Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 27



Diệp Tử còn chưa dùng hết bữa cơm, bên ngoài hành cung bỗng nhiên truyền đến một tin tức, nói thái hậu đã tới hành cung, người hầu đến dò hỏi Diệp Tử xem có muốn ra ngoài hành cung nghênh đón hay không.

Diệp Tử lấy khăn lụa ra lau miệng, bình tĩnh nói: “Không đi.”

Cố Yến cố tình truyền tin tức bọn họ đã viên phòng ra ngoài, sáng sớm hôm sau Cố Yến liền ra ngoài nghênh đón Thường Ninh quận chúa.

Nếu lúc này Diệp Tử lại chạy ra ngoài hành cung nghênh đón nữa, thì không khỏi có chút vô tâm vô phế.

Diệp Tử để cho tỳ nữ đi trả lời, nói thân thể Diệp Tử không khoẻ, xuống giường không nổi, không thể ra ngoài hành cung nghênh đón được. Còn để tỳ nữ nói tình hình của y nghiêm trọng một chút, để Cố Yến nhanh chóng xử lý xong chuyện, rồi quay về đây nhìn y.

Sắp xếp xong xuôi, Diệp Tử cho hạ nhân trong tẩm điện lui ra ngoài, biến trở về nguyên hình, nhảy vào trong chậu hoa đem chính mình vùi vào trong đất.

Hành cung không thể so Thụy vương phủ, đất cũng là tùy tiện đào ở sau núi phụ cận hành cung, cùng với đất ở Thụy Vương phủ được tỉ mỉ chăm bón màu mỡ quả thực là khác biệt một trời một vực.

Trước kia Diệp Tử không cảm thấy mình có tính hay xoi mói, mãi cho đến hôm nay sau khi ngủ trong đất này một đêm, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa phải lén trèo lên giường Cố Yến, bấy giờ mới chợt nhận ra không biết tự bao giờ bản thân đã bị Cố Yến nuông chiều thành thói quen yêu ớt như hiện tại.

Diệp Tử không giống với thần tiên yêu quái trong lời đồn của bên ngoài, ngoại trừ biến thành hình người, y cũng không có phép thuật, cũng không có ai dạy y phải tu luyện như thế nào. Y chỉ biết một điều duy nhất, khi ở trong đất thì sức mạnh của y mới có thể khôi phục nhanh một chút.

Đất này dù không màu mỡ nhưng Diệp Tử thấy có còn hơn không, y buồn bực khó chịu ngồi xổm trong chậu hoa, chờ Cố Yến đến nhìn y. Nhưng y chờ mãi, chờ đến gần 1 canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng Cố Yến đâu.

Diệp Tử cuộn tròn phiến lá lại, tâm trạng có chút không vui.

Buổi sáng y còn có thể thuyết phục chính mình, người kia là do nhận mệnh lệnh của Thái hậu, mới không thể không đi. Nhưng người bên kia đều đã đón xong hết rồi, sao bây giờ vẫn còn chưa về?

Hơn nữa, y còn cố ý kêu người nói thân thể của y không khỏe.

Đến gặp y một lần, khó đến vậy sao?

Khổ thân y tối hôm qua bị người kia dụ dỗ giúp hắn giải quyết, còn bày ra một bộ dạng ôn nhu như nước nữa chứ.

Quả nhiên, không thể tin tưởng lời nói của nam nhân khi ở trên giường.

Diệp Tử nhảy ra khỏi chậu hoa, quăng đất tung tóe khắp nơi cho hả giận, nhảy qua cửa sổ rời khỏi tẩm điện. Núi không đến gần ta thì ta sẽ gần núi, hắn không đến tìm mình thì mình sẽ tự xách đít đi tìm hắn.

Y cũng không phải là cỏ không chân.

Bởi vì thái hậu đến, thị vệ canh gác trong hành cung càng nghiêm ngặt hơn trước mấy lần. Diệp Tử né tránh mấy thị vệ, vừa mới băng qua hành lang, liền nghe thấy tiếng cười nói. Thái hậu dẫn theo một đám hoàng thân tông thất, đang ở trong lương đình cách đó không xa nói chuyện ngắm hoa.



Thời tiết này vào đúng thời khắc muôn hoa nở rộ, trong vườn hoa cỏ tốt tươi, vui tai vui mắt. Diệp Tử trốn vào trong đám hoa cỏ, lặng lẽ đến gần lương đình giữa hồ.

