Yến Kinh Khuê Sát

Chương 28: Nhân duyên kết 4



Trì Tiểu Hà mất tích, ngoài dự liệu của Tạ Cát Tường, nhưng lại nằm trong suy luận của nàng.

Căn cứ miêu tả của người Chúc phủ, nàng có tám phần nắm chắc người chết ở Trường Càn Lí chính là Trì Tiểu Hà, nhưng trước khi chưa có chứng cứ xác thực khẳng định, nàng không thể vội kết luận.

Hiện tại nghe được Trì Tiểu Hà không có ở Chúc phủ, Tạ Cát Tường mới chắc chắn người chết chính là Trì Tiểu Hà.

Nhưng mà, hai người ngoài như Tạ Cát Tường và Triệu Thụy còn chưa kịp kinh ngạc, Chúc Thuyền Quyên đột nhiên đứng dậy: “Sao có thể không thấy nàng? Không phải đã khóa nhốt nàng trong phòng chất củi sao?”

Bởi vì Trì Tiểu Hà có thể là hung thủ hại chết Chúc đại thiếu gia, mà Chúc phủ lại vội lo làm tang sự, trong chốc lát cũng không có thời gian xử lý nàng, nhốt nàng trong phòng chất củi là rất hợp lý.

Nhưng một nữ tử đơn độc nhu nhược, sao có thể thoát khỏi phòng chất củi đã bị khóa?

Ánh mắt Chúc Thuyền Quyên dừng trên người hai gã sai vặt đi theo sau nha hoàn, biểu tình có chút dữ tợn: “Có phải hai người các ngươi, bị tiện nhân kia mê hoặc thả nàng?”

Biểu tình Chúc Thuyền Quyên quá mức dọa người, hai gã sai vặt sợ tới mức chân mềm nhũn, thịch thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Không có, chúng ta sao có thể thả nàng, thật sự không có, xin đại tiểu thư tha mạng.”

Hai gã sai vặt một người sợ tới mức nói không nên lời, một người nói năng lung tung, theo Tạ Cát Tường thấy, bọn họ không có lá gan tha cho Trì Tiểu Hà.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có bất luận lý do nào thả nàng ra, thả ra căn bản không có chỗ tốt.

Nhưng biểu tình của Chúc đại tiểu thư, xác thật vượt ngoài dự kiến của Tạ Cát Tường.

Nàng quá hung ác và vội vã, đối với Trì Tiểu Hà, nàng có thù hận lớn lao, loại thù hận này, theo Tạ Cát Tường thấy đã làm người ngoài cảm thấy khó chịu và quỷ dị.

Quả nhiên, khi Tạ Cát Tường theo bản năng nhìn qua mặt Chúc đại tiểu thư, Liễu phu nhân đột nhiên lên tiếng: “Thuyền Quyên.”

Chỉ bằng một tiếng gọi này, Chúc Thuyền Quyên liền như bong bóng xì hơi, chớp mắt không còn tiếng vang.

Liễu phu nhân thở dài, nàng ôn nhu hỏi: “Hồng nhi, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Nha hoàn Hồng nhi phúc thân với Liễu phu nhân, nhanh chóng nói: “Hồi bẩm phu nhân, hôm qua Trì di nương xác thật đã bị bắt nhốt vào phòng chất củi, lúc ấy phòng chất củi còn bị khóa, việc này đại tiểu thư tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không giả. Chỉ là……”

Hồng nhi nhấp nhấp môi, tựa hồ có chút sợ hãi, tiếng nói có chút thấp: “Chỉ là hình như Trì di nương biết mở khóa…… khóa cửa phòng chất củi không phải do bọn Phú Quý mở ra, mà bị người thông qua cửa sổ phòng chất củi, cạy ra từng chút một, vừa rồi nô tỳ phát hiện, khóa kia đã bị hỏng, không thể dùng tiếp.”

Tạ Cát Tường giương mắt nhìn về phía Triệu Thụy, lại thấy Triệu Thụy tựa hồ đang ngẩn người.



Dường như cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, Triệu Thụy thu hồi ánh mắt, hơi hơi gật đầu với Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường liền không mở miệng.

Chờ nha đầu gọi là Hồng nhi nói xong, sắc mặt Liễu phu nhân cũng không tốt lắm, nhưng nàng không nổi trận lôi đình giống Chúc đại tiểu thư, chỉ nhìn Triệu Thụy nói: “Đại nhân, ngài xem……”

Người đã mất tích, nhà bọn họ lại bận làm tang sự, còn Trì Tiểu Hà rốt cuộc đi nơi nào hoàn toàn không biết, nếu đám người Triệu Thụy còn ăn vạ không đi, thì có hơi quá đáng.

