Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 39



Hương vị của nụ hôn đầu.

————————————————

Một lát sau Lý Duy đẩy cửa phòng tắm đi ra.

Trương Mạn liếc anh, rất không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu thiếu niên mới tắm xong, lúc này làn da trắng nõn của anh hơi ửng hồng, giữa làn khí mỏng đọng trên gương mặt có giọt nước chạy dài từ mái tóc đen nhánh. Mặc dù anh vẫn mặc bộ đồ vừa nãy nhưng lại có cảm giác cả người anh đã thay đổi.

Quá… tùy ý, như một con cún lớn bị ướt nhẹp.

Anh cầm chiếc khăn vừa mua, lau tóc đi qua: “Mạn Mạn, em cũng đi rửa mặt đi, khăn mặt của em tôi đặt trong phòng tắm ấy.”

Nói xong anh vén chăn lên, lấy chiếc thảm vừa mua từ trong túi ra, sau đó trải nó lên trên ga giường. Anh làm tới là chu đáo, mỗi một góc đều được anh căng chỉnh vuông vức, khi ngủ sẽ rất sạch sẽ thoải mái.

“Lát nữa em đi.”

Trương Mạn đưa di động cho anh, lúng túng ho một tiếng: “Ờ… mẹ em nói, bảo bây giờ anh gọi điện cho bà.”

Cậu thiếu niên ngẩn ra, động tác lau tóc cũng dừng lại một lúc, có giọt nước chảy xuôi theo sợi tóc, nương theo xương đòn chảy vào trong cổ áo.

Tầm mắt Trương Mạn trôi theo giọt nước kia, mặt đỏ ửng, thế là cô quay mặt đi không dám nhìn anh nữa, đẩy đẩy điện thoại tới trước mặt anh.

Anh cười cười lắc đầu một cái, cầm lấy di động ngồi xuống cạnh cô, đưa khăn mặt: “Mạn Mạn, tôi gọi điện thoại, em giúp tôi lau tóc được không?”

Trương Mạn gật đầu, ngồi gần hơn, cầm khăn rồi nhẹ nhàng quấn nó quanh đầu anh, lau tới lau lui mái tóc.

Cậu thiếu niên mở di động của cô lên, gọi lại, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Đột nhiên Trương Mạn hơi hồi hộp, không biết Trương Tuệ Phương sẽ nói gì với anh… cách nói chuyện của bà luôn thô lỗ và trực tiếp, sẽ không mắng anh một trận chứ?

Đáng tiếc anh không bật loa ngoài, lại còn điều chỉnh âm thanh đến mức nhỏ nhất khiến cô không nghe được cái gì cả, thật sự sốt ruột đến ruột gan cũng bện vào nhau á.

“Chào dì ạ… vâng… vâng, cháu biết ạ… Được ạ.”

Đại khái cuộc gọi chỉ kéo dài hơn một phút, bên này cô chỉ nghe được mấy chữ ngắn gọn của Lý Duy, hoàn toàn không nghe ra cái khỉ gì cả.

Trương Mạn sốt ruột, gấp hai mép khăn lại để mắt anh lộ ra: “Lý Duy, mẹ em nói gì với anh vậy?”

Đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên nhìn cô một lát, không lên tiếng.

“Bạn trai?”

Cô ngập ngừng đổi cách xưng hô.

Quả nhiên, đôi mắt của cậu thiếu niên đã mang theo ý cười, nhưng vẫn lắc đầu: “Ừm… tôi không nói cho em đâu.”

Trương Mạn nghiến răng, vò mạnh chiếc khăn mặt lên mái tóc mềm mại của anh mấy cái để thể hiện sự tức giận.



Sau khi Trương Mạn tắm rửa xong đi ra, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu thiếu niên trải tấm thảm trên lối đi hẹp giữa giường và cửa sổ. Anh ngồi trên tấm thảm tựa lưng vào tường, còn phủ áo khoác của mình lên người, —— anh vậy mà định ngủ trên sàn nhà.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tốt tâm lí hai người sẽ ngủ cùng nhau, giường lớn như vậy, hai người ngủ hai bên cũng sẽ không đụng vào nhau.

Phòng giường lớn thì phòng giường lớn thôi, kỳ thực cô không phải tuýp người cứng nhắc như vậy, có một số việc, bước được bước thứ nhất, thì bước thứ hai sẽ càng đơn giản.

Trái lại cũng đâu có thật sự làm gì.

Hơn nữa, thật ra cô cảm thấy là cô chiếm hời của anh đấy chứ.

Hệ thống cách âm của nhà nghỉ này không tốt nên có thể nghe rõ tiếng tuyết rơi và tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, Trương Mạn đi tới cạnh anh, cởi giày thử bước lên tấm thảm.

