Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 51: 51





Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, cửa phòng khép hờ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đôi nam nữ đang điên loan đảo phượng* trên giường lớn, cực kỳ thích thú.
*ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt
Người đàn ông ba mươi tám tuổi vì được bảo dưỡng nên vẫn còn khá tốt, làn da màu lúa mạch, eo ong mông hẹp, kết cấu rõ ràng, đè người phụ nữ quyến rũ đang vô cùng sung sướng thở hổn hển ở dưới thân.
Diệp Trăn dựa vào mái hiên, nghiêng đầu nhìn.
Vào giờ phút này, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thất vọng và phẫn hận còn sót lại ở trong lòng nguyên chủ, suýt chút nữa đã không khắc chế được mà đi lên đè đôi nam nữ chó chết kia lại rồi đánh cho bọn họ một trận.
Nhưng cô đã nhịn xuống.
Đôi nam nữ chó chết này, đánh cũng sẽ ngại tay bị đau.
Một cơn gió lạnh thổi tới hành lang, cô đột nhiên hắt xì một cái.
Đôi nam nữ trên giường đồng thời đông cứng lại.
Tiêu Văn hét lớn: “Ai?”
Khi hai người quay đầu lại nhìn, người phụ nữ lười biếng lại không mất đi vẻ ưu nhã đang dựa người vào cửa, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp hơi xoăn lại, khóe miệng nhếch lên ý cười, đôi mắt đen lúc này lại càng mang theo ý cười, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bọn họ.
Bộ váy dài màu đỏ tươi đẹp khiến cho cô trông giống như một nữ hoàng cao quý không thể nào với tới.
—— Diệp Trăn.
Sau khi thành công vang dội ở ba giải liên hoan phim lớn, cô là một diễn viên tài năng được săn đón ở cả trong và ngoài nước nhờ kỹ thuật diễn xuất sắc, cô đứng đầu giới điện ảnh, là nữ thần được vô số người săn đón.
Người phụ nữ hét lên rồi trốn vào trong ngực người đàn ông, ánh mắt Tiêu Văn lập loè, anh ta kéo chăn bông lên che chính mình lại, không ngờ Diệp Trăn lại về ngay lúc này, anh ta có chút ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy rất khó chịu, chẳng qua chỉ là nhất thời kích động mang phụ nữ về nhà làm một hồi, vậy mà lại còn bị phát hiện? Không phải cô đã nói là mấy ngày nữa cô mới về hay sao?!
Diệp Trăn cười nói: “Rất xuất sắc, đừng dừng lại, tiếp tục đi.”
Tiêu Văn áy náy nói: “Trăn Trăn, anh xin lỗi……”
“Làm cũng làm rồi còn nói xin lỗi làm cái gì?” Diệp Trăn không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Được rồi, che cái gì mà che, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.”
Tiêu Văn: “……”
Diệp Trăn ra lệnh nói: “Nào, tiếp tục đi, xem phim mà dừng lại giữa chừng, anh có biết là sẽ đau khổ như thế nào hay không?”
Đôi nam nữ chó chết: “…………?!”
Cô xem bọn họ là cái gì?
Tiêu Văn đột nhiên đẩy người phụ nữ dưới thân ra, nháy mắt ra hiệu cho cô ta: "Còn không mau cút đi!"
Người phụ nữ không mặc cái gì cả, lúc này đột nhiên bị đẩy ra, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, túm lấy chăn bông che người mình lại, nhẹ giọng nghẹn ngào kêu: “Tiêu tổng……”
Tiêu Văn: “Cút đi!”
Quần áo của người phụ nữ đã bị ném xuống lầu từ lúc bọn họ đang tình cảm mãnh liệt, giờ phút này ngoại trừ chăn bông trên người ra thì Tiêu Văn không còn gì để che, cô ta đỏ mặt lấy tay che người lại, vội vàng đi vào phòng tắm, đột nhiên Diệp Trăn tiến lên một bước ngăn cản đường đi của cô ta, đối phương muốn trốn tránh, nhưng Diệp Trăn lại không chịu buông tha, cô nheo mắt lại đánh giá cơ thể của người phụ nữ: “Như thế này mà anh cũng nhìn trúng? Ngực nhỏ da sần sùi, trên eo còn có mỡ thừa, dấu hôn này nhìn như là bị chó cắn, không có một chút thẩm mỹ nào, thật đúng là không biết lựa chọn, không biết Tiêu tổng là người khách thứ mấy của cô ta?”