Trên mặt Triệu Thụy lại không có bất luận biểu tình nào, nếu muốn nói, chỉ có thể nói trong mắt hắn có chút lạnh lùng cùng nghiêm túc, làm người không dám nhìn thẳng.

Khí độ cao cao tại thượng trên người hắn, mặc dù là Chúc đại tiểu thư nhìn quen quan to hiển quý, cũng có chút sợ hãi.

Triệu Thụy ngồi thẳng người, tay phải để trên ghế dựa nhẹ nhàng gõ một cái.

Đông.

“Nói cách khác, sáng sớm bản quan chạy tới quý phủ, muốn tìm nhân chứng mấu chốt lại không tìm được, người đã mất tích tại quý phủ?”

Khác biệt với vẻ “Khách khí” vừa rồi, Triệu Thụy hiện tại, khi nói chuyện không hề cho Chúc gia chút thể diện nào.

Quan là quan, dân là dân, ngay từ đầu Triệu Thụy không làm khó dễ, chỉ muốn dùng phương thức đơn giản hoàn thành công việc, nhưng hắn cũng không dự đoán được, Chúc gia sẽ xảy ra việc “Ngoài ý muốn” này.

Dưới góc nhìn của Liễu phu nhân, Triệu Thụy hành sự như thế, là đúng theo lẽ thường.

Nàng hơi ngập ngừng, rồi vội nói: “Xin đại nhân chớ trách, việc này thật sự là ngoài ý muốn, nếu Trì thị thật sự phạm vào tội lớn, Chúc gia chúng ta kỳ thật rất muốn thấy nàng đền tội, tuyệt đối sẽ không bao che một người như vậy.”

Thanh âm nàng mềm nhẹ, mang theo ý trấn an: “Đại nhân, Chúc gia chúng ta cũng muốn tìm nàng trở về, xử lý rõ ràng chuyện của phu quân, mấy ngày nay nếu có manh mối nào, nhất định phái người thông truyền đến đại nhân, được không?”

Hành sự như thế, đã rất có thành ý.

Triệu Thụy biết hiện tại Chúc gia sẽ không có thêm manh mối, liền quyết đoán đứng dậy, vừa phất tay với Tạ Cát Tường, vừa đi ra ngoài.

“Đại Lý Tự, Cao Đào Tư, bản quan họ Triệu.”

Triệu?

Ánh mắt Liễu phu nhân chợt lóe, thấy hắn sắp đi tới cửa, vội vàng kêu Hồng nhi lại đây nâng nàng đứng dậy, bước nhanh đi theo phía sau Triệu Thụy.

“Đại nhân đi thong thả.”

Triệu Thụy nghe được tiếng nàng, đột nhiên dừng bước: “Liễu phu nhân, bản quan muốn hỏi thêm một câu, vừa rồi có nói đến chuyện vị phu nhân kia của quý phủ có nhân tình bên ngoài, vậy người đó là ai?”

Liễu phu nhân mới vừa vội vàng đuổi tới, không nghe rõ lời hắn nói, còn Chúc Thuyền Quyên đột nhiên nói: “Cụ thể rốt cuộc là ai, phủ chúng ta cũng không ai biết, chẳng qua là có hạ nhân nhìn thấy nàng thường xuyên ra vào Trường Càn Lí, gặp mặt một nam nhân, nhưng vì cách quá xa, không biết tên họ người này.”

Trường Càn Lí?

Triệu Thụy quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Chúc Thuyền Quyên, xoay người sải bước rời đi.

Tạ Cát Tường ngay từ đầu còn muốn theo sau, mới vừa bước chân đi, liền cảm thấy Chúc Thuyền Quyên bên cạnh đã bị Triệu Thụy dọa sợ, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nàng vốn khóc tang một đêm cho huynh trưởng, lúc này mí mắt sưng vù, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa quan phủ đột nhiên tới cửa, Trì Tiểu Hà lại cạy khóa bỏ trốn, bởi vậy tâm tình càng khó yên, khí huyết sôi sục.



Trong lòng Tạ Cát Tường hơi động, mang theo áy náy nhìn Chúc Thuyền Quyên: “Mong đại tiểu thư thứ lỗi, đại nhân chúng ta…… Vẫn luôn là tính tình này, không phải nhằm vào một mình ngươi.”