Cùng đi đến hành cung này không nhiều người, ngoại trừ thái hậu, hoàng hậu cùng với mấy vị sủng phi ở ngoài, thì cũng chỉ có vài vị phu nhân của quan thần trong triều, mà người xấp xỉ Cố Yến ngược lại không nhiều.

Diệp Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Yến trong đám người.

Hắn đứng ở bên cạnh thái hậu, vẻ mặt nhàn nhạt, thái hậu đang nghiêng đầu nói gì đó với hắn.

Diệp Tử đến gần hơn chút, liền nghe thấy thái hậu nói: “..... Đã nhiều năm rồi không đến hành cung này, bây giờ nhìn lại, so với trong trí nhớ của ta khác biệt quá nhiều”.

Hoàng hậu nói: “Thái hậu nói phải, một năm trước trong hành cung bị ngập nước, bệ hạ đã tu sửa lại phần lớn, hiển nhiên là so với ban đầu sẽ có thay đổi”.

Hành cung này được xây dựng vào thời điểm tiên đế còn tại vị, ngài tạ thế không đến mấy năm, toà hành cung này bỗng dưng gặp phải hoả hoạn. Trận lửa lớn kia đã thiêu cháy hơn phân nửa hành cung, thái giám cung nữ bị thương, chết rất nhiều, bởi vậy mấy năm sau trận hoả hoạn kia, nơi này thường xuyên lan truyền ra ngoài mấy lời đồn có mai quỷ.

Mãi cho đến mấy năm gần đây, Tĩnh Hòa đế phái người tu sửa hành cung một lần nữa, tìm khá nhiều đạo sĩ tới làm phép, mới giải quyết được mối hoạ trong đó.

Thái hậu nghĩ đến chuyện cũ, vẻ mặt có hơi trầm xuống: "Ta còn nhớ năm đó ta cùng với tiên đế thường mang Yến nhi tới đây. Hắn khi còn nhỏ rata thích tới nơi này chơi, một khi đến rồi thì không muốn về, thậm chí vì chuyện này mà hắn còn nháo một trận với tiên đế”.

“Yến Nhi, con có còn nhớ không?”.

Cố Yến đang cúi người rót thêm trà cho thái hậu, ánh mắt quét qua, lại nhìn thấy một Tiểu Lục Thảo quen thuộc đang trốn trong đám hoa cỏ chợt lướt qua.

Hắn thu lại ý cười trong đôi mắt, thấp giọng trả lời: “Đương nhiên là nhớ”.

“Nói đến, Chỉ nhi hình như đây là lần đầu tiên con đến đây phải không?” Hoàng hậu quay đầu liếc nhìn nữ tử đang đứng phía sau mình: “Chỉ nhi?”

Nhìn qua dường như Ôn Chỉ so với hai ngày trước càng tiều tụy hơn, một bộ dạng hồn bay phách lạc. Hoàng hậu gọi nàng nữa ngày, nàng mới hoàn hồn trả lời: “Vâng, cô cô”.

Trong ánh mắt của Hoàng hậu chợt loé lên một tia bất mãn, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Ả ta cười cười nói: “Hành cung này lớn như vậy, nếu Thụy Vương đã quen thuộc chỗ này, vậy không bằng làm phiền ngươi dẫn Chỉ nhi đi dạo xung quanh, được không?”

Cố Yến dừng lại, thuận theo nói: “Vâng”.

Cố Yến dẫn Ôn Chỉ đi dạo hoa viên.

Hắn đối với mấy cái hoa viên như này phải nói là rõ như lòng bàn tay, một đường đi tỉ mỉ giảng giải cho Ôn Chỉ nghe, lễ nghi chu đáo thoả đáng, không tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Ngược lại Ôn Chỉ nhìn qua cứ như là hồn vía lên mây, ngoại trừ thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, còn phần lớn thời gian đều ngẩn người nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Hai người đi dạo một lát, rồi đi vào đình nhỏ ở giữa hồ trong hành cung ngồi nghỉ một lát.

Diệp Tử đi theo.

Ôn Chỉ quay đầu nói câu gì đó với thị nữ bên cạnh, thị nữ đáp một tiếng, rời khỏi đình hồ.

Cố Yến ngồi xuống bên cạnh bàn đá, tự tay rót hai chén trà: “Thường Ninh, vào đi, ngươi đứng đó rất nguy hiểm”.

Ôn Chỉ đứng bên bờ đình hồ, ánh mắt nhìn ra xa xa mặt hồ nước rộng lớn, cười nhạt một tiếng: “Nguy hiểm? Ta ngược lại cảm thấy, như vậy an toàn hơn”.