Ánh mắt Tiêu Văn quả nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ.
Người phụ nữ vốn đang bị chỉ trích đến rối tinh rối mù, lại còn gặp thêm sự nghi ngờ của Tiêu Văn, cô ta lập tức phản bác nói: “Không có! Em không phải là loại phụ nữ này!”
Diệp Trăn: “Kẻ thứ ba dụ dỗ đàn ông đã có vợ còn có thể, hầu hạ thêm vài người đàn ông giàu có và quyền lực nữa thì có gì không thể? Xin lỗi, chẳng lẽ cô đang đi con đường ngây thơ vô tội đấy à?”
Người phụ nữ biết vấn đề này tuyệt đối không thể làm, cho dù nói chuyện với một thân thể đang trần truồng cũng rất là xấu hổ, nhưng bây giờ cô không thể quan tâm nhiều như vậy được, cô quay đầu lại nói với Tiêu Văn: “Tiêu tổng, em không phải là loại phụ nữ này, anh cũng biết……”
Tiêu Văn đã biết cô ta được một thời gian, cô ta là một diễn viên nhỏ, bởi vì quá thành thật nên thỉnh thoảng sẽ bị bắt nạt, tài nguyên cũng tương đối ít, khi đến trường quay, anh nhìn thấy cô ta đang khóc rất đáng thương ở trong góc, liền nhịn không được tiến lên bắt chuyện với cô ta, sau đó lại thường xuyên qua lại, bọn họ đã trở nên thân thiết.


Anh cũng có chút ấn tượng tốt về cô ta, thấy cô ta bởi vì yêu anh mà vướng bận đau khổ, chỉ muốn đi theo anh mà không đòi hỏi điều gì để đáp lại, cũng không cầu danh phận, sau đó cả hai đã đi đến bước cuối cùng sau một lần say rượu, càng về sau thì bọn họ lại càng tiếp xúc nhiều hơn, quả nhiên cô ta cũng nghe lời không đòi hỏi anh điều gì, là một người phụ nữ ngoan ngoãn đơn thuần, anh rất hiếm khi nhìn thấy một người phụ nữ không đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh như vậy, nên tự nhiên cũng muốn yêu chiều cô ta.
Diệp Trăn cười một tiếng: “Vị tình nhân này, tôi vẫn còn chưa hỏi tên của cô?”
Người phụ nữ nhìn cô, không hiểu người này có ý gì?
“…… Dương, Dương Nhược Nhược.”
Diệp Trăn lập tức bấm điện thoại đi ra ngoài: “Này, giúp tôi tìm một người, diễn viên nhỏ tuyến mười tám Dương Nhược Nhược, đúng, chỉ cần tìm xem cô ta đã hẹn hò với bao nhiêu người đàn ông, cho tôi câu trả lời càng sớm càng tốt, cảm ơn.”
Dương Nhược Nhược gấp đến mức muốn đi tới giật lấy điện thoại của Diệp Trăn, nhưng lại bị ánh nhìn của Diệp Trăn làm cho rùng mình, sợ hãi lui về sau hai bước, mặt Tiêu Văn cũng lộ vẻ không vui, anh quấn chăn đứng dậy nói: “Trăn Trăn, em đừng như vậy, Nhược Nhược không phải là loại người như thế.”
Diệp Trăn cười nói: “Tôi cũng cảm thấy không phải, nhìn xem, Dương tiểu thư này ngoan ngoãn sạch sẽ như thế nào, ngủ với chồng của người khác nhất định là chuyện ngoài ý muốn, là cô ta đã bị lừa.”
Tiêu Văn: “……”
Cô nhìn anh bất lực nói: “Nếu như tôi tin tưởng Dương tiểu thư thì sẽ không thể tin tưởng Tiêu tổng được, Tiêu tổng, anh đã kết hôn rồi, vậy tại sao anh lại còn lừa gạt một cô gái đơn thuần như vậy? Anh đã khiến cho cô ấy phải mang tiếng là kẻ thứ ba suốt đời, anh bảo cô ấy phải ngẩng đầu làm người như thế nào, tương lai sẽ kết hôn như thế nào?”