Tấm thảm này không quá dày, mặc dù đã được gấp đôi lại với nhau nhưng sau khi giẫm mạnh lên vẫn có thể cảm thận được sàn nhà cứng ngắc và hơi lạnh len lỏi vào bàn chân, rất không thoải mái. Huống chi chỗ này gần cửa sổ nên có gió lọt vào, Trương Mạn mới đứng một lúc mà đã lạnh run xương rồi.

Như thế này sao được, ngủ như thế này suốt một đêm thì có khác gì ngủ ở nhà ga chứ.

Cậu thiếu niên thấy cô nhíu mày, cho rằng cô đang sợ cơn bão bên ngoài, thế là anh cầm tay cô vỗ về, hơi siết lòng bàn tay: “Mạn Mạn, ngủ đi, không cần sợ, tôi ở bên cạnh em đây.”

“Không được, Lý Duy, anh lên giường ngủ với em nhé, ngủ trên sàn nhà không thoải mái.”

Trương Mạn vừa nói xong thì nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu thiếu niên, đầu mày hơi chau lại, nhìn cô, âm thanh phát ra mang theo chút thiếu đứng đắn mà ngày thường không có.

Mặt cô đỏ ửng, lập tức đổi giọng: “Em là nói, chúng ta cùng nhau ngủ trên giường… Anh và em, chúng ta đều ngủ trên giường…”

Cô thật muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình mà.

Cậu thiếu niên dựa vào tường, ngắm cô gái đang đứng trước mặt mình.

Mái tóc đen dài mượt của cô gái được búi lại một cách tùy ý, tóc mái cũng được kẹp hết lên trên lộ ra cái trán trơn bóng. Cô rất hợp với kiểu tóc này, ngũ quan vốn đã xinh xắn càng được nhân lên nhiều hơn.

Cô vừa mới tắm xong, lúc này cô đang mặc một chiếc áo mút, dáng người tinh tế, hai nút áo trên cùng không được cài lại, cổ áo mở ra để lộ xương quai xanh xinh đẹp.

Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào vì thẹn thùng mà càng thêm đỏ ửng, giống như bên trong viên ngọc trắng xinh đẹp lẫn một tia hồng nhạt, đôi môi vì khó chịu mà hơi dẩu lên, vô cùng mê người.

Trái tim anh lại bắt đầu đau đớn và hoang mang rồi đập dồn dập giống như ban nãy anh ôm cô, giống như ban nãy anh nhìn thấy nụ cười của cô ở cửa, hoàn toàn mất khống chế.

Anh không hiểu.

Tại sao trên thế giới này lại tồn tại một cô gái như vậy, mặc kệ là cười hay ầm ĩ, cô đều có thể chạm đến đầu quả tim của anh, có thể khống chế tâm trí anh.

Trái cổ hơi lăn, ánh mắt tối lại, anh hơi dùng sức bắt lấy tay cô, kéo cô ngã ngồi xuống tấm thảm.

Trương Mạn thở hắt ra một hơi, suýt chút là té rồi.

Cậu thiếu niên giữ chắc cô tiếp đó anh ôm chặt lấy cô, im lặng nhìn thẳng vào mắt cô.

Eo cô rất nhỏ, hơn nữa lúc này cô đang mặc áo mút, điều này khiến anh cảm thấy như thể đang ôm trọn lấy cô.

Khoảng cách quá gần, anh có thể ngửi được hương sữa tắm thoang thoảng trên người cô, rõ ràng anh cũng vừa tắm xong nhưng anh chỉ có thể ngửi thấy nó trên người cô. Tất cả những nhận thức của anh đều được nhân lên mấy mươi lần khi đứng trước mặt cô.

Ánh mắt cậu thiếu niên dần di chuyển từ đôi mắt tới cánh môi của cô.

Anh nhớ đến con cá heo đáng ghét hồi chiều.

—— Anh chưa từng được đối đãi như vậy.

Lúc đó trong lòng anh vô cùng hối hận, tại sao không hành động sớm một chút mà bị nó giành trước chứ.

Tuy nhiên bây giờ cũng không muộn.

Trương Mạn ngã vào vòng tay anh, thấy anh nhìn mình chăm chú thì cảm thấy bầu không khí mập mờ tới đỉnh điểm. Bên ngoài đều là tiếng gió rít và tuyết rơi, tiếng “vù vù” của chiếc máy điều hòa và tiếng nước nhỏ bên trong phòng tắm.

Nhưng trong đầu cô đều là tiếng tim mình đập thình thịch, cái sau còn kêu to hơn cái trước.

Cô không cầm được căng thẳng mà nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, hồi lâu sau cô phát hiện ánh mắt cậu thiếu niên vậy mà từ từ đi xuống.

