Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 50



Mấy ngày không tới công ty, Lăng Khiêm Hi ôm một đống văn kiện về nhà, vùi đầu vào từng trang giấy.

Một đôi tay mảnh khảnh từ phía sau ôm chặt cô, tiếp đó một cái đầu gác lên vai cô, mùi sữa tắm xông vào mũi.

Lăng Khiêm Hi quay đầu hôn phớt qua môi Hạ Quân Thần, cười nói, "Quả dưa ngốc, đầu em lành chưa? Sao lại tháo băng rồi."

"Lành rồi, không tin chị kiểm tra xem."

Kiểm tra thế nào? Lăng Khiêm Hi gian tà cười, buông bút trong tay, xoay người đối mặt Hạ Quân Thần, tay phải bắt chéo ngón giữa và ngón trỏ, đưa lên đầu nàng nhẹ nhàng búng, phát ra một tiếng bộp. Hạ Quân Thần ngây ngẩn, mặt đầy ủy khuất, "Vừa về nhà chị liền khi dễ em?"

"Không có. Em chưa từng đi mua dưa hấu sao? Gõ vào thế này, nghe bộp bộp là dưa chín, bụp bụp là dưa đã quá chín, tạch tạch là dưa chưa chín tới. Understand?"

Điều này tất nhiên nàng biết, trước đây nàng với Tề Vĩ đi trộm dưa hấu nhà người ta, không nghĩ tới Lăng Khiêm Hi cũng biết, cái đầu nhỏ lay động một chút, "Vậy chị nghĩ em là dưa nào?"

Lăng Khiêm Hi búng trán nàng một cái, cười nói, "Em hả? Là quả dưa ngốc." Hạ Quân Thần nghe xong không bằng lòng, hai tai khoanh trước ngực, hất cằm lên, dựa vào cái gì chứ?

"Được rồi, Tiểu Quân thông minh nhất. Ngoan ngoãn về phòng chơi đi, chị còn rất nhiều giấy tờ cần xem." Lăng Khiêm Hi đứng lên, hai tay gác lên vai Hạ Quân Thần, xoay nàng về phía phòng ngủ, "Còn nữa, mai tan tầm em tự về nhà nha, chị phải đi ăn cùng khách hàng."

"Đi ăn? Dắt em theo được không?" Hạ Quân Thần nghiêng đầu, thấp giọng nói.

"Làm sao được? Em không tin chị sao?" Người Trung Quốc có thói quen bàn chuyện công việc trên bàn ăn, rong ruổi trong thương giới vài năm, đối với chuyện xã giao như vậy Lăng Khiêm Hi đã quá quen, vì lợi ích phải chơi trò mập mờ với đối phương, đó là yêu cầu cần thiết, nhưng nguyên tắc cơ bản, tự tôn, và tôn trọng lẫn nhau là điều tất yếu. Đối phương có thể vui đùa, chọc ghẹo thì cô đồng thời cũng có phương pháp đáp trả. Lăng Khiêm Hi thân mật vuốt vuốt khuôn mặt Hạ Quân Thần, "Hiện nay xăng dầu tăng giá, thịt heo tăng giá, cái gì cũng tăng, chị không cố gắng kiếm tiền về thì làm sao nuôi vợ?"

Lời cô nói không phải không có lý, Hạ Quân Thần cũng không nói lại được cô.

"Em không đi theo quấy rầy công việc chị, lúc ở nhà bác cho em một ít thuốc, nói đúng giờ phải thoa cho chị. Cũng biết chị không yêu quý thân thể mình, hừ!" Cô bé thuận lúc nói, "Nhanh chóng theo em trở về phòng thoa thuốc xong lại làm việc."

Lăng Khiêm Hi nhìn dáng vẻ này của Hạ Quân Thần, không khỏi bật cười, "Em biết không? Em rất giống mẹ chị! Lải nhải lẩm bẩm, hắc hắc!" Tuổi của nàng còn lâu mới tới thời tiền mãn kinh, không thể tới sớm vậy a!