Tiêu Văn nghẹn họng, Dương Nhược Nhược nói: “Tôi sẽ không kết hôn……”
“Không kết hôn?”
Diệp Trăn tát cô ta một cái, cái tát của cô bất ngờ, giọng nói thanh thúy có vẻ đặc biệt đột ngột vang lên trong phòng ngủ rộng rãi, Dương Nhược Nhược choáng váng, ngay cả Tiêu Văn cũng choáng váng!
Diệp Trăn lạnh lùng nói: “Không kết hôn? Làm sao có thể không kết hôn! Cô đã ngủ với người đàn ông này, bán đứng tiết tháo* của mình, không cần đạo đức, sao cô có thể không muốn kết hôn với anh ta? Cô là kẻ thứ ba, vậy mà tại sao cô lại không có tâm cầu tiến một chút nào vậy nhỉ?”
*Tiết tháo ( là quan niệm làm người, là sự tu dưỡng đạo đức và nhân cách thức cao thượng mà cổ nhân bấy lâu vô cùng coi trọng) không phải từ hán việt, nhưng không thường gặp nên mình vẫn giải thích.
Dương Nhược Nhược bị nói đến mức sững sờ một lúc, sắc mặt đỏ bừng, cả người gần như chết lặng, “Tôi…… A!”
Diệp Trăn đổi tay tát cô ta lần nữa, vừa mạnh vừa tàn nhẫn, không lưu tình chút nào!
“Tôi rất thất vọng về cô.”
Dương Nhược Nhược vừa khóc vừa ôm khuôn mặt sưng đỏ của mình, trong lòng lại đắc ý, lùi lại tránh về sau Tiêu Văn khóc thút thít.
Diệp Trăn sờ lòng bàn tay, Tiêu Văn đau lòng nói: “Trăn Trăn, tại sao em lại đánh người?”
Diệp Trăn đến gần anh, nhìn bờ vai trầy xước của anh: “Hai ngươi đúng là rất kịch liệt.”
Tiêu Văn: “……”
Anh cũng không khỏi nhìn về vai của mình, suy nghĩ hỗn loạn, phản ứng của Diệp Trăn đã nằm ngoài dự đoán của anh, anh không theo kịp tiết tấu nói chuyện và hành động của cô.

Nhưng anh không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, anh thở dài, muốn nói cái gì đó, một cái tát lại giáng xuống mặt anh, rất đau, nửa khuôn mặt chết lặng, anh khiếp sợ nhìn về phía Diệp Trăn.
Diệp Trăn nói: “Tiêu tổng, tôi rất thất vọng về anh.”
Tiêu Văn ôm mặt: “…… Cái gì?”
Diệp Trăn nói: “Nếu như anh muốn ngoại tình ngủ với người phụ nữ khác thì cứ nói với tôi một tiếng, chẳng lẽ tôi còn có thể ngăn cản không cho anh làm hay sao? Anh cứ nói với tôi trước đã, vậy thì hôm nay tôi sẽ không trở về, sẽ không ra nông nỗi như bây giờ, bắt gian trên giường sẽ làm bẩn mắt tôi thì sao?”
Tiêu Văn khiếp sợ nói: “Em đang nói cái gì?”
Diệp Trăn chẳng hề quan tâm: “Tôi mặc kệ anh muốn ngủ với ai, không khống chế được nửa thân dưới của mình thì cũng không khác súc vật là mấy, mà tôi lại không giỏi cầm thú và tình dục, vừa lúc, vị Dương tiểu thư này tuy dáng người hơi kém một chút, nhưng nếu như anh thích thì sau này anh có thể ngủ với cô ấy, nếu như anh chê ít thì có thể tìm thêm tìm một vài người nữa, đều tùy anh cả.”
Tiêu Văn sửng sốt, nhìn Diệp Trăn giống như nhìn một con quái vật.

