Vạn Vật Lưu Vết

Chương 39: Đẹp nhất không phải ngày mưa mà là mái hiên cùng anh trú mưa



"Các vị lãnh đạo, các vị khách quý kính mến, mọi người buổi sáng tốt lành. Ngày hôm nay, thay mặt mọi người, tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất về sự ra đi của giáo sư Quản Bân thuộc viện Hoá học và Công trình phân tử, một người thầy tốt của các bạn sinh viên, người đồng nghiệp tốt của công nhân viên trong khoa......"

Lễ cáo biệt giáo sư Quản Bân long trọng hơn Lộ Tranh tưởng tượng rất nhiều.

Nhà tang lễ nhỏ trang trí hai màu trắng đen, ở trung tâm đặt ảnh chụp của giáo sư Quản Bân, có lẽ bình thường anh ta không thích chụp ảnh nên ảnh được dùng là ảnh chứng minh thư có phần xộc xệch.

Trên bục là một người đàn ông mặc tây trang hơi lộ bụng dùng vẻ mặt đau buồn kể lại tình bạn thắm thiết của bản thân và giáo sư Quản ____ mặc dù trong cả quá trình điều tra người này chưa từng xuất hiện, thậm chí còn chưa từng gọi điện hỏi thăm tiến triển vụ án.

Trong suốt lễ truy điệu người dễ thấy nhất chính là bà Quản, mẹ của giáo sư Quản, bà ngồi ở hàng ghế đầu khóc không ra hơi suốt cả quá trình, tựa như giây tiếp theo sẽ phải nhập viện, mọi người bên cạnh không ngừng an ủi nhưng bà căn bản không thể khống chế được tâm trạng của mình.

Lộ Tranh thở dài một hơi, trong lòng không mấy thoải mái.

Toàn bộ buổi lễ rất trang trọng, sau khi khách quý phát biểu xong, Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên theo hàng người tiến về phía trước, đặt một bó loa kèn trắng trước di ảnh giáo sư Quản, rồi chậm rãi rút lui khỏi phòng nhỏ trong nhà tang lễ.

Sau khi ra khỏi phòng, Lộ Tranh nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua di ảnh đặt giữa phòng của giáo sư Quản.

Tuy người trên ảnh nhìn qua có hơi xộc xệch song vẫn có thể nhìn ra được loại thần thái đặc biệt trên gương mặt trẻ tuổi của giáo sư Quản, phối hợp với hình ảnh giáo sư Quản đang đứng trên bục giảng trong video tưởng niệm đang được phát trên màn hình lớn, thật khiến người khác thổn thức.

Nghĩ đến Chu Học Hải đang trong trại tạm giam, lòng Lộ Tranh lại thấy đầy áp lực.

Phía sau bỗng có một bàn tay lành lạnh mang theo ý trấn an nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Lộ Tranh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Đường Thiệu Nguyên mặc tây trang giày da bên cạnh.

Lúc vừa đến văn phòng tỉnh Lộ Tranh đã cảm nhận được Đường Thiệu Nguyên là người chú trọng trang phục thế nào, lúc này đi tham gia lễ truy điệu đương nhiên là trang phục cẩn thận tỉ mỉ, tóc tai chỉnh tề, tây trang sẫm màu phối với áo sơ mi trắng, cà vạt tơ tằm đen, khăn tay nhỏ xếp vuông vắn trong túi áo, ngay cả cổ áo cũng được trang trí bằng trang sức hình hoa nhỏ màu trắng. Bờ vai rộng tiêu chuẩn, thắt lưng nhỏ cùng đôi chân dài miên man, tựa như giây tiếp theo cậu sẽ trở thành người mẫu sải bước trên sàn diễn của tuần lễ thời trang Paris vậy.

Lộ Tranh cúi đầu nhìn áo sơ mi đen và quần tây đen mà mình phải tìm nửa ngày trước khi ra cửa, nhất thời cảm thấy bản thân thật giống vệ sĩ yếu đuối bên cạnh tổng tài bá đạo, chỉ thiếu mỗi kính râm nữa thôi.

Ra khỏi cửa nhà tang lễ, trên trời bỗng xẹt ngang một tia sét, chiếu sáng cả bầu trời tối đen.

Tiếng sấm ầm ầm mơ hồ theo sau truyền đến.

Lộ Tranh ngẩng đầu nhìn Đường Thiệu Nguyên bên cạnh theo bản năng.

"Hì hì hì."