"Chị xấu xa! Dám chê bai em?" Hạ Quân Thần lập tức lôi Lăng Khiêm Hi về phòng ngủ, ném cô lên giường sau đó cũng đè lên, quỳ hai chân ngồi trên eo Lăng Khiêm Hi, "Cởϊ qυầи áo ra, nghe lời, tự cởi hết ra, nhanh lên!"

Ý thức được tư thế hiện tại của hai người có bao nhiêu ái muội, khuôn mặt trắng nõn của Lăng Khiêm Hi ửng đỏ, bên trong ánh mắt mang theo thẹn thùng nhìn vào đôi mắt Hạ Quân Thần.

"Chị không cởi thì em cởi cho chị!" Thấy Lăng Khiêm Hi rất lâu không động tĩnh, Hạ Quân Thần liền động thủ kéo váy ngủ của cô hướng lên trên. Quả nhiên----- Phản ứng của cô bé vẫn rất trì độn!!

Kiểu người gì vậy? Trong lòng Lăng Khiêm Hi âm thầm khinh bỉ Hạ Quân Thần một trận, nói, "Vết thương ở sau lưng." Sau đó trở mình nằm sấp trên giường, mắt nhìn chằm chằm chiếc gối màu trắng, khống chế khô nóng trong lòng, mặc nàng xử lí.

Tấm lưng mềm mịn bóng loáng hằn lên vài vết bầm nhợt nhạt, nhìn thấy trong lòng Hạ Quân Thần vô cùng khó chịu, nhẹ nhàng thoa thuốc xong lại đưa miệng thổi thổi lên vết thương, "Còn đau không?"

"Không đau, em bị thương nặng hơn chị, đưa thuốc đây chị thoa cho em." Lăng Khiêm Hi nói xong ngồi dậy muốn lấy chai thuốc trong tay Hạ Quân Thần, lại bị nàng giơ lên cao tránh đi.

"Đừng lộn xộn nữa, coi chừng dính thuốc vào chăn."

"Không dính chăn?" Được sao? Trước mắt cũng phải dính váy ngủ. Lăng Khiêm Hi híp mắt buồn cười nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần, "Em định để chị đứng ngủ sao?"

"Chị!" Hạ Quân Thần hoảng sợ, lùi xa Lăng Khiêm Hi, ánh mắt này... Không đúng! "Muốn làm gì?"

"Em nói xem chị muốn làm gì?" Lăng Khiêm Hi cười xấu xa tiến tới gần Hạ Quân Thần, đoạt lấy chai thuốc trong tay nàng, "Nằm xuống, thoa thuốc cho em, nói xem trong đầu quả dưa ngốc lại nghĩ gì vậy?"

"Nga..." Có lẽ chính nàng suy nghĩ lệch lạc, Hạ Quân Thần bĩu môi, nằm lên giường. Ơ? Không đúng! Sao không khí này có chút...? Nàng ngẩng đầu mang theo nghi hoặc nhìn Lăng Khiêm Hi, đã thấy con ngươi nóng rực kia đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt nói lên tất cả.

"Khiêm Khiêm..." Hạ Quân Thần nuốt nước miếng một cái.

"Thật ra chị nói em nghe..." Lăng Khiêm Hi ngoắc ngoắc đầu ngón tay, cô bé do dự đưa lỗ tai đến cạnh môi cô, "Em nghĩ không sai! Không phải nói không có chị ngủ không được sao? Bây giờ bồi thường cho em." Không cho Hạ Quân Thần phản kháng, Lăng Khiêm Hi đẩy nàng nằm lên giường, tiện tay để chai thuốc qua một bên, "Thoa lãng phí, để dùng sau." Vừa rồi tình thế bất lợi, hiện tại cô đè trên cô bé này, sẽ không còn đường thương lượng.

"Nghĩ gì, vừa rồi em không có nghĩ gì cả a..." Hạ Quân Thần liều mạng vẫy tay, mở lời biện minh cho mình.

Lăng Khiêm Hi bắt hai tay không an phận của nàng để qua hai bên, dùng chân kìm lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mỏng đang không ngừng khép mở của nàng, đối Hạ Quân Thần một phen công thành đoạt đất*.

