấy để ý đến những thứ thế này.

“Được rồi, tới Linh Khí Các nhận lấy một món linh khí đi”, Thanh Y Trưởng Lão mỉm cười, nói rồi không quên vỗ vai Diệp Thành, giọng nói ôn hoà, không hề mang theo sự uy nghiêm của một kẻ mạnh: “Cậu thanh niên, cố gắng nỗ lực, sau ba tháng ta sẽ xem sự thể hiện của cậu thế nào”..