Đầu tóc chải chuốc tỉ mỉ của bá đạo tổng tài lộ hẳn dưới không khí ẩm ướt trước khi trời mưa, rất nhanh đã vui vẻ xoăn lên, tốc độ xoăn tròn có thể thấy được cả bằng mắt thường.

Bầu không khí nháy mắt không còn cảm xúc gì.

Đường Thiệu Nguyên vừa nghe tiếng cười đã ý thức được bèn sờ đầu mình, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ xen lẫn ý tứ làm nũng: "Đàn anh ____"

"Đi thôi, bé tóc xoăn." Mặt Lộ Tranh đầy ý cười, anh bung dù ra: "Thừa lúc mưa nhỏ, hai ta còn có thể chen chung với nhau."

Xưng hô "bé tóc xoăn" khiến Đường Thiệu Nguyên sững người ngay lập tức, hai tai cậu đỏ ửng, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Ông trời như nghe thấy nội tâm cậu, phía chân trời như nứt ra cái miệng to, mưa ầm ầm đổ xuống.

Đôi mắt to tròn của Lộ Tranh phút chốc trừng càng to tròn.

"Thiệu Nguyên, cảnh tượng này hình như hơi quen."

Đường Thiệu Nguyên lấy lại tinh thần sau niềm vui bí mật khi không mang ô của mình, nhanh chóng "hở?" một tiếng.

Lộ Tranh xoay đầu nhìn cậu, trên mặt lại lộ ra lúm đồng tiền, cười vui vẻ: "Lần ăn lẩu lúc trước chẳng phải cũng chỉ có hai chúng ta sao. Thừa nhận đi, cậu và "thần mưa" kia không phải có quan hệ thân thích gì chứ?"

"Thần mưa" này là một ca sĩ lưu lượng, nổi tiếng vì hễ cứ biểu diễn là sẽ gặp mưa to.

Đùa giỡn xong, Lộ Tranh cúi đầu nhìn xuống đôi giày Oxford của Đường Thiệu Nguyên bằng ánh mắt đầy phiền não.

Trời mưa to, giày Đường Thiệu Nguyên trông đắt tiền vậy có ngâm được không đây?

Giống như nhìn ra được câu hỏi trong lòng anh, Đường Thiệu Nguyên bình tĩnh nói: "Đàn anh không có việc gấp đúng không? Hay chúng ta chờ thêm một lát nữa nhé?"

Lộ Tranh quả thật không có chuyện gì gấp gáp bèn cùng Đường Thiệu Nguyên rời khỏi cửa để khỏi chắn đường, đứng tạm ở một mái hiên dài của trạm dừng ngoài nhà tang lễ.

Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, trong khuôn viên hầu như không có người đi lại, nhất thời có chút yên tĩnh.

Đường Thiệu Nguyên lén dùng dư quang nhìn qua, Lộ Tranh đang rũ mắt, lông mi vừa dài vừa đen như tấm mạng che đi đôi mắt sáng, cái cổ dài hơi ngẩng lên, ót dựa vào tường không biết đang suy nghĩ gì.

Không biết có có phải cậu mê muội quá rồi hay không, thế mà lại cảm thấy đàn anh có chút yếu ớt xen lẫn mùi vị khêu gợi......

Đương lúc tâm trí cậu bị lấp đầy bởi những suy nghĩ lung tung ngọt ngào, Lộ Tranh chợt mở miệng: "Đó là...... Thạch Tĩnh Di đúng không?"

Đường Thiệu Nguyên theo tầm mắt anh nhìn qua, thấy được một người phụ nữ mặc váy đen, cầm ô to đứng giữa mưa to gió lớn, gió thổi qua khiến váy cô ướt nước, dính vào cẳng chân gầy yếu của cô, song cô vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.

Thạch Tĩnh Di hôm nay thoạt nhìn có gì đó hơi khác, Lộ Tranh nghĩ.

Không còn là bộ dáng suy sụp tinh thần bọn họ nhìn thấy lần trước, ngược lại Thạch Tĩnh Di lần này lại thắt hai bím tóc trông không hợp với tuổi, trên mặt có lẽ còn trang điểm, gương mặt và bờ môi đều hồng hào, nhìn qua khá trùng khớp với hình ảnh cô nữ sinh thắt hai bím tóc cùng nụ cười xinh đẹp hoạt bát mà nhóm Lộ Tranh nhìn thấy trong tư liệu.

Cô ngơ ngác đứng dưới mưa, nhìn vào biểu ngữ treo ở cửa nhà tang lễ.

Trên biểu ngữ viết "Lễ tiễn biệt giáo sư Quản Bân của viện Hoá học và Công trình phân tử", chính giữa là di ảnh của Quản Bân.