Diệp Trăn: “Tôi có thói ở sạch, nếu như anh đã chạm vào bọn họ thì chúng ta cũng không nên sống như một cặp vợ chồng, nếu không thì tôi sẽ thấy rất kinh tởm, dù sao tôi cũng phải giữ gìn mạng của mình, nếu bị nhiễm bệnh thì tôi nên đến tìm ai đây?”
Cô vẫy đôi tay như hành lá, bộ móng được nhuộm bằng bạch đậu khấu rất xinh đẹp và bắt mắt, “Thật phiền, tay đánh còn bị đau và bẩn, ngày mai phải đi làm mặt nạ cho tay.”
Tiêu Văn nhíu mày, sắc mặt rất khó coi: “Diệp Trăn, đủ rồi!”
Diệp Trăn ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vốn đang đi giày cao gót, ánh mắt xinh đẹp hơi híp lại, khi nghiêm mặt, cô tựa như một nữ vương càng lúc càng cao hơn: “Tiêu tổng không hài lòng? “
Diệp Trăn rất xinh đẹp, bộ váy đỏ cùng với mái tóc đen dài này lại càng làm cho cô nhiều thêm cảm giác thần thánh không thể xâm phạm được, lại nhìn người phụ nữ sau lưng quả thật chỗ nào cũng có khuyết điểm, giống như một tên hề đang nhảy nhót, anh nhẹ giọng nói: “Trăn Trăn, những gì em đã nói là nói là những lời tức giận.

Lần này anh sai rồi, anh xin lỗi, anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Trăn cười hỏi: "Thật sao?"
Tiêu Văn lập tức gật đầu: “Thật."
Lòng Dương Nhược Nhược nóng như lửa đốt, lôi kéo chăn bông trên người người đàn ông, nhưng không dám xen vào nói cái gì.
Diệp Trăn nói: “Tôi sẽ nghĩ lại.”
Tiêu Văn: “Được, em nghĩ đi, anh sẽ lập tức đuổi người phụ nữ này đi……”
“Tôi nghĩ kỹ rồi.”
“…… Hả?”
“Anh tự tát mình hai cái thì tôi sẽ tha thứ cho anh lần này.”
“Em thật quá đáng!” Tiêu Văn thuận buồm xuôi gió mấy chục năm nay, trước nay luôn được người khác nịnh bợ, ngoại trừ đám người trong nhà tranh giành tài sản kia ra thì thật đúng là không ai dám làm cho anh tức giận, đương nhiên là càng miễn bàn đến việc tự tát mình để làm nhục chính mình này.
Diệp Trăn rất thất vọng, mày đẹp nhăn lại, có chút khổ sở nói: “Đây là thái độ nhận lỗi của anh hả? Người làm sai chính là tôi hay sao?”
Người đẹp nghiêm nghị mạnh mẽ bỗng nhiên lại lộ ra vẻ yếu đuối, ai là đàn ông thì cũng phải mềm lòng ba phần.
Tiêu Văn cắn răng, “Nhược Nhược, em đi trước đi.”
Dương Nhược Nhược không muốn rời đi.
Tiêu Văn quát một tiếng: “Đi mau!”
Dương Nhược Nhược liếc nhìn Diệp Trăn, trong lòng rất bất mãn, người phụ nữ này thật là lộn xộn!
Lần này Diệp Trăn không ngăn cô ta, để cô ta đi vào trong phòng tắm.
Tiêu Văn thực sự tự tát vào mặt mình hai lần, anh giữ tay lại, không đau không ngứa, không giống như một lời xin lỗi mà giống như một trò đùa vui nhộn, thậm chí giọng của anh còn nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Được không?”
Diệp Trăn nhìn anh, che miệng cười: “Tiêu tổng thật đúng là đồ ngốc, tôi nói cái gì thì anh cũng tin hết hả, làm sao tôi có thể tha thứ cho anh? Đồ vật bẩn thỉu đã ném đi rồi thì tôi còn muốn nhặt lên để ghê tởm chính mình hay sao?”
Sắc mặt Tiêu Văn trở nên trắng xanh, nhìn đôi mắt phát sáng của Diệp Trăn.
Diệp Trăn nhìn thời gian: “Thời gian cho giấc ngủ đẹp đã đến, bây giờ không nói nữa, có việc gì thì ngày mai nói tiếp.”