Ngón tay Cố Yến vuốt miệng chén trà: “Quận chúa nói lời này, chẳng lẽ cảm thấy bản vương sẽ làm gì ngươi?”.

“Không, không liên quan gì đến ngài”. Ôn Chỉ ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn, “Điện hạ, ngài là người tốt, ta rất ngưỡng mộ ngài”.

Nàng nhẹ giọng nói: “Có lúc ta suy nghĩ, nếu như ta sinh ra là nam nhân, thì có lẽ sẽ không phải đi tới bước đường ngày hôm nay. Chỉ là đáng tiếc...”

Cố Yến thu lại ánh mắt, không có trả lời.



Diệp Tử núp trong góc tối, nhìn bóng lưng gầy gò của Ôn Chỉ, không nhịn được thở dài một tiếng.

Đối với vị Thường Ninh quận chúa này trong sách không có miêu tả nhiều lắm, nhưng Diệp Tử mơ hồ biết được, tâm của nàng không xấu.

Ôn Chỉ là quận chúa thân phận cao quý, mặc dù dung mạo không được tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng được xem là một mỹ nhân có tiếng ở bên ngoài. Đáng tiếc thay nàng sinh ra ở Hộ quốc công phủ, nên phải đối mặt với nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Tỷ như, rõ ràng là nàng đối với Cố Yến không có tình cảm, nhưng lại không thể không nghe theo lệnh của phụ thân cùng cô cô tiếp cận hắn.

Diệp Tử nhớ ra, sau khi Thường Ninh quận chúa bị Cố Yến từ hôn không bao lâu, đã trượt chân rơi xuống hồ nước, hương tiêu ngọc vẫn.

Diệp Tử nghĩ tới đây, bỗng nhiên sững sờ một chút.

Thường Ninh quận chúa vào thời gian nào rơi xuống nước mà chết y không rõ lắm.

Dựa theo tuyến thời gian trong kí ức của y, Cố Yến trong bữa tiệc mừng thọ thái hậu dâng lên bức tranh bá tánh chịu thiên tai, làm Tĩnh hoà đế tức giận, bị giảm lỏng ba tháng trong Thụy Vương phủ. Trong suốt ba tháng đó không có bất kỳ một tin tức nào từ bên ngoài truyền đến, mãi cho đến khi Cố Yến được bãi bỏ lệnh giảm lỏng, lúc đó hắn mới biết Thường Ninh quận chúa đã hương tiêu ngọc vẫn.

Nói như vậy, tuyến thời gian đó không lẽ là.......

Diệp Tử mơ hồ có chút suy đoán, đúng vào lúc này, y bỗng nhiên nghe thấy ở đình hồ truyền đến một âm thanh ù ù trầm thấp như bị bị bóp nghẹn, giống như là âm thanh của vật nặng rơi vào trong nước.

Y ngẩng đầu lên nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Ôn Chỉ bị dòng nước nhấn chìm.

Lúc này kí ức của Diệp Tử rốt cuộc cũng rõ ràng, trong kí ức của y nơi mà Ôn Chỉ trượt chân rơi xuống nước chết, chính là trong toà hành cung này.

Trên mặt hồ rất nhanh đã vang lên âm thanh lần hai, mặt hồ tĩnh lặng của ban đầu cũng bị nổi lên những gợn sóng lớn, là Cố Yến nhảy vào trong hồ nước.

Cung nữ thái giám đứng bên bờ hồ nhìn thấy cảnh này cũng bị doạ cho loạn tung tùng phèo, lớn tiếng la hét kêu xuống nước người. Mọi người luống cuống tay chân một phen, một lát sau, Cố Yến cùng Ôn Chỉ được thị vệ cứu lên bờ.

Thái hậu đang ngắm hoa trong hoa viên bị biến cố này kinh động, vội vàng dẫn người chạy tới, sắc mặt tái nhợt: “Rõ ràng đang tốt sao lại đột nhiên bị rơi xuống nước? Các con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”.

Cố Yến khắp toàn thân đều bị nước trong hồ làm cho ướt đẫm, hắn qua loa mặc thêm áo choàng do cung nữ mang đến, sắc mặt vẫn còn trắng bệch do lo lạnh cóng.

Hắn lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Thường Ninh nàng...”

Tuy rằng Ôn Chỉ được cứu lên, nhưng đã rơi vào hôn mê, trong khoảng thời gian không thể tỉnh lại.

Hoàng hậu là cô ruột của Ôn Chỉ, hiển nhiên là lo lắng nhất. Lúc này ả dặn dò đem Ôn Chỉ đến ở vườn ngự uyển, lại dặn dò kêu người gọi thái y đến xem cho nàng.