Chúc Thuyền Quyên thấy mặt nàng tròn tròn, trong mắt tràn đầy áy náy cùng thành khẩn, cũng dần dần không còn tức giận.

“Ta cũng không phải đột nhiên nổi giận, là ta thật sự không biết Trì Tiểu Hà chạy tới nơi nào.” Chúc Thuyền Quyên thở dài.

“Nàng tới nhà của chúng ta, tẩu tẩu vì muốn ca ca có con nối dõi, vẫn luôn cung phụng cho nàng ăn ngon uống tốt, đối xử với nàng không biết có bao nhiêu khách khí, nhưng ai ngờ nàng lại không biết tốt xấu như vậy, thật là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú.”

Tạ Cát Tường cảm thán theo nàng: “Có lẽ vị phu nhân này, thật không thích hợp với Chúc gia.”

Chúc Thuyền Quyên hừ lạnh một tiếng: “Cái gì không thích hợp, nếu không phải ca ca té bị thương, nàng làm sao tốt số đến mức có thể làm thiếp cho ca ca.”

Tựa hồ nhận thấy Chúc Thuyền Quyên càng nói càng nhiều, Liễu phu nhân xoay người lại, vẫy tay về phía Chúc Thuyền Quyên: “Thuyền Quyên, các đại nhân phải đi về làm việc, không được chậm trễ đại nhân nữa, chúng ta nên trở lại bên cạnh ca ca ngươi đi.”

Vừa nghe muốn trở lại cạnh ca ca, Chúc Thuyền Quyên không hề oán giận cùng Tạ Cát Tường nữa, nàng vẫy vẫy tay với Tạ Cát Tường, nhìn nàng đi theo Triệu Thụy rời khỏi Chúc phủ, lúc này mới trở lại linh đường.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bên kia, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cùng nhau ra khỏi Chúc gia, biểu tình trên mặt Triệu Thụy mới thả lỏng một ít, không còn nghiêm túc như vừa rồi.

Các giáo úy canh giữ ở cửa đuổi theo hai người, một đường trầm mặc ra khỏi hẻm Vũ Hoa, Triệu Thụy mới nhìn thoáng qua Tô Thần.

Tô Thần hiển nhiên là vừa gấp rút trở về.

Từ khi hai người Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường tiến vào Chúc phủ, lại từ Chúc phủ ra ngoài, thời gian đã qua khoảng nửa canh giờ, khoảng nửa canh giờ này, cũng đủ cho Nghi Loan Vệ tra rõ chi tiết người trong nhà này.

Tô Thần hỏi trước: “Đại nhân, trở về Tư?”

Triệu Thụy không trả lời ngay, lại xoay người hỏi Tạ Cát Tường: “Hẻm nhỏ này còn cái gì để tra soát không?”

Tạ Cát Tường lắc lắc đầu: “Tạm thời không có.”

Nàng nói như thế, lại nói: “Nhưng mà khẳng định Trường Càn Lí có người biết người chết, nếu hiện tại Chúc phủ nhận định người chết đã tự mình bỏ trốn ra ngoài, như vậy không thể để người Chúc gia tới nhận thi, kết quả tốt nhất, chính là tìm bạn bè thân thích của người chết, mời những người này tới nhận thi, xác định thân phận người chết trước rồi nói tiếp.”

Triệu Thụy nói: “Được.”

Sau khi quyết định như thế, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cùng nhau ngồi trên xe ngựa, Tô Thần cũng theo lên bẩm báo vụ án.

“Nếu không phải hôm nay làm tang sự, chúng ta sẽ không đúng lúc đi kiểm tra Chúc gia,” Tô Thần nói, “Nhà bọn họ ở hẻm Vũ Hoa tương đối khiêm tốn, bởi vì chủ mẫu nhà này chết sớm, nhà bọn họ rất ít ra ngoài xã giao, người một nhà đều sống rất khép kín.”

Triệu Thụy gật gật đầu, tìm kiếm khăn sạch trong xe ngựa, tỉ mỉ lau tay trước, sau đó mới lấy ra bộ ấm trà và chén trà, rót cho mình cùng Tạ Cát Tường mỗi người một ly Bích Loa Xuân.

Tạ Cát Tường: “…… Huynh vẫn cứ để ý như vậy.”

Triệu Thụy nói: “Vì sao không để ý?”