*Công kích, đánh chiếm thành trì.

"Em không cởi? Vậy chị cởi cho em?" Khóe môi kiều mị tươi cười, Lăng Khiêm Hi hưng phấn nhìn cô bé dưới thân.

Hạ Quân Thần lúc này không thể động đậy, chỉ ngoan ngoãn chịu thua, "Được rồi, chị thả tay em ra." Nhìn vẻ mặt cô vợ nhỏ ai oán tháo nút áo ngủ. Lăng Khiêm Hi lại cảm thấy mình giống như đang cường bạo cô bé này? Sự tự tin nhất thời bị đả kích, mở miệng nói, "Tiểu Quân, có phải em không thích chị không?"

"Nào có?" Trong lòng Hạ Quân Thần hoảng hốt, chưa bao giờ thấy bộ dạng suy sụp như vậy của Lăng Khiêm Hi, chị ấy bị gì? Hơi hơi rướn người dậy hai tay ôm lấy cổ cô, "Không được nghĩ bậy."

Một nút trên áo ngủ đã bung ra, hai luồng mềm mại trước ngực như ẩn như hiện, cố ý vô tình trêu chọc sắc tâm Lăng Khiêm Hi.

Mắt thấy dưa ngốc này trúng kế, Lăng Khiêm Hi tiếp tục ủy khuất nói, "Lần nào em cũng không chủ động, không biết người ta rất ngại ngùng sao?"

Ách... Ngại ngùng? Đúng là nàng không nghĩ tới vấn đề Lăng Khiêm Hi sẽ ngại ngùng. Hạ Quân Thần cắn cắn môi, hạ quyết tâm rất lớn, phủ lên cánh môi Lăng Khiêm Hi. Đầu lưỡi hai người vừa đụng tới, tựa như ngọn lửa cháy lan trong rừng, đã bùng lên thì không thể vãn hồi. Loại cảm giác này giống như thuốc phiện, một khi nếm qua, sẽ không dễ dàng thoát khỏi.

Chuông cửa đáng chết cực kỳ không đúng lúc vang lên, tiếp đó là chuông di động reo. Đôi môi dính nhau thật lâu không thể tách rời, Lăng Khiêm Hi tức giận tiếp điện thoại, là Lăng Thánh Tuấn, phỏng đoán người đứng ngoài cửa chính là anh ta, "Alo, Lăng Thánh Tuấn anh tới đây làm gì?" Người gì thế này? Lại không tìm ra lỗi để trách cứ? Trong lòng cô buồn bực a! Thật muốn quăng giày từ cửa sổ xuống đập chết người ngoài cửa.

"Anh đến thăm em gái!"

"Em rất ổn, hôm khác đến đi."

"Không phải, anh đến thăm em gái của anh, bị thương giờ sao rồi? Em là em họ tránh qua một bên đi."

"Chờ chút." Lăng Khiêm Hi nói xong ném điện thoại qua bên cạnh, thuận tay gài lại nút áo Hạ Quân Thần.

=====

"Huyết thống nhà chúng ta thật tốt nha, anh cả đẹp trai, sau đó em gái cũng xinh đẹp như vậy!" Lăng Thánh Tuấn vẫn luôn khổ sở vì không có cơ hội cùng Hạ Quân Thần làm vài hành động thân mật, nhưng hiện tại trở thành anh em có thể thoải mái ôm một chút, anh lại không có cảm giác như vậy.

"Gần đây rảnh quá hả? Đi lo việc ở khách sạn cho ba anh, đừng lông bông cả ngày nữa." Lăng Khiêm Hi nói.

"Anh ở khách sạn bận rộn cả ngày được chưa? Tối nay Đình Đình đặc biệt cho phép, cho nên anh đến thăm em gái bảo bối." Lăng Thánh Tuấn sờ sờ đầu, nụ cười kỳ lạ mang theo chút ngọt ngào.

"Hả? Đặc biệt cho phép?" Giống như xin phép vợ!

"Anh sắp kết hôn với Đình Đình, chuyện cụ thể em tự đi hỏi cô ấy đi."