Cô xoay người bước đi, không chút lưu luyến.
Phát hiện chồng mình ngoại tình, không khóc cũng không làm loạn, ngược lại còn nói một đống lời khiến cho người ta phải tức chết……

Tiêu Văn rất tức giận, tiến lên hai bước muốn kéo cô lại, ai ngờ Diệp Trăn lại quay đầu tát anh một lần nữa, “Tôi xin lỗi, tôi không thể chịu được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu như tôi không đánh cho bằng nhau thì chắc chắn đêm nay tôi sẽ bị mất ngủ.”
“……”
Trên mặt Tiêu Văn nóng bừng đau rát, giờ phút này cũng không còn thời gian để tức giận, lôi kéo cô nói: “Diệp Trăn, em đừng đi, chúng ta nói chuyện.”
Diệp Trăn hất anh ra, không kiên nhẫn nói: “Anh có phiền hay không, tôi đã nói nói là có việc gì thì ngày mai hãy nói rồi mà, tôi phải về đi ngủ.”
…… Đây là việc nhỏ à? Còn so với giấc ngủ?
Diệp Trăn lười quan tâm anh ta.
Anh nhìn cô đi ra ngoài, lúc đi ra, cô còn cầm theo túi xách và điện thoại của mình ở trên giá trước cửa, bước đi thật sự nhanh nhẹn.
Tiêu Văn tức giận đến mức đá một chân vào chân giường.
Dương Nhược Nhược mặc áo choàng tắm đi ra, sợ hãi nhìn anh, nước mắt tuôn rơi: “Tiêu tổng, em xin lỗi, em không cố ý, em không muốn tranh cãi với Diệp tiểu thư, em không có……”
Tiêu Văn nhìn cô, “Không sao.

Em thay quần áo xong thì đi về trước đi.”
Dương Nhược Nhược ngoan ngoãn dạ một tiếng, mỗi bước đi xuống cầu thang đều lưu luyến, cũng không bảo người đàn ông cho cô ở lại một lần nữa.
Tiêu Văn đợi Diệp Trăn quay lại tìm anh nói chuyện vào ngày hôm sau, kết quả là đợi một ngày cũng không thấy người đâu, kêu thư ký gọi điện qua thì mới biết hôm nay cô có việc, đầu tiên là tham dự sự kiện, buổi chiều thì quay chụp tạp chí lớn.
Anh đã nhìn thấy cô ở trên bản tin, quả nhiên là sáng chói rực rỡ, xinh đẹp động lòng người.
Anh tức giận nghiến răng.
Đàn ông chính là như vậy, bạn càng quan tâm thì anh ta sẽ càng cảm thấy bạn phiền phức; nhưng nếu như bạn không thèm quan tâm thì anh ta sẽ van xin ngược lại.
Đời trước ký chủ làm ầm ĩ như vậy chính là biểu hiện của việc quan tâm quá mức, bởi vì quan tâm nên người đàn ông này mới khinh thường lại cô, cảm thấy cô không quan trọng.

Nhưng khi Diệp Trăn biểu hiện một cách tự do và thoải mái ngoài sức tưởng tượng của anh ta thì anh ta lại quan tâm Diệp Trăn.
Diệp Trăn nghe người đại diện nói thư ký của Tiêu tổng gọi tới, nói là hẹn cô ở một nhà hàng phương Tây cao cấp để ăn tối.
Diệp Trăn vuốt ve bộ móng vừa mới được đắp mặt nạ xong, quả nhiên trắng nõn xinh đẹp, ngón tay thon dài, móng tay mới được nhuộm màu đỏ rực, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Nghe thấy lời hẹn của Tiêu Văn, cô cười lạnh một tiếng: “Không đi.”
Chị Lưu nói: “Tại sao không? Cãi nhau à?”
Diệp Trăn nói: “Không, chính là tối hôm qua em về nhà thì vừa lúc nhìn thấy anh ta và Dương Nhược Nhược tiểu thư ở trên giường ngủ, trông rất là kích thích.”
Chị Lưu sửng sốt: “…… Không phải chứ? Sau đó thì sao? Em đuổi kẻ thứ ba kia đi? Các em đánh nhau? Sao em không nói sớm cho chị biết!”