Trong phòng chật chội, lối đi nhỏ hẹp, trên tấm thảm mỏng manh, anh ôm chặt cô, tầm mắt anh di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở khóe môi cô…

Trong tình huống này, coi như không có kinh nghiệm, cô cũng cảm thấy tiếp theo, nên…

Trương Mạn hồi hộp níu lấy tấm thảm, không biết nên làm gì, trong lòng đang có một âm thanh kêu gào, lên nào, hãy thừa thế mà hôn đi.

Cô muốn hôn anh, từ lâu.

Song con người cô luôn là như vây, ngoài lạnh trong nóng, trái tim thích diễn đủ loại cảm xúc, coi như từ sau khi hai người yêu nhau cô đã nghĩ tới chuyện sau này con của họ là trai hay gái thì hành động vẫn bẽn lẽn lắm.

Giống như cơ thể không còn là của mình, cô hồi hộp đảo mắt tới lui, nhìn vào cửa sổ phía sau như thể đã tìm thấy cứu tinh.

Ừm, trên rèm cửa thêu một bó hoa hồng trông rất quê mùa, trong đó có một bông đã bị tuột chỉ, để lộ một góc của bệ cửa sổ, lớp sơn trên tường hơi bong tróc, đúng là rất cũ rồi.

Lúc này, cậu thiếu niên cười một tiếng vô cùng khẽ bên tai cô.

Đột nhiên anh đổi sang ôm cô bằng một tay, kế đó đưa tay phải ra che mắt cô lại.

“Mạn Mạn, tiếp theo phải tập trung em nhé.”

Nói xong, anh nghiêng đầu, tìm kiếm một góc độ phù hợp, phủ lên môi cô.



Hôn môi là phương thức biểu đạt tình cảm trực tiếp nhất của con người, là bản năng được mang theo từ lúc vừa lọt lòng, cũng là cảnh sắc đẹp đẽ, rung động nhất của lòng người, khiến cho một phần kia của lòng người nát bấy.

Trương Mạn hồi hộp nhắm mắt lại, tất cả các giác quan tụ lại thành một diểm, chỉ có môi là trở nên vô cùng mẫn cảm.

Cô cảm giác được cậu thiếu niên đang đến gần, rồi dừng lại ở một khoảng cách rất sát với môi cô.

Hơi thở anh phả trên môi cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể khiến trái tim cô đột nhiên âm ỉ.

Anh cố định eo và tay cô, khẽ run rẩy, nhưng chỉ vài giây sau anh đã kiên quyết kéo cô về phía mình.

Đồng thời cậu thiếu niên nhẹ nhàng, chầm chậm phủ lên môi cô, dịu dàng nhưng quyết tâm, sẽ không cho cô có cơ hội lùi về sau đâu.

Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, thời gian như thể chững lại.

Môi là nơi tập trung rất nhiều dây thần kinh nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm khẽ là như có tín hiệu điện áp chạy sộc vào đại não, thứ kia vừa khuấy động vừa kích thích như thuốc phiện, khiến trái tim của hai người đều run rẩy kịch liệt.

Cảm giác này, không có bất kì hành động nào có thể thay thế, sung sướng đến nỗi trái trái tim cũng ngừng đập.

Môi bị lấp kín, hô hấp của Trương Mạn chợt ngừng lại.

Cô thật sự cảm nhận được cánh môi mềm mại ấm áp của cậu thiếu niên, len lỏi sự dịu dàng khó thể diễn tả bằng lời giống như toàn bộ con người anh.

Sóng mũi thẳng tắp chạm lên mặt cô, thế là anh thoáng thay đổi góc độ, điều chỉnh tư thế hôn môi.

Khi cánh môi anh phủ lên môi cô được một lát thì cảm giác xôn xao trong lòng lại trỗi dậy.

Môi cô, thật sự quá thơm, quá mềm, bởi vì căng thẳng mà có chút run rẩy.

Như thế này chưa đủ, chưa đủ khiến anh thỏa mãn.

Thế là cậu thiếu niên bắt đầu thử không tiếp tục bất động nữa.

Anh mang theo sự vội vã ma sát cánh môi của cô.

Chà, như vậy tốt hơn rồi, đã tốt hơn rồi.

—— Hóa ra trên thế giới này vậy mà tồn tại một sự dịu dàng trí mạng vượt cả những quy tắc lạnh lùng và cứng nhắc của Vật lí.

Hơi thở của cậu thiếu niên trở nên nặng nề, cánh tay ôm cô càng lúc càng dùng sức.

Bình thường anh rất lí trí, nhưng khoảnh khắc này rốt cục anh cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, và cũng sẽ tim loạn nhịp, ngốc nghếch, là một kẻ không thạo phải học hỏi ở trong nụ hôn này.