Thái hậu có ý định bảo Cố Yến cùng đi để thái y xem cho, Cố Yến lại lắc đầu từ chối: “Con tự mình trở về tắm rửa thay y phục là ổn rồi, không cần phiền đến hoàng hậu nương nương”.

“Cũng được” Thái hậu gật gật đầu, dặn dò: “Con vừa mới hết phong hàn, nhớ tìm người nấu chút canh gừng, đừng để lạnh đến hỏng người”.

Cố Yến gật đầu đồng ý.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng còn ai có tâm tư chơi đùa gì nữa, lần lượt rời đi, mạnh ai về nhà nấy.

Ngày xuân nước trong hồ lạnh lẽo đến thấu xương, Cố Yến được bao bọc trong áo choàng lông cừu, chỉ cảm thấy cái lạnh như đang xâm nhập vào trong xương cốt. Hắn liếc nhìn mặt hồ yên tĩnh, hai người hầu bên cạnh đỡ lấy, chầm chậm đi về phía tẩm điện mình ở.

Sau khi nghe Cố Yến nói muốn quay về tẩm điện Diệp Tử đã nhanh chân chạy về trước, y nhanh chóng chạy về tẩm điện, trèo vào trong từ cửa sổ, biến trở về hình người rồi mặc quần áo, mở cửa lớn tẩm điện ra.

Thu Đường cùng Thu La đứng ở ngoài chờ đợi, thấy y bước ra, lập tức nghênh đón: “Vương phi có gì phân phó?"

Diệp Tử một đường chạy như bị ma rược, hô hấp có chút không thuận, không đầu không đuôi nói: “Chuẩn bị nước nóng, nấu canh gừng, nhanh lên”.

Thu Đường cùng Thu La nghe mà sững sờ, đang định mở miệng hỏi, một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào: “Vương phi, xảy ra chuyện lớn rồi, Vương gia bị rớt xuống nước!”.



Hắn dừng lại, nói với hai tỳ nữ bên cạnh: "Còn không mau đi chuẩn bị nước nóng, quần áo sạch, Vương gia muốn tắm rửa thay y phục! Nhanh đi!"

Cả hai người đều kinh hãi biến sắc, sau đó liền hai mặt nhìn nhau.

Tin tức vương gia rơi xuống nước vừa mới truyền đến, sao vương phi lại biết nhanh quá vậy?.

Diệp Tử sợ các nàng hỏi nhiều, vội vã phân phó nói: “Canh gừng để ta đi nấu, các ngươi trước tiên đi chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Vương gia tắm rửa."

Y nói xong, liền chạy về phía nhà bếp.

Diệp Tử ngồi xổm bên bếp lò nấu canh gừng, thật lâu nhưng trong lòng không có cách nào bình tĩnh lại được.

Chuyện Thường Ninh quận chúa rơi xuống nước đối với y cũng không phải chuyện lớn, nhưng thời điểm này thật sự quá không khéo.

Cố Yến vừa mới từ hôn với Thường Ninh quận chúa, cùng với Hộ quốc công phủ mâu thuẫn không vui vẻ gì. Lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Ôn Chỉ lại đột nhiên rơi xuống nước, nhìn kiểu gì thì Cố Yến khó thoát khỏi liên can.

Khi đó ở đình hồ, ngoại trừ Cố Yến cùng Ôn chỉ ra, cũng chỉ có Diệp Tử là cách đó gần nhất. Y tận mắt nhìn thấy Ôn Chỉ nhảy xuống, nhưng cố tình y lại không thể làm chứng.

Nếu như Hộ quốc công phủ muốn chỏ mỏ vào chuyện này thêm mắm dặm muối, đây quả thực là quá dễ dàng.

Diệp Tử buồn bực mất tập trung mà nghĩ, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Vương phi."

Là Thu Đường.

Diệp Tử hỏi: “Làm sao vậy? Không phải ta bảo các ngươi hầu hạ vương gia tắm rửa sao?”

Thu Đường đi tới, thấp giọng nói: “Vương gia ngài ấy không chịu để cho người khác tới gần, còn nói muốn ngài tự mình đi hầu hạ”.

Diệp Tử nói: “Nói với ngài ấy là, ta nấu xong canh gừng sẽ đến ngay”.

“Đã nói rồi.” Thu Đường cúi thấp đầu, khổ sở nói: “Nhưng Vương gia lại nói, nếu ngài không tới hầu hạ, thì ngài ấy sẽ không tắm rửa”.

Diệp Tử: “...”