Thật ra cũng không tính là việc gì quá kinh ngạc, ở trong giới, việc ngoại tình này thật sự cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, huống chi Tiêu tổng còn là ông chủ của một công ty, có rất nhiều nghệ sĩ, có đủ loại phong cách, anh muốn ngoại tình thì thật đúng là không thể ngăn cản được.
Diệp Trăn nói: “Tại sao em lại phải đuổi cô ta? Đuổi đi rồi nhặt lại thứ bẩn thỉu đó? Em không phải là người thu gom rác thải.”
Chị Lưu bị nghẹn một lúc lâu, “Trăn Trăn, em thật sự không để ý? Lúc trước em sống chết phải gả cho anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại lừa dối em, em không đau khổ sở một chút nào hay sao?
“Đau khổ? Vào khoảnh khắc em phát hiện anh ta ngoại tình thì em đã không còn tâm trạng đó nữa rồi.”
“……”
Diệp Trăn từ chối Tiêu Văn mấy lần liên tiếp, cô lười đến gặp anh, nhưng thông tin mà cô yêu cầu về Dương Nhược Nhược cũng đã được gửi đến, cô không thể cười nổi sau khi đọc xong, “Xuất sắc thật xuất sắc, nếu như Tiêu tổng mà biết cô gái đơn thuần và đáng yêu của anh ta lại không giống như người bình thường thì chắc chắn là anh ta sẽ lại càng thích hơn.”
Nhưng không sao, đã ở bên Tiêu Văn mà lại còn ở chung với bạn trai thời đại học, giả vờ trong sáng và tình cảm sâu đậm, kết quả thì sao? Hai người này đến được với nhau cũng là do vận mệnh an bài, dù sao thì cũng cùng chung một giống loài.
Chị Lưu càng ngày càng không hiểu Diệp Trăn, hỏi cô: “Em muốn đưa cho Tiêu tổng?”
Diệp Trăn nói: “Không đưa, phải để cho anh ta bị lừa nhiều hơn thì mới vui.


Tốt nhất là dùng tình cảm nhiều hơn một chút, dùng trái tim nhiều hơn một chút, cuối cùng bị vạch trần thì mới thú vị được.”
“…… Nếu như vậy, em có muốn ly hôn?”
Diệp Trăn nói: “Mặc dù em không muốn thu rác thải về, nhưng em cũng không muốn rác ở lại trạm tái chế, sẽ quá tiện nghi cho bọn họ.”
Chị Lưu rất lo lắng: “Em muốn làm gì?”
Diệp Trăn nhún vai.
Chị Lưu và Diệp Trăn đã hợp tác nhiều năm, nhìn cô ấy chăm chỉ từng bước, cô cũng biết cô ấy có tính cách nóng bỏng và mạnh mẽ, không phải là người sẽ tự làm mình bị thiệt thòi, hiện giờ cô ấy bị tổn thương lớn như vậy, tuy rằng trên mặt không hiện ra nhưng chỉ sợ là cô ấy vẫn còn rất để ý.
Tiêu Văn bị từ chối nhiều lần đã thành thói quen, Dương Nhược Nhược lại hẹn anh thêm vài lần nữa, cô ta khóc thật sự đau lòng, anh vẫn không nhịn được đi gặp cô ta, vừa nhìn thấy thì tự nhiên cũng không kìm lòng được, xong việc, anh cố tình từ chối, “Nhược Nhược, em hãy đi tìm một người đàn ông tốt nhất mà em thích rồi ở bên nhau đi, chúng ta không thích hợp.”
Dương Nhược Nhược bò vào lòng anh khóc, “Em thích anh, không muốn rời xa anh, cho dù có phải mang tai tiếng thì em cũng chỉ muốn ở bên anh!”
Anh thở dài, ôm cô vào trong lòng.
Trong lòng lại nghĩ mấy ngày nữa chính là ngày tụ họp của Tiêu gia, Diệp Trăn không thể trốn tránh anh được nữa.