Cũng sẽ có thứ anh không thể dằn lòng.



Có lẽ kí ức của mỗi người với nụ hôn đầu đều sẽ ngọt ngào, sẽ ướt mọng thơm ngát như trái quả, hoặc sẽ nồng nàn như hoa tươi.

Nhưng đối với Trương Mạn mà nói thì đó càng là một cốc mocha giữa mùa đông, lúc cho vào miệng toàn là socola và bơ, nhưng sau cùng sẽ đọng lại vị đắng kiểu Ý.

Sau khi rung động qua đi, đột nhiên trái tim cô đau đến xiết buốt.

—— Rốt cục sau nhiều năm, cô đã có thể hôn lên đôi môi cậu thiếu niên cô yêu hai đời trong một buổi tối ngập tuyết, trên tấm thảm mềm mại, và trong vòng tay anh.

Đúng lúc này Trương Mạn nhớ tới một từ đơn tiếng Anh cô đã đọc.

“Crush” có hai ý nghĩa, một nghĩa là “nghiền nát” và một nghĩa là “phải lòng”. Từ đơn này rất tinh tế, hai lớp ý nghĩa của nó ăn khớp chặt chẽ với nhau, bởi vì phải lòng khiến bạn có cảm giác, giống như có một hòn đá nhỏ nện vào trái tim, đau đến bạn phải nhíu mày, nhưng vẫn có thể chịu đựng, thậm chí càng muốn nhiều hơn.

Cậu thiếu niên này có thể ảnh hưởng đến cô mọi phút mọi giây, tất cả những gì anh mang đến cho cô vừa khiến cô hạnh phúc lại vừa khiến cô đau đớn.

—— Nếu có thể chọn lựa thời gian dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó, cô hi vọng là bây giờ.

Viền mắt cô ẩm ướt, không cầm được.

Chỉ có duỗi tay ra ôm chặt anh, hôn trả anh một cách táo bạo và không kìm chế.

Hai cánh môi ma sát nhau khiến đối phương cảm nhận được độ ấm của người còn lại, hai người dùng phương thức nguyên thủy nhất để biểu đạt tình cảm, như thể muốn dùng hết nhung nhớ và dịu dàng của một đời.

Để rồi sau đó hai người đều cảm thấy không thỏa mãn, thậm chí bắt đầu nhẹ nhàng gặm cắn, liếm láp, hơi thở gấp gáp, hai đôi môi quấn quýt nhau, khó từ bỏ khó phân định, không ai nhường ai.

Trời sinh cậu thiếu niên thông minh, chẳng mấy chốc đã có thể tìm ra phương thức tốt nhất để giải tỏa những ấm ức trong lòng —— anh ôm cô gái của mình, lòng bàn tay phủ lên mắt cô, cánh môi tham lam, điên cuồng gặm cắn môi cô, anh quen tay hay việc cạy mở bờ môi cô ra, xông vào hàm răng hơi run rẩy của cô, thậm chí anh còn cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, không chịu buông lơi.

Đã không còn bất kì kiêng kỵ gì nữa.

Mùi vị của cô còn tươi ngon hơn gấp vạn lần những gì anh tưởng tượng, khiến anh muốn ngừng mà không được, chỉ muốn đắm chìm vào trong đó mãi mãi.

Đúng lúc này cậu thiếu niên mơ mơ màng màng nghĩ, trong tất cả những thứ anh nhận được, đây là món quà sinh nhật đẹp đẽ nhất.



Nụ hôn đầu tiên trong đời vừa dài dằng dẵng vừa sâu khiến Trương Mạn tuyên bố kết thúc trong sự thiếu hụt không khí.

Cô khẽ đẩy cậu thiếu niên ra, phải thở hổn hển mấy lần mới có thể điều chỉnh hô hấp, khẩn trương nhắm kín hai mắt không dám nhìn anh.

Nhưng cậu thiếu niên lại nhân lúc hai người tách ra liếm liếm môi mình, bên trên còn mang theo hương vị ngọt ngào của cô.

Anh cụp mắt nhìn cô gái trước mặt.

Hai mắt cô nhắm nghiền, hàng mi khẽ run rẩy. Bởi vì hô hấp không thông nên cô hơi hé miệng thở bù, cánh môi hồng nhạt ướt át, xem ra mềm mại hơn bình thường một chút.

Trái cổ cậu thiếu niên lăn lên lộn xuống, lần đầu tiên anh mặc kệ suy nghĩ của cô —— anh không cho cô quá nhiều thời gian điều chỉnh, lần nữa cúi đầu.

Bắt đầu nụ hôn thứ hai.