Tạ Cát Tường nhận chén trà, nhàn nhạt nhấp một ngụm, trà ở chỗ Triệu thế tử đều là vật ngự phẩm do bệ hạ ban thưởng, chưa từng có vật thường.

Trong mùi hương Bích Loa Xuân thoang thoảng, giọng nói đều đều của Tô Thần tiếp tục vang lên: “Chúc gia lập nghiệp từ nghiên mực, thời trẻ chỉ bán nghiên mực, sau đó có thể cảm thấy chỉ bán một loại quá mức đơn điệu, mới bắt đầu mua bán bút mực, từ sau khi đương kim gia chủ Chúc Phượng Nghi tiếp nhận công việc kinh doanh, Chúc gia có thể nói là phát triển không ngừng, trên toàn bộ vùng Hoa Bắc của Đại Tề đều có cửa hàng, rất nhiều thư sinh học sinh mỗi khi gặp kỳ thi, đều phải đến cửa hàng nhà hắn chọn giấy bút, danh tiếng nhà bọn họ trong giới văn nhân cực kì tốt.”



Người buôn bán bút mực, khiêm tốn một ít, hòa khí một ít, cũng là điều hợp lý.

Triệu Thụy nhẹ nhấp một ngụm trà: “Ngươi nói gia chủ nhà bọn họ gọi là Chúc Phượng Nghi?”

Tô Thần gật đầu: “Vâng, Chúc Phượng Nghi là người từ thời Vĩnh An năm thứ 31, đến nay vừa mới 38 tuổi, còn chưa tới tuổi bốn mươi.”

Triệu Thụy rũ mắt xuống, suy tư một lát nói: “Hắn có nhã danh gọi là Thanh Phong tiên sinh, tay nghề vẽ Mặc Trúc vô cùng tốt, gọi là Trúc Quân tử Yến Kinh, ngay cả Tam Cần Trai của bệ hạ, cũng có một bức họa của hắn.”

Trách không được danh tiếng trong giới văn nhân cực tốt, nếu bệ hạ cũng có thể giữ một bức họa, hiển nhiên trình độ không bình thường.

Nghe như thế, vị gia chủ Chúc Phượng Nghi này rất có phong thái.

Tạ Cát Tường nói: “Vừa mới nhìn thấy con dâu Liễu phu nhân cũng hơn hai mươi tuổi, ta còn cho rằng vị gia chủ này bốn mươi mấy cũng có thể.”

Hồ sơ Nghi Loan Tư, có đôi khi rất kỳ quái, không cần ghi cố tình ghi lại một đống lớn, cái bọn họ muốn biết, lại thường không có.

Ví dụ như Chúc gia này, chuyện gạo hư mắm thối trong nhà, hồ sơ Nghi Loan Tư vậy mà lại có ghi chép.

Tô Thần cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói ra: “Kỳ thật…… Vị Chúc gia chủ này mười lăm tuổi đã thành hôn, lúc ấy mẫu thân hắn bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất trong lúc bệnh là nhìn thấy hắn cưới vợ sinh con, bởi vậy Chúc gia liền cầu cưới Hách gia đã sớm định thân cùng Chúc Phượng Nghi, thừa lúc mẫu thân Chúc Phượng Nghi còn chưa mất, lập tức cưới Hách gia đại tiểu thư vào cửa.”

Nói cách khác, Chúc Phượng Nghi mười lăm tuổi đã làm cha.

Tạ Cát Tường nói: “Xem tuổi tác Chúc gia đại tiểu thư, đại khái sau khi Chúc Phượng Nghi giữ hiếu xong, phu nhân này mới mang thai lần thứ hai.”

Việc này liền rõ ràng.

Tạ Cát Tường dừng một chút, đột nhiên nói: “Vừa rồi ở Chúc gia, không có bất luận kẻ nào nhắc đến vị chủ mẫu này, nàng như thế nào?”

Tô Thần dừng một chút, biểu tình chợt đổi: “Nghe nói vị Hách phu nhân này bệnh bộc phát suốt đêm rồi mất, nhưng trước đó một ngày còn đi dạo cùng bạn khuê mật, ngày hôm sau chết do bạo bệnh, cụ thể rốt cuộc là bệnh gì, Chúc gia đến nay cũng không có nói.”

Tạ Cát Tường kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Thụy: “Chủ mẫu Chúc gia này, không phải tuổi trẻ thủ tiết, mà là chết trong độ tuổi thanh xuân.”

Triệu Thụy nhàn nhạt nói: “Sự việc khác thường tất có dị.”