Thạch Tĩnh Di đứng trong mưa chốc lát, bỗng cô nâng tay lau khoé mắt, cuối cùng nhìn thoáng qua tấm ảnh trong biểu ngữ, cầm ô dứt khoát xoay người rời đi.

"Tình cảm giữa người với người a." Lộ Tranh chợt mở miệng, giọng nhẹ nhàng: "Thật sự rất thần kì."

Đường Thiệu Nguyên bỗng muốn xoa đầu anh, có lẽ lần tiếp xúc trước đã tiếp thêm dũng khí cho cậu, cậu thật sự nâng tay, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu tròn tóc ngắn kia.

Tóc dày, mịn, có hơi đâm tay, cảm giác rất thích.

Lộ Tranh bị động tác không lớn không nhỏ của cậu làm cho sửng sốt, như được giải thoát khỏi những cảm xúc khó hiểu và buồn bã vừa rồi, cười cười chụp tay cậu: "Nào, đừng lên mặt vậy chứ, đầu của đàn ông là không được sờ biết không."

Đường Thiệu Nguyên biết anh không thực sự tức giận, chỉ cười cười.

Hai người tiếp tục đứng chờ, mưa không hề nhỏ lại, vẫn cứ ào ào trút nước như cũ, đứng trong không gian nhỏ này nhưng không hề có cảm giác sốt ruột, ngược lại tràn đầy yên tĩnh.

"Sao mưa mãi không dừng thế này!" Trong góc cạnh hai người bất thình lình truyền đến giọng nói oán giận của một cô gái.

Không thấy người chỉ nghe tiếng, hai người đang trầm mặc chờ đợi nhất thời bị hoảng sợ.

Không ngờ không chỉ có một mình cô gái này, lại có thêm giọng nam trẻ tuổi nói: "Không cần gấp, có câu nói gì ấy nhỉ? Đẹp nhất không phải ngày mưa mà là mái hiên cùng anh trú mưa."

Lộ Tranh cùng Đường Thiệu Nguyên đang đứng dưới mái hiên:......

Làm sao giờ, tự nhiên thấy xấu hổ ghê.

"Khụ khụ, làm sao giờ, Thiệu Nguyên?" Lộ Tranh đánh vỡ không khí xấu hổ: "Hay chúng ta chạy vài bước? Cậu có lái xe không?"

Đường Thiệu Nguyên nhanh chóng lắc đầu: "Không...... Nhà của tôi ngay bên cạnh Đại học Sư phạm tỉnh A."

Đầu cậu bỗng nảy số, bổ sung: "Nếu không thì đàn anh về nhà tôi trước, nhà tôi ở ngay đây, rất gần, rồi tôi sẽ lái xe đưa anh về."

"Này, sao không nói sớm!" Lộ Tranh vừa nghe đã thấy khả thi, lập tức bung dù, vươn tay ôm chầm bả vai Đường Thiệu Nguyên: "Chúng ta chạy nhanh đi, cậu ôm thắt lưng tôi, cái ô này hơi nhỏ, đừng để bị ướt."

Đường Thiệu Nguyên: Á...... Quá gần rồi.

**

Nhà Đường Thiệu Nguyên quả thực rất gần, ngay bên ngoài cửa nam của trường, khu vực này nổi tiếng là "tiểu khu có giá trên trời", lúc cơn sốt giá nhà đất bắt đầu, bởi vì vị trí địa lý cực tốt, ở ngay bên cạnh hàng loạt trường học danh tiếng lâu đời như trường tiểu học trực thuộc, trường trung học trực thuộc đại học Sư phạm tỉnh A, dưới sự mong muốn con mình thành tài của các bậc cha mẹ, giá nhà ở khu vực này bị thổi phồng đến mức khiến người ngoài há hốc mồm. Lộ Tranh còn nhớ rõ, cảnh sát lão Lộ trước kia hay nói đùa với anh rằng nơi này quả thực chính là "trung tâm vũ trụ".

Song Đường Thiệu Nguyên là một người đàn ông độc thân, cũng không nghe nói trong nhà có bối cảnh gì vậy mà lại có nhà ở khu giá cả trên trời này, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lộ Tranh suy nghĩ, có thể cho phú nhị đại Đường Thiệu Nguyên này thêm biệt danh "Có tiền nhưng không có chỗ tiêu vô cùng tuỳ hứng".

Hai người đàn ông cao hơn mét tám chen chúc dưới tán dù nhỏ bé mỏng manh có chút miễn cưỡng, Đường Thiệu Nguyên vẫn cứ thiếu tự nhiên, không biết do ngượng ngùng hay do phát tác chứng khiết phích mà không dám dán vào quá gần, cuối cùng lúc hai người đến được mái hiên dưới chung cư bộ dáng đều khá chật vật.