Diệp Trăn quả thật không thể trốn anh ta, bởi vì ngày tụ họp gia đình hôm nay, nên hôm trước cô đã đến thẩm mỹ viện để chăm sóc da mặt, chọn một bộ sườn xám dài đến đầu gối màu xanh nước biển thêu hình con bướm, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp và thon thả của cô, trắng nõn tinh tế, có thể vắt ra nước.
Cô cũng vén bộ tóc đen dài của mình lên, dùng một cây trâm cài màu xanh biếc giữ lại phía sau đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài và hoàn hảo của thiên nga.
Cô trang điểm tinh xảo, màu son đỏ đã làm cho cô càng thêm lộng lẫy hơn.
Tiêu Văn chợt nhìn thấy Diệp Trăn như vậy thì mắt cũng sáng lên, giờ phút này, anh đã quên mất mình đã từng tức giận như thế nào, cho dù cô có tát anh hai lần thì anh cũng có thể tha thứ cho cô.
“Trăn Trăn……”
“Yên lặng, tôi có chút mệt mỏi, tôi muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.”
Một tay cô tựa trán, nhắm mắt lại ngủ một cách nhã nhặn và đoan trang.
Tiêu Văn nói: “Em có thể dựa vào vai anh.”
Diệp Trăn mở to mắt, cười như không cười liếc nhìn anh một cái: “Vết thương của anh đã lành chưa?”
Tiêu Văn: “……”
Khi đến biệt thự của Tiêu gia, Tiêu Văn đích thân mở cửa xe cho cô, Diệp Trăn xuống xe, dùng tay che ánh nắng chói chang, người gác cổng đi tới căng ô cho cô, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu, cô ba.”
Tiêu Văn là thiếu gia thứ ba của Tiêu gia, phía trên anh ta còn có anh cả Tiêu Hoa, anh hai Tiêu Khải của gia đình bác cả, phía dưới là người em thứ tư Tiêu Dương trong gia đình chú hai, người em thứ năm Tiêu Sách trong gia đình chú ba.
Những người này đều là đối thủ cạnh tranh gia sản của Tiêu gia với anh ta, hơn nữa tài năng cũng không thua kém gì anh ta, khi tình cảm của ký chủ và Tiêu Văn vẫn còn tốt, cô thường xuyên nghe anh ta oán giận, thành tích của anh ta cũng bình thường, lại không được người lớn cho thích lắm, trong gia đình này, lời nói của anh ta không lớn bằng anh cả và anh hai, cũng không thông minh nhất làm cho người ta yêu thích và cưng chiều giống như em tư và em năm.
Đối với người ngoài mà nói, Tiêu Văn có tương lai bất tận, nhưng đối với Tiêu gia thì đó cũng không tính là cái gì.
Diệp Trăn cầm túi xách đi bên cạnh Tiêu Văn, khi hai người bước vào đại sảnh, người giúp việc liền nói: “Các vị thiếu gia và tiểu thư hầu như đã đến rồi, bây giờ bọn họ đang chơi ở dưới tầng hầm ạ.”
Tầng hầm của Tiêu gia giống như một tụ điểm giải trí nhỏ, có chỗ ăn chơi, cờ bạc, ngẩng đầu, bowling, phòng chiếu phim, phòng hát karaoke,...!đều ở đó, khi bọn họ đến nơi thì đã lộn xộn rồi.

Đặc biệt có khá nhiều trẻ nhỏ trong đại gia tộc, rượt đuổi cười đùa, vô ưu vô lo, vui vẻ vui sướng.
Diệp Trăn đảo mắt, gần như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Tiêu Sách, người đàn ông đang nằm ngửa hút thuốc trên sô pha ở cách đó không xa.

Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, tóc đen và con ngươi đen, môi hồng răng trắng, trên mũi là một cặp kính cận, khi nói chuyện ung dung thong thả, ôn tồn lễ độ, thoạt nhìn là người nhã nhặn và vô hại nhất.
Nhưng anh lại là người đã đánh bại mấy vị anh trai, giành được quyền kiểm soát cuối cùng của Tiêu gia.
Có thể cho Tiêu Văn đội nón xanh, nhưng anh ta lại không thể trả thù hay tới xúc phạm cô, vậy thì chỉ có thể tìm một người đàn ông còn mạnh mẽ hơn cả Tiêu Văn..