Hai người liếc nhìn nhau, Đường Thiệu Nguyên đỏ mặt nhìn sang hướng khác, Lộ Tranh lại cười to thành tiếng.

"Đàn anh đang cười gì thế?" Đường Thiệu Nguyên cũng nhịn không được mỉm cười, trộm dùng khoé mắt nhìn sang, mưa làm ướt một bên áo sơ mi cùng tóc Lộ Tranh khiến nó dán chặt vào người anh, phác hoạ ra vóc dáng cao ngất, cơ thể đầy cơ bắp khoẻ mạnh như một cây bạch dương. Đầu tóc ngắn ngủn ướt nhẹp, có vài giọt nước chậm rãi chảy lướt qua đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, một đường thấm ướt cổ áo sơ mi của anh khiến cậu miệng đắng lưỡi khô cả lên.

Lộ Tranh nhìn đầu tóc như vừa phát nổ của Đường Thiệu Nguyên, kết hợp thêm bộ tây trang ướt sũng và cặp kính cận lấm tấm nước khiến anh không dừng được, bật cười ha ha lộ cả hàm răng trắng.

"Trước kia Tần Hãn ____ à, cậu không biết, là một người bạn rất thân của tôi thời trung học, vô cùng đáng khinh, cậu ta nói với tôi gì mà khi ra ngoài với người mình thích nhất định chỉ mang theo một cái ô, còn phải là loại càng nhỏ càng tốt, như vậy thì lúc mưa có thể thuận lý thành chương ôm nhau, nói không chừng hết mưa rồi thì cũng theo đuổi được đối tượng...... Ha ha ha nếu mưa như hôm nay, một cái ô cũng không che được gì, phỏng chừng chưa đợi mưa tạnh đã thất bại."

Đường Thiệu Nguyên:...... Miễn cưỡng cười vui.

Tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng thật ra Đường Thiệu Nguyên đã quen thuộc với cái tên "Tần Hãn" từ rất lâu...... Mỗi ngày theo đuôi anh như tên si hán, cậu đã sớm biết rõ mọi chi tiết về Lộ Tranh.

Tần Hãn người đen đen kia là bạn thân nhất học cùng lớp với anh, hai người như hình với bóng, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, hoạt động thích nhất sau giờ học là đánh bóng rổ, thích ăn đồ ngọt, thường xuyên dùng chai nước khoáng pha cà phê hoà tan, mỗi ngày đều đạp xe đến trường, ngồi ở hàng ghế áp chót, có phần học lệch, ghét nhất học ngữ văn và tiếng anh, là cán sự thể dục trong lớp, tế bào vận động vô cùng phát triển, tựa như không có môn thể thao nào anh ta không chơi được......

Hồi tưởng lại thật sự thấy hổ thẹn, thậm chí cậu còn từng dùng ước nguyện ngày sinh nhật ước rằng ông trời có thể cho cậu tráo đổi thân thể với Tần Hãn một ngày, như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận làm bạn tốt nhất của Lộ Tranh trong một ngày.

...... Đương nhiên, cậu rất nhanh đã ý thức được mình không chỉ muốn trở thành người bạn tốt nhất của anh, song Tần Hãn vẫn là một trong những người mà cậu hâm mộ ghen tị nhất lúc còn bé.

Tôi cũng muốn cùng đàn anh ăn cơm, cùng nhau tới lớp, cùng nhau chơi bóng......

Nghĩ vậy, trong đầu Đường Thiệu Nguyên bỗng chợt loé ý tưởng, cầm điện thoại ra nhìn thời gian.

Trên màn hình điện thoại ướt đẫm hiện con số 11:30.

"Đàn anh." Cậu bình tĩnh tắt điện thoại, bỗng nói: "Người anh ướt cả rồi, hay là anh đến nhà tôi thay quần áo đi?"

"Được! Cảm ơn nhé người anh em!" Bản thân Lộ Tranh bị bó buộc trong quần tây áo sơ mi cũng thấy khó chịu, vừa nghe thấy chủ ý này liền cảm thấy không tồi, tức khắc nhấc chân theo Đường Thiệu Nguyên vào thang máy.

Con số trên thang máy dần đi lên, Lộ Tranh chợt ý thức được một vấn đề.

Đường Thiệu Nguyên...... Không phải có chứng khiết phích sao......?

Dễ dàng cho mình mượn quần áo vậy sao